Trở lại phòng , Mạc Chi Chi nằm trên giường suy nghĩ cẩn thận những gì Quý Phó nói. Nếu suy đoán của trưởng lão Côn Ngô Tông là đúng, thì Lạc Nhạn Thành không an toàn ...
Trong nguyên tác, thành chủ Lạc Nhạn là một tu sĩ nguyên anh tên là Phù San. Tác giả nguyên tác không viết miêu tả chi tiết về hắn, cô cũng không thể phán đoán người này là tốt hay xấu.
Tuy nhiên, trong một đêm có rất nhiều người ở thôn Tiêu Kiều chết, với tư cách là chủ thành, hắn chưa có hành động gì, thật quá đáng sợ.
Nghĩ đến đó, Mạc Chi Chi quyết định tìm kiếm tin tức liên quan thông qua diễn đàn, cô lật người lấy ra ngọc bội truyền âm .
Vừa đưa linh thức tiến vào diễn đàn, liền nhìn thấy một bài đăng được ghim rất bắt mắt.
【Tin Sốc! Tại Sao đệ nhất kiếm tông Côn Ngô Tông phái hai vị trưởng lão và nhiều đệ tử cấp cao đến nơi giao giới Thành Lạc Nhạn để làm gì? ---bởi tạp chí lá cải thế giới tu Chân】
Bên dưới đã rất nhiều phản hồi , Mạc Chi Chi đọc từng cái một.
[ Giang hồ nổi tiếng miền Nam: Côn Ngô Tông các người không biết xấu hổ à, tự nhiên mua hot search? 】
[ An Tiểu Tước: Lầu trên cẩn trọng lời nói! Coi chừng ta kiện ngươi vì tội phỉ báng! 】
[Người làm việc tốt 1: Các người có nghĩ rằng Lạc Nhạn Thành có kho báu bí mật gì không? 】
[Người làm việc tốt 2: Bọn họ muốn độc chiếm à? ! 】
[An Tiểu Tước: [Người làm việc tốt 2] Cẩn trọng lời nói! ! 】
...
Mạc Chi Chi thấy An Tiểu Tước khẩu chiến quần hùng , thề sống chết bảo vệ Côn Ngô Tông trong sạch.
Bài viết sôi nổi quá, sợ không phải một nửa công lao đến từ cô...
Đưa linh thức gõ một câu, định gửi đi thì cô nhận ra tên tài khoản này quả thật có chút phô trương.
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định mở một tài khoản nhỏ.
Nhưng sau khi nghiên cứu rất lâu, cô vẫn không tìm ra cách mở một tài khoản khác, cho đến khi tìm được một bài đăng cũ.
Bài đăng nói rằng chỉ có hai cách tạo tài khoản khác. Một là quen biết nhà phát triển diễn đàn ngọc bội và xin cấp quyền cho phép sử dụng tài khoản khác. Cách thứ hai là bạn có đồng thời linh lực và quỷ lực, tất nhiên yêu lực cũng có thể.
Mạc Chi Chi sửng sốt, phương pháp thứ nhất căn bản không sử dụng được, chỉ còn lại phương pháp thứ hai.
Có vẻ như cô đã lấy lại được phần nào tiên lực của mình?
Nhưng…cô giống người khôi phục được tiên lực sao?
Một tia tiên lực truyền vào ngọc bội truyền âm, sau đó lóe lên ánh sáng, hiện lên... thành công!
Mạc Chi Chi nhanh chóng tạo tài khoản mới, quay lại bài đăng và nhấp vào.
[ Phú Bà Chi Chi không dễ lừa: Trước khi vu khống người khác, sao ngươi không điều tra một chút ? Không biết có thảm án diệt thôn xảy ra ở thành Lạc Nhạn à? 】
[Quần chúng ăn dưa 1: Cái gì cơ? Thảm án diệt thôn? ! Ai mà ác độc thế! ! 】
[Quần chúng ăn dưa 2: Côn Ngô Tông quả thực là kiếm tông số một, lại một lần nữa trừ hại cho dân! 】
[Giang hồ nổi tiếng miền Nam: Chuyện lớn như vậy thành chủ Lạc Nhạn Thành mặc kệ à? Nghe có vẻ giật gân đấy! 】
...
Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, phía dưới đã có rất nhiều lời phản hồi. Trước khi Mạc Chi Chi kịp trả lời, An Tiểu Tước đã thêm cô ấy làm bạn bè còn cho cô một lượt thích.
[An Tiểu Tước]: Đạo hữu, đạo hữu! Ngươi ở thành Lạc Nhạn ? Có phải vụ thảm sát thôn thật sự đã xảy ra ở thành Lạc Nhạn? !
[ Phú Bà Chi Chi không dễ lừa]: Tuyệt đối là sự thật!
[An Tiểu Tước]: Ngươi có mặt ở hiện trường không? Có thấy huynh trưởng và những người khác không? Họ có bị thương không?
[ Phú Bà Chi Chi không dễ lừa]: Huynh Trưởng ngươi? Là ai?
[An Tiểu Tước]: Quý Phó, ta là muội muội của huynh ấy, Quý An Lộ.
[Phú Bà Chi Chi không dễ lừa]: Đừng lo lắng, bọn họ không sao đâu.
[An Tiểu Tước]: Tốt lắm! Tiếc là sư tôn và mọi người không cho ta đi theo QAQ
...
Không ngờ An Tiểu Tước lại là em gái của Quý Phó. Hai người khá giống nhau.
Tiên lực của cô có hạn nên Mạc Chi Chi trò chuyện đơn giản với nàng ấy vài câu rồi chuyển về tài khoản khác.
Vừa mới chuyển về, cô nhận được một tin nhắn.
[Thượng Mộc]: Chúc mừng Tiểu Chi.
[Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy]: Thượng Mộc! Cuối cùng ngươi cũng trực tuyến~
[Thượng Mộc]: Ừm, nhiệm vụ của sư môn có chút khó khăn.
Mạc Chi Chi đồng cảm với Thượng Mộc. tu luyện chính là đốt linh thạch kiếm tu, nhưng vì chút ít linh thạch mà muốn liều mạng đi làm nhiệm vụ sư môn, thật sự quá thảm.
Luyện kiếm cần phải có một thanh kiếm tốt, mà việc luyện kiếm cần rất nhiều linh thạch, trừ khi tông môn của bạn có kiếm trì, nếu không mua linh thạch thử kiếm là rất tốn kém.
Căn cứ vào giả thuyết trên, tông môn duy nhất có kiếm trì là Côn Ngô Tông.
Chiêu Mộc Tông là tông môn nhỏ, hiển nhiên là không có.
Hắn nói hắn là kiếm tu bình thường, nhưng rõ ràng hắn ta biết Thanh Huyền.
Mạc Chi Chi suy nghĩ một lúc rồi chuyển thêm ba nghìn linh thạch cho hắn ta.
[Thượng Mộc]:?
[Thượng Mộc]: Ý gì?
[Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy]: Ngươi dạy ta đến Trúc Cơ, ta trả tiền cho ngươi , thế nào?
[Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy]: Như vậy ngươi không cần phải vất vả làm nhiệm vụ tông môn nữa!
Câu đầu tiên có vẻ mang tính giao dịch không giống bạn bè nên Mạc Chi Chi bổ sung thêm câu sau.
[Thượng Mộc]: ...Được thôi.
[Thượng Mộc]: Tiểu Chi, ngươi có cảm thấy linh lực của ngươi mấy ngày nay đã đạt đến luyện khí thượng thừa không?
[Thanh Huyền ăn ta ba năm rồi bỏ chạy]: Hai ngày nay ta không tu luyện, gặp phiền toái, bị trì hoãn rồi .
[Thượng Mục]: Được , vậy Tiểu Chi, ngươi lưu ý muốn lên được Trúc Cơ , nhất định phải có Trúc Cơ đan thật tốt, người thường có thể thất bại từ Luyện Khí đến Trúc Cơ .
[Thượng Mộc]:Ý ta không phải nói ngươi thiên phú không tốt, chỉ là... đề phòng thôi.
[Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy]: Được rồi! Cảm ơn Thượng Mộc Huynh~
[ Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy]: Sau khi lên được Trúc Cơ, trong năm nay ta có thể tham gia khảo hạch của Côn Ngô Tông được không?
[Thượng Mộc]: Ừ.
[Thượng Mộc]: Nhưng tại sao nhất định phải đi Côn Ngô Tông?
[ Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy]: Bởi vì đó là kiếm tông số một!
[Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy]: Ta phải chứng minh cho gia đình biết ta không vô dụng.
Bên kia im lặng hồi lâu, rất lâu mới trả lời.
[Thượng Mộc]: Theo ta biết, khảo hạch Côn Ngô Tông rất khó, ngươi phải...cố gắng lên!
[Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy]: Đúng rồi, Thượng Mộc, tại sao ngươi không đến Côn Ngô Tông? Ta đoán tu vi của ngươi không thấp.
[Thượng Mộc]: Lý do cá nhân thôi.
[Thượng Mộc]: Ngày mai nói tiếp, sư môn gọi ta có việc rồi, ta đi trước.
Không đợi cô trả lời lại hắn, tài khoản bên kia tối lại đã “offline”.
Cô không khỏi gắn cái danh “ nô lệ sư môn” đáng thương cho hắn .
Lần này hắn ta đã hẹn cô thời gian nói chuyện tiếp thì coi như một bước tiến lớn rồi.
Chỉ cần thân thiết không sợ mở lòng kể hết về Thanh Huyền ?
Nghĩ đến đây, Mạc Chi Chi mở vòng tay, nhìn qua những đan dược bên trong, thành công tìm được một lọ Trúc Cơ Đan.
Có chính xác một viên trong chai.
Chẳng lẽ Thiên Đế biết cô tới nơi này, tiên lực sẽ bị phong ấn, bắt buộc phải tu luyện lại à?
Vậy vì sao ông ấy không nhắc mình?
Mạc Chi Chi không hiểu được người cha hèn hạ này đang nghĩ gì...
Cô lại tìm tiếp nhưng không tìm thấy Thiên Phượng Đan. Xem ra cô không thể giúp được Tiểu Quỳ rồi.
Điều cô cần bây giờ là khôi phục tu vi Trúc Cơ càng sớm càng tốt để có thể bắt kịp cuộc khảo hạch ba tháng sau!
Thẩm Đường cắt đứt liên lạc, thu hồi ngọc bội. Đôi mắt đen nặng nề nhìn Minh Tuân đang nằm nhắm mắt trên sập.
"Két-" Cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, theo sau là Vu Khải và Vân Hương.
Thẩm Đường bình tĩnh dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Sư huynh, Thanh Hoà sư đệ cùng Tiêu Viễn đã tỉnh." Quý Phó thấy hắn đã tỉnh, đi mấy bước đến bên giường, dựa vào mép giường vui vẻ thông báo.
Thẩm Đường khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Vu Khải, vẻ mặt có lỗi, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Vu Khải trưởng lão, là Thẩm Đường không bảo vệ tốt cho sư đệ của mình.”
Người sau khẽ hừ một tiếng, ngồi vào bàn rõ ràng là đang tức giận, nhưng lại không thèm chấp với tiểu bối.
Vu Khải không nhìn hắn, “Chuyện liên quan đến yêu quái ở làng Tiêu Kiều đến chuyện Quỷ Quạ đột nhiên xuất hiện ở nhân giới, những yêu quái thức tỉnh huyết thống, Phá Vân Phiến đã biến mất hàng trăm năm trước, và thậm chí cả bí thuật Ngỗi Thi. Vụ án này rất bất thường, hãy báo cáo hết tất cả những chuyện này với chưởng môn của ngươi ngay lập tức, chúng ta sẽ lên đường trở lại Côn Ngô Tông vào tối nay.”
Vu Khải luôn không thích người chưởng môn sư huynh nghiêm túc và cứng nhắc của mình. Ông cảm thấy huynh ấy không linh hoạt và quá mức tuân thủ quy tắc.
"Vâng ." Thẩm Đường không chút do dự, lấy ra ngọc bội truyền âm , ra ngoài liên lạc chưởng môn Côn Ngô Tông.
"Nhưng trưởng lão, không phải người nói nói Lạc Nhạn thành chủ khả nghi sao?" Quý Phó chần chờ dò hỏi.
"Ta đến phủ thành chủ điều tra, hắn hiện tại không có ở trong thành, chuyện này chờ chưởng môn quyết định." Vu Khải chuyến này nhận nhiệm vụ đưa chúng đệ tử an toàn trở về Côn Ngô Tông, chứ không phải đưa bọn họ vào thế nguy hiểm.
Đột nhiên ông nghĩ tới điều gì , hỏi: “Cô nương ở phòng bên cạnh là ai?” Lời nói của ông đầy nghi ngờ về sự có mặt của cô ở nơi này.
Quý Phó và một số đệ tử trẻ khác đã cùng Mạc Chi Chi trải qua sinh tử, dù biết lai lịch của cô không rõ nhưng họ vẫn muốn bảo vệ cô.
Không ngờ Vân Hương chen vào giải thích: "Sư huynh, ta cùng cô nương kia nói chuyện qua, cô ấy tuyệt đối không liên quan gì tới chuyện xảy ra ở đây."
Mặc dù sư muội đã đích thân giải thích nhưng trên mặt Vu Khải vẫn tràn đầy nghi hoặc.
“Cô nương ấy không liên quan gì đến chuyện này.” Giọng nam dễ chịu nghe khàn khàn như vừa mới tỉnh dậy.
Vân Hương và Vu Khải đồng thời quay về hướng của ông.
Vân Hương bước nhanh đi tới, niệm chú kiểm tra ông, lo lắng hỏi: "Sư đệ, ngươi tỉnh rồi à? Có thấy không khỏe ở đâu không?"
Đôi mắt gần như tái nhợt của Minh Tuân nhìn Vân Hương,lắc đầu, "Cảm ơn sư tỷ đã lo lắng. Ta không sao."
"Trưởng lão, tất cả đều là nhờ Hồi Xuân Đan của Chi Chi." Quý Phó tìm được cơ hội nói tốt cho Mạc Chi Chi.
"Cô nương ấy lấy Hồi Xuân Đan để cứu ta?" Sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Minh Tuân, đôi mắt hạnh đầy khí chất của Mạc Chi Chi xuất hiện trước mắt ông. Cô nương ấy rõ ràng rất yếu đuối, nhưng rất tốt bụng với những người xung quanh.
Vân Hương khẳng định trả lời: "Nếu không có đan dược này, vết thương của ngươi và Thẩm Đường cũng sẽ không lành nhanh như vậy."
"Như vậy, ngày khác ta sẽ đích thân cảm tạ nàng ta." Minh Tuân chậm rãi nói.
Lúc này Thẩm Đường từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Minh Tuân đã tỉnh lại: “Minh Tuân trưởng lão.”
Hai người ánh mắt chạm nhau, một đôi đen như mực, một đôi gần nhạt màu.
"Ừ,đêm qua đa tạ." ngữ khí Minh Tuân trả lời không giống đối đáp với tiểu bối .
Thẩm Đường giơ tay : “Không dám nhận lời cảm ơn của trưởng lão. Nếu không có trưởng lão, ngày hôm qua Thẩm Đường mạng cũng khó giữ lại.”
"Tại sao hai người không kể cho ta chi tiết chuyện gì đã xảy ra tối qua?" Vu Khải ở bên cạnh sốt vó lên hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường : Cảm ơn bà xã đã chuyển phí sinh hoạt!
Hắc Kiếm: Đó là khẩu phần ăn của ta! Cảm ơn