"Minh Tuân Trưởng Lão ! Đại Sư huynh!" Hai người đàn ông trở về với những vết thương khắp người, khiến Quý Phó và Dư Nhược Tịch sợ hãi, vội vàng đỡ họ dậy.

Thẩm Đường cố gắng chống đỡ đem người trở về thành công, hắn thả lỏng người, thanh kiếm đen trong tay rơi xuống đất vang lên âm thanh sắc bén.

Mạc Chi Chi do dự, tiến về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống cầm lấy thanh kiếm của Thẩm Đường, tay cô chạm vào thanh kiếm màu đen, hơi thở ấm áp truyền đến, khiến cô liếc nhìn thêm vài lần, thân kiếm đen nhánh ,không khắc hoa văn, ngoại trừ chuôi kiếm được khắc một dấu ấn đặc biệt trông giống con cá.

Cô đang cầm kiếm muốn nói lại thôi, nhìn thấy Thẩm Đường dựa vào vai Quý Phó , đôi mắt hắn đen sâu thẳm nhìn cô không nhúc nhích.

"Thanh kiếm của ngươi." Mạc Chi Chi đưa thanh kiếm ra.

Thẩm Đường ho khan hai tiếng, kéo khóe miệng đầy máu trả lời: “Xin lỗi, cô mang vào phòng hộ ta.”

Dứt lời, Thẩm Đường bất tỉnh do mất máu quá nhiều.

Vết máu dính lên khuôn mặt của hắn càng tôn thêm vẻ mỹ lệ anh tuấn 

Mạc Chi Chi sửng sốt , gật đầu. Người này bớt nói lại thì vẫn đẹp trai

Thanh Hòa và Tiêu Nguyên còn nằm bất tỉnh trong phòng số hai, mọi người dìu nhau đến phòng số một. Quý Phó và Dư Nhược Tịch đặt hai người trên giường cùng một bên sập nhỏ rồi lấy thảo dược và linh đan để xử lý miệng vết thương 

Cả hai dùng y thuật không chuyên để vội vàng chữa trị . Dư Nhược Tịch vừa phân phó cũng không thèm xoay người lại  : "Mạc đạo hữu, nhắn tiểu nhị lấy chút nước nóng tới đây . Ta và sư huynh đi giúp trưởng lão chữa trị vết thương. "

Nghe xong, Mạc Chi Chi đang cầm kiếm lập tức quay người chạy tới hậu viện, đứng trong sân , đánh thức tiểu nhị, đưa hắn ta một ít linh thạch, dặn dò hắn nhanh chóng đun chậu nước đem vào trong.

Nhìn linh thạch trên tay, tiểu nhị thái độ lập tức thay đổi lúc đầu còn có chút tức giận sau đó mỉm cười vui vẻ, mặc quần áo vào phòng bếp, hét lên: “Tiên nữ yên tâm, tiên nữ  đợi một lát sẽ có ngay”

Ổn thỏa mọi chuyện, Mạc Chi Chi rải bước trở lại , khi rẽ qua hành lang, cô do dự đi vào phòng mình, từ trong vòng tay lấy ra hai loại đan dược cấp cao  "Hồi xuân đan".

 Cô không muốn tùy tiện lấy ra tiên dược như vậy, nhưng nghĩ đến Thẩm Đường ngăn cản nhóm tang thi, để cô và Quý Phó rời đi trước, không thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu. 

Cô nghĩ, đằng nào Dư Nhược Tịch đã thấy pháp bảo phòng ngự của cô rồi làm sao có thể  để ý đến hai viên thuốc này.

 Nghĩ đến đây, cô cầm lấy đan dược bước ra khỏi phòng, trước khi rời đi, cô liếc nhìn ngọc bội truyền âm

 Thượng Mộc vẫn chưa trả lời.

Hắn bận chuyện gì chăng?

 Mạc Chi Chi vừa miên man suy nghĩ vừa gõ cửa phòng số một rồi đẩy cửa vào.

 Trong phòng, Quý Phó và Dư Nhược Tịch bận đến nỗi chân không chạm đất.

 “Quý Phó, xem hai viên thuốc này có tác dụng không.” Mạc Chi Chi trực tiếp lấy ra hai viên thuốc Hồi Xuân Đan.

 Quý Phó ngẩng đầu vừa thấy hai mắt liền sáng , gật đầu lia lịa: "Đây là... thượng phẩm tiên dược – Hồi Xuân Đan. Ta thay mặt sư huynh và trưởng lão cảm tạ Chi Chi!" xoa xoa bàn tay đầy máu,  cậu ta cẩn thận lấy viên thuốc từ tay Mạc Chi Chi, đưa một viên cho Dư Nhược Tịch, hai người đút cho Thẩm Đường và Minh Tuân.

 "Không có gì, chúng ta là bằng hữu, cùng nhau trải qua sinh tử. Tôi cũng muốn cảm ơn cậu vì lúc đó đã không bỏ rơi tôi." Mạc Chi Chi cười xòa, biết mình vướng chân vướng tay không giúp được gì, nên cô ngồi yên vị một góc.

 Một lúc sau, tiểu nhị gõ cửa , Mạc Chi Chi mở cửa cầm lấy chậu nước nóng, chặn ánh mắt dò hỏi của tiểu nhị, đưa cho hắn ta viên linh thạch, cười nói: “Giữ kín miệng. Tối nay ông không biết gì cả, hãy về ngủ đi.”

 Tiểu nhị đáp vâng dạ liên tục, cất viên linh thạch rồi lập tức rời đi.

 Mặc dù không có nhiều tu sĩ cấp cao trong  Lạc Nhạn Thành, nhưng đó là nơi giao nhau của hai cõi, ngư long hỗn tạp .Thẩm Đường và những người khác với tư cách là đệ tử và trưởng lão của một tông môn lớn, bị thương nặng ở đây. Càng ít người biết càng tốt.

 Sau khi hai người nhận nước nóng, hai người nhìn Mạc Chi Chi với vẻ mặt ngại ngùng. Cô hiểu ý đi ra ngoài tránh mặt.

 Trong phòng rất nhanh liền vang lên tiếng cởi quần áo, Mạc Chi Chi tìm được một cái ghế ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.

 Khoảng hai tiếng sau, Quý Phó đến gọi Mạc Chi Chi vào.

 Những miếng vải dính máu vương vãi trên mặt đất, nước bên trong bồn loang màu máu đỏ rực. Thẩm Đường và Minh Tuân đang nằm trên giường ăn mặc chỉnh tề. Sắc mặt của họ trở lại hồng hào sau khi uống tiên dược.

 Dư Nhược Tịch thở hổn hển, ngồi vào bàn uống trà : “Ta đã giải thích rõ  với sư phụ chuyện xảy ra ngày hôm nay. Côn Ngô Tông cử Vân Hương trưởng lão và Trưởng lão Vu Khải cùng một nhóm đệ tử cấp cao đến Lạc Nhạn thành rồi.”

 "Ngay cả Vu Khải trưởng lão cũng rời khỏi tông môn?" Quý Phó cao giọng kinh ngạc.

 Dư Nhược Tịch đặt tách trà xuống, gật đầu: “Chắc sắp tới đây rồi.”

 “Đúng thật là lần này chúng ta xuống núi khảo hạch,vốn tưởng làm nhiệm vụ Trúc Cơ ... Hiện tại hai vị sư đệ đều bất tỉnh, Minh Tuân trưởng lão cùng sư huynh bị trọng thương.” Quý Phó gục đầu, thở dài.

 Rõ ràng trải nghiệm này là kỷ niệm khó phai của hai bạn trẻ chưa trải sự đời

 Mạc Chi Chi hỏi: "Vu Khải trưởng lão... là ai?"

 Quý Phó ngẩng đầu trả lời cô: "Sư phụ của sư đệ Tiêu Viễn, Chưởng môn Yển Nguyệt Phong , Phù Mạch trưởng lão. Ông ấy bao che người mình . Lần này sư đệ bị yêu quái tấn công. Chỉ mong là ông ấy không làm khó đai sư huynh."

 "Sẽ không... nhỉ?"

Thẩm Đường dù sao vì mọi người hy sinh tính mạng, bị thương nặng. Tuy nhiên không biết huynh ấy và Minh Tuân gặp cái gì bị thương nặng như vậy, nhưng chuyện này không đơn giản.

 Kết hợp ký ức đọc nguyên tác cùng cảm xúc của cô mấy ngày qua, các nhân vật phụ dưới ngòi bút tác giả rất thảm , ngoại trừ nam chính, giá trị sức mạnh càng cao thì kết cục càng tệ. Chưa kể Thẩm Đường là nhân vật cô không có ấn tượng nào.

 Bầu trời bên ngoài dần sáng hơn, ánh nắng ban mai mỏng manh chiếu vào qua khe cửa sổ, bên ngoài dần dần có tiếng động.

 Trong phòng im lặng, Quý Phó và Mạc Chi Chi ngồi tu luyện chờ người của Côn Ngô Tông, Dư Nhược Tịch thì đến phòng bên cạnh để bảo vệ Thanh Hoà và Tiêu Viễn.

 "Cốc Cốc Cốc -" Tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng trong phòng. Hai người mở mắt ra,  nhìn nhau. Đến rồi!

 Mạc Chi Chi theo Quý Phó ra ngoài phòng, mở cửa ra. Một nam, một nữ đứng trước , hướng về phía mặt trời, phía sau họ là sáu tu sĩ trẻ mặc y phục màu xanh đậm thêu hoa văn đám mây.

 Người đàn ông ngũ quan đoan chính, để ria mép. Sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm vào hai người bằng đôi mắt sắc bén.

 Người phụ nữ có vẻ ngoài hai mươi, dung mạo xinh đẹp, mang đến cho người ta cảm giác sảng khoái.

 "Bái Kiến Vu Khải trưởng lão, Vân Hương trưởng lão,cùng các sư huynh." Quý Phó cung kính hành lễ

 Mạc Chi Chi đi theo sau, chào hỏi hai người: “ Bái Kiến hai vị tiền bối .”

 Dư Nhược Tịch nghe ồn ào ở phòng bên cạnh liền chạy ra thấy mọi người đều vội vàng hành lễ.

 "Hừ, không cần khách khí, mau đưa ta đi xem bọn họ." Vu Khải vẻ mặt vẫn thối, căn bản không để ý, liếc nhìn tình hình phía sau hai người, lời nói có chút gấp gáp

 Vân Hương trưởng lão ở một bên dịu dàng cười nói: "Vu Khải sư huynh tính tình huynh ấy là như vậy, chúng ta vào trước đi."

 Ba người vội nghiêng người tránh ra để Vu Khải và những người khác bước vào.

 Vu Khải mắt nhìn thẳng, bước chân dồn dập hướng thẳng phòng, Vân Hương đi ngang qua mỉm cười với Mạc Chi Chi, cũng đi vào chung

Mạc Chi Chi cảm thấy nàng ấy không có ác ý, nhưng không biết tại sao lại thân thiện với cô như thế .

Vân Hương sau khi vào phòng, trước tiên nàng kiểm tra vết thương của Minh Tuân, người bị thương nặng nhất.

 "Đây là...?" Vân Hương hơi trợn to mắt, kinh ngạc nói: " Ngỗi Thi Độc?"

 Vu Khải nghe nói tới Ngỗi Thi, liền từ  bên Thẩm Đường đi tới, nhìn chằm chằm Vân Hương hỏi: "Ngỗi thi ? Tại sao cái thứ kinh tởm này lại xuất hiện? Sư muội, ngươi không chuẩn sai chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play