Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 5: Quỷ súc


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

Trong đoàn xe cưới, cô dâu và chú rể ngồi ở chiếc xe đầu tiên, đằng sau là xe phù dâu. 

Phù dâu chỉ có một người ngồi ở ghế phụ, nên ba người chen chúc trên hàng ghế sau.

“Làm phiền mọi người rồi.” Chúc Song Song vừa lên xe đã nói với tài xế và phù dâu.

Phù dâu cũng nhiệt tình như chú rể và cô dâu, “Phiền gì đâu mà phiền, hôm nay là ngày trọng đại, càng đông càng vui mà.”

“Với cả.” Phù dâu híp mắt cười, chầm chậm nói, “Thôn Hòe Dương bọn tôi hiếu khách lắm.”

Chúc Song Song và phù dâu đều là con gái, tuổi cũng xêm xêm nhau, cô chủ động trò chuyện với phù dâu để tìm cách khai thác thông tin từ đối phương.

“Em thấy đoàn xe đi từ ngoài vào chắc hẳn là đi đón dâu nhỉ, cô dâu không phải là người thôn nhưng chị phù dâu lại là người trong thôn Hòe Dương à?”

Tô Vãng Sinh ngạc nhiên nhìn Chúc Song Song, sau đó cũng yên tâm quan sát bên ngoài xe.

Phù dâu cười cười, “Đúng vậy, cô dâu là người bên ngoài, nhà cô ấy ở rất xa nên bạn bè đều không tiện đến, tôi là em họ của chú rể nên đứng ra làm phù dâu cho chị ấy luôn.”

Chúc Song Song: “Quan hệ của mọi người thật tốt.”

Chúc Song Song và phù dâu trò chuyện rất vui vẻ, chiếc xe lái bon bon trong thôn cũng suôn sẻ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Tô Vãng Sinh vẫn luôn quan sát thôn này qua cửa sổ xe. Ngoài việc nhìn thấy cửa hàng đồ cưới và cửa hàng tang lễ nằm đối diện nhau, thì cũng không phát hiện được chỗ nào bất thường khác.

Không giống như những gì hắn cảm nhận được từ lúc còn đứng ngoài quốc lộ, đây là một thôn làng giàu có và yên bình.

Con đường rộng rãi và sạch sẽ, cây cối ven đường tươi tốt, phía sau là dãy biệt thự nhỏ.

Trên đường thường có người già đi tản bộ cùng trẻ con vui đùa nhảy nhót, mặt trời chiếu rọi lên người họ, trên khuôn mặt ai cũng lộ rõ ​​vẻ hạnh phúc thực sự.

Tô Vãng Sinh thu hồi tầm mắt, nghi ngờ mà nhíu mày.

Xe rẽ vào một khúc cua đi vào một con đường khác.

Chúc Song Song đang nói chuyện với phù dâu đột nhiên thở dốc, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Không chỉ cô, Tô Vãng Sinh cũng chú ý thấy Ninh Túc nãy giờ vẫn luôn lười biếng nằm tựa lên cửa sổ xe ngắm cảnh cũng bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, căng cứng cơ thể.

Hắn lập tức quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Con đường này có rất nhiều cửa hàng và cũng không có bao nhiêu nổi bật, nhưng bất ngờ lại có một lò mổ đặt tại đây, lúc này có người đang đẩy hai con heo vừa mới được xử lý ra ngoài.

Tô Vãng Sinh liếc nhìn vào bên trong, lò mổ rất lớn, có giết thịt dê, bò, lợn, gà, vịt và ngan ngỗng các loại, hẳn là cung cấp thịt cho cả thôn.

Thấy ba người trên xe đều nhìn về phía lò mổ, phù dâu nói: “Lò mổ năm nay chắc bận rộn lắm, chúng tôi đã đặt rất nhiều thịt cho đám cưới, bàn nước bánh trái đều đủ cả.”

Ninh Túc lập tức quay đầu, ánh mắt long lanh, “Thật tuyệt.”

“…”

Trời má, vừa rồi cậu đột nhiên nghiêm túc như vậy là muốn ăn thịt hả?

Xe chạy được một đoạn thì dừng lại trước một nhà thờ, nơi đây tập trung rất đông người.

Cả ba theo phù dâu ra khỏi xe.

Cha mẹ nhà trai đón tiếp mọi người: “Mau vào thôi.”

Đám đông đi vào nhà thờ, còn ba bọn họ đứng ở góc ngoài nhà thờ và trao đổi thông tin.

Tô Vãng Sinh hỏi: “Tôi không tìm thấy manh mối nào khác ngoài trừ việc nhìn thấy cửa hàng đồ cưới và cửa hàng tang lễ đối diện nhau, đều là những chi tiết không đáng kể, còn hai người thì sao?”

Chúc Song Song: “Người dân ở thôn này thực sự rất nhiệt tình và tốt bụng, chú rể và cô dâu đều rất yêu thương yêu nhau, cô dâu là từ nơi khác gả đến… Làm sao cũng cảm thấy nó không phù hợp với bối cảnh của thôn làng ma quái.”

“À đúng rồi, lúc đi ngang qua lò mổ, tôi bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu.”

Tô Vãng Sinh nói: “Độ nhạy cảm của cô cao, nếu cảm thấy khó chịu thì chứng tỏ nơi đó có vấn đề.”

Chúc Song Song: “Đó là lò mổ, không biết mỗi ngày sát sinh bao nhiêu, khó chịu cũng bình thường thôi mà?”

Tô Vãng Sinh: “Lò mổ và tên《 Quỷ Súc 》của phó bản nghe có vẻ liên quan đến nhau, cộng thêm biểu hiện khác thường của cô, hẳn đây là một bước đột phá.”

Hai người nói chuyện một lúc, nhưng lại không nghe thấy tiếng Ninh Túc, lúc quay lại thì thấy Ninh Túc đang nhìn lên nhà thờ, có người đang đứng đó phát kẹo cưới.

“…”

Tô Vãng Sinh nhớ lại lúc Ninh Túc đi ngang qua lò mổ cũng có biểu hiện khác thường, nhưng hình như là do thèm thịt thì cũng không ôm hy vọng gì mà hỏi: “Vừa rồi đi ngang qua lò mổ cậu có phát hiện gì không?”

Ninh Túc: “Có.”

Hai người lập tức nhìn cậu.

“Tôi nhìn thấy một thứ trong một căn phòng bên trong lò mổ.” Ninh Túc nói.

Lò mổ có vài căn phòng, không biết là phòng ướp lạnh hay là kho chứa đồ, lúc đi ngang qua lò mổ có thể nhìn thấy hai căn phòng đó, nhưng đều có bóng râm che, cho dù có mở cửa thì cũng rất tối, lúc đó nhìn lướt qua thật sự là rất âm u.

“Hình như là một đứa bé.” Cậu nói xong thì chân mày hơi nhíu lại, “Nhưng lúc đó quá tối nên tôi cũng không chắc đó có phải là một đứa bé hay không, bởi vì tứ chi của nó quỳ trên đất, giống mấy con chó con mèo vậy.”

Khi xe vào thôn, tốc độ xe chậm lại rất nhiều, mất từ một đến hai giây mới qua hết cổng lò mổ.

Trong một căn phòng ở góc đối diện với cửa ra vào, cửa sổ được đóng chặt, cửa kéo thông thường của lò mổ cũng đều đóng kín, căn phòng nửa sáng nửa tối.

Trong một hai giây, Ninh Túc liền nhìn thấy thứ gì đó bò tới cửa trong một căn phòng tối tăm mờ mịt, ánh sáng từ từ trong mắt nó lóe lên trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào cậu.

Hai ánh mắt nhỏ đó có độ sáng khác nhau, một cái đậm một cái thì lại nhạt.

Cho dù thị lực của Ninh Túc tốt hơn người thường đi nữa, nhưng cậu cũng không rõ đó có phải là một đứa trẻ hay không.

Nếu là trẻ con, xét theo hình thể đã hơn ba tuổi, nhưng tại sao vẫn còn chưa biết đi mà lại bò trên mặt đất?

Hơn nữa hai con mắt của nó rõ ràng không giống nhau.

Nghe Ninh Túc nói xong, Chúc Song Song lại bắt đầu tưởng tượng tùm lum mà chà chà cánh tay nổi da gà, sau đó liên tưởng đến cảm giác hụt hơi khi đi ngang qua lò mổ lại cảm thấy cả người bứt rứt không thôi.

Đây là góc tối duy nhất mà họ tìm thấy trong thôn làng giàu có ấm áp này, Tô Vãng Ninh hỏi, “Tại sao một chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ cậu mới nói?”

Ninh Túc tỏ vẻ khó hiểu, “Thì trước đó anh có hỏi tôi đâu.”

“…”

OK, hắn hiểu rồi.

Cần phải thọc cho một cái thì mới chịu á lên một tiếng.

Tô Vãng Sinh day day thái dương, nói: “Đại khái lò mổ kia có vấn đề, đợi có thời gian chúng ta lại đến đó kiểm tra thử.”

“Được.” Chúc Song Song nói.

Thường có khán giả sỉ vả cái tính tò mò tìm đường chết của các nhân vật chính trong những bộ phim kinh dị, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn mở ra cánh cửa nào đó cho bằng được.

Là một biên kịch, Chúc Song Song cũng thường vặn ngược lại những bình luận trời ơi đất hỡi này, nếu nhân vật chính không tìm đường chết thì có phim cho tụi bây xem á.

Nhưng lời bình luận của cô cũng chỉ giới hạn ở các bộ phim điện ảnh thôi, nếu gặp ngoài đời cô đã co giò bỏ chạy từ lâu rồi.

Không ngờ lại dính chưởng vào series ‘cũng có một ngày’ này.

Nhưng vì cái mạng này cô phải tìm đường chết, không tìm đường chết thì cũng sẽ chết.

Bọn họ vừa nói xong thì những người chơi khác cũng lục tục đi tới.

Thôn này rất nhỏ, người dân trong thôn đều có quan hệ với nhau, việc cưới xin của một gia đình là một sự kiện trọng đại trong thôn, sau khi người chơi tiến vào thôn đều được người dân dẫn đến đây.

Trước khi đến nhà thờ, hai đội trao đổi ngắn gọn vài manh mối.

Trần Tình nói: “Song Song nói rất đúng, thôn này thật sự không giống như một thôn làng ma quái.”

“Trước đây tôi từng vào một phó bản siêu nhiên, thôn làng trong đó đều lạc hậu và nghèo nàn, cả thôn đều trông ảm đạm không sức sống, cô dâu khi lấy chồng đều bắt buộc phải mặc váy cưới màu đỏ.”

“Nhưng thôn này trời nắng thoải mái, cô dâu cũng được mặc váy trắng bước vào nhà thờ kết hôn, có phải chúng ta đã đoán sai rồi không, đây không phải là kiểu thôn làng tâm linh đáng sợ kiểu Trung Quốc chăng?”

Tô Vãng Sinh tạm thời không nói với bọn họ về chuyện lò mổ, “Không nhất thiết lắm, chúng ta cứ quan sát trước rồi hẵng nói.”

Ninh Túc hiếm khi chủ động một lần: “Đi thôi, đến giờ vào nhà thờ rồi.”

Lúc vào cửa, Ninh Túc đi thẳng tới chỗ người đang phát kẹo mừng bên trong, rốt cuộc bọn họ mới biết tại sao cậu lại đột nhiên năng nổ như vậy.

Còn không phải là vì sắp hết phát hết kẹo sao.

“…”

Ninh Túc cầm kẹo, dùng mắt thường có thể thấy được tâm trạng cậu đã tốt hơn rất nhiều.

Mỗi người được sáu viên, Tô Vãng Sinh bỏ sáu viên kẹo của mình vào túi áo của Ninh Túc. Chúc Song Song cũng bỏ phần của mình vào, khiến cái túi liền căng phồng lên.

Khuôn mặt ngơ ngơ của Ninh Túc lộ ra vẻ ngạc nhiên, giống như chuyện họ cho cậu kẹo là một chuyện vô cùng lớn lao.

“Ăn đi, tôi không thích ăn kẹo.” Chúc Song Song nói.

“Cảm ơn.” Ninh Túc cảm thấy mỹ mãn.

Cậu bóc một viên kẹo cho vào miệng, nhai rôm rốp hai cái rồi nuốt xuống.

“…” Tô Vãng Sinh nghe thấy mà đau răng, “Răng cậu tốt phết nhỉ.”

Trần Thiên đứng bên cạnh nắm chặt kẹo cứng trong tay, trầm ngâm nhìn Ninh Túc.

Những người khác cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dưới sự hướng dẫn của người dân mà ngồi vào chỗ của mình trong nhà thờ.

Những người chơi đều rất đề phòng, bọn họ được đưa đến dự đám cưới nên rất có thể sẽ có điều gì đó xảy ra ở đây. Tuy nhiên trái với dự đoán của họ, buổi lễ ở nhà thờ đã kết thúc nhanh chóng trong yên bình.

Mà ngạc nhiên hơn nữa là người dân trong thôn còn nói rằng đám cưới vẫn sẽ tiếp tục diễn ra vào ngày mai, muốn họ nghỉ ngơi ở thôn thêm một đêm để mai lại tham dự.

“Quái lạ, tại sao đám cưới lại được chia ra làm hai ngày?” Chúc Song Song nói.

Tô Vãng Sinh nói: “Đúng thật, hôn lễ này không bình thường, có thể ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

Trong lúc hôn lễ diễn ra, hai người thảo luận hôn lễ này một phen, Ninh Túc nãy giờ vẫn không thấy nói gì nên bọn họ lại quay sang nhìn Ninh Túc, bắt gặp cậu đang gặm miếng giò thứ tư bằng một cách nghiêm túc chưa bao giờ thấy.

“…”

Bọn họ thực sự tin rằng cậu bị no chết.

Sau hôn lễ, người dân nhiệt tình phân phòng ngủ cho bọn họ.

Những người chơi khác đều rất nghiêm túc, hồi hộp và chờ đợi sự phân chia của NPC, ban ngày thì quá yên tĩnh, ban đêm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, bị phân đến chỗ nào đấy là một chuyện rất quan trọng.

Ninh Túc bước tới, làm như thân thiết mà vỗ vai người dân, “Anh trai, em có thể ở trong căn nhà giăng đầy hoa lăng tiêu[1] kia được không?”

[1] PHÍA DƯỚI CÓ ẢNH MINH HOẠ

Chúc Song Song: “…”

Hóa ra trước khi vào phó bản đều đã nhắm xong phòng ốc hết rồi.

Tô Vãng Sinh cũng trông rất bất lực, đôi khi hắn cảm thấy Ninh Túc không quan tâm đến ai cả, giống như mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, nhưng có đôi khi lại cảm thấy cậu như ông hoàng xã giao.

“Được chứ.” Anh trai này rất dễ nói chuyện, cũng tốt bụng và lương thiện không giống như một NPC của phó bản linh dị, “Có điều, tôi phải nói trước với cậu chuyện này, căn nhà kia từng có người chết, nếu cậu không sợ thì cứ vào ở.”

“Xời, được luôn!”

Trong một phó bản thuần tâm linh, chẳng ai muốn ở trong một ngôi nhà có người chết, nhưng nếu là phó bản giải mã thì khác, căn phòng của người chết rất có thể sẽ có manh mối.

Tên béo bất mãn: “Mắc gì nó lại được chọn, tôi cũng muốn ở căn nhà đó!”

Sắc mặt anh trai kia có hơi lạnh, “Được, vậy mọi người đều ở căn nhà đó đi.”

Trong thôn không thiếu đất nên biệt thự cũng được xây rất nhiều phòng, 12 người ở đều không thành vấn đề.

Sau đó tất cả đều được dẫn đến căn nhà kia.

Đây là một biệt thự có ba tầng trên mặt đất và có một tầng ngầm, như Ninh Túc đã nói, hàng rào và mặt tường đều được bao phủ bởi hoa lăng tiêu.

Loài hoa lăng tiêu này khác với những loài thông thường, phiến lá từ xanh biếc đến thành màu đen, mà đóa hoa lại có màu đỏ sẫm, như là máu tươi ngưng đọng lại.

Khi họ đến đây thì trời đã xế chiều, sau lưng là hoàng hôn đỏ cam, những bông hoa màu máu khẽ đung đưa trong gió, như thể máu tươi trào dâng hưng phấn, mang theo một hơi thở khủng bố khiến người ta sởn da gà, thậm chí hương hoa bay trong gió còn thoang thoảng một mùi tanh.

Mười hai người cẩn thận đi vào biệt thự.

Nghe nói bọn họ sẽ ở biệt thự đó, người dân trong thôn còn nhiệt tình giúp họ dọn dẹp trước, nhìn thấy ánh đèn sáng sủa ấm áp trong phòng khách, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trần Thiên nói: “Để an toàn, hai đến ba người sẽ ngủ chung một phòng được không?”

Thấy áo đen không phản đối, bọn họ bắt đầu chia người.

Chúc Song Song và Trần Tình đều là con gái nên ở chung một phòng, Ninh Túc hiển nhiên được xếp chung với Tô Vãng Sinh.

Sau khi phân phòng xong, họ chuẩn bị về phòng để lần tìm manh mối.

Buổi tối bọn họ cùng nhau trao đổi thông tin, ngoài việc nhà thờ không có phát hiện gì khác, từng người đều trở về phòng.

Khi họ chia tay, có một vài người rõ ràng trở nên bực bội hơn, một ngày trôi qua nhưng họ vẫn chưa tìm được manh mối nào.

Bên áo đen cũng vậy, tên béo nói: “Bình yên đến đáng sợ, tại sao lại không xảy ra chuyện gì lớn kia chứ, người chết đâu rồi?”

Lời này của hắn rất khó nghe, nhưng quả thực người chết đôi khi sẽ đưa ra manh mối.

Ninh Túc không quan tâm người khác nghĩ gì, cậu lên lầu với cái chăn do người dân đưa cho, thấy có thể tắm nước nóng lại càng hài lòng hơn.

Nhưng Tô Vãng Sinh sống trong ngôi nhà ma ám này lại không có bình tĩnh như cậu, thấy Ninh Túc chuẩn bị đi tắm, hắn nhìn vào trong phòng tắm nói: “Nước hút âm, phòng tắm là nơi quỷ thích nhất.”

Không biết có phải là do lâu rồi không có ai ở không, đèn trong phòng tắm rất mờ, dưới ánh đèn nhấp nháy trong phòng tắm, bầu không khí u ám và ảm đạm lại càng tăng thêm.

Hắn nhìn gương và bồn cầu, lại nhìn về phía vòi hoa sen, “Cậu nói xem, có khi nào vừa mở vòi hoa sen lên thì máu người sẽ phun ra không?”

Ninh Túc nghe hắn nói vậy hai mắt bỗng sáng rực, đôi môi mím lại một cái, “Ước gì được như anh nói.”

Tô Vãng Sinh: “?”

Tô Vãng Sinh nghi ngờ hai mắt và lỗ tai mình có vấn đề, nhưng lúc này Ninh Túc đã bước vào tắm rửa.

Tô Vãng Sinh không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm manh mối trong phòng.

Căn phòng này có lẽ là phòng ngủ dành cho khách, chỉ có một chiếc giường lớn và phòng tắm, ngoài ra không có manh mối nào do chủ nhân để lại.

Tìm kiếm suốt đêm cũng không thu hoạch được gì.

Không giống như thành phố, thôn làng này vô cùng yên tĩnh vào ban đêm.

Nghĩ rằng nơi đây là một ngôi nhà có ma, lúc sắp thiếp đi, Tô Vãng Sinh lại bắt đầu cảm thấy hơi rờn rợn, hắn không tự chủ được tưởng tượng, không biết trên chiếc giường này đã từng có người chết nằm qua chưa.

Hắn muốn hỏi Ninh Tô có sợ không thì lại thấy cậu đã nằm thẳng, kéo chăn bông lên đến cổ, “Tiếc thật, chỉ có thể ở năm ngày.”

“…”

Nỗi sợ hãi của Tô Vãng Sinh lập tức bốc hơi không còn một mảnh, tối nay hắn có lẽ là người ngủ sớm nhất trong số những người chơi bình thường.

Bóng tối mịt mù bao trùm thôn Hòe Dương.

Bóng đêm đen đặc đến gần như có thể hóa thành thực chất, phập phồng trong gió khuấy đảo ra một bóng người nhưng lại dường như không phải người.

Như là một thứ gì đó đang vật lộn trong màn đêm dày đặc và nhớp nháp, nhưng lại không có cách nào thoát ra được.

Ninh Túc khẽ nhíu mày, hô hấp càng ngày càng khó.

Cậu cảm thấy có thứ gì đó đang nằm trên ngực mình, còn luôn nhìn chằm chằm vào cậu trong bóng tối mà không hề nhúc nhích.

Ninh Túc đột nhiên mở mắt ra.

Trong phòng tối đến nỗi ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên vào.

Trên ngực không có gì cả, xung quanh đều yên tĩnh

Lỗ tai Ninh Túc giật giật, bỗng nhiên xốc chăn lên nhảy xuống giường.

Cậu nhảy rất bất ngờ mà còn bất ngờ hơn nữa là cú nhảy xa đến tận hơn ba mét.

Có tiếng sột soạt sột soạt từ trong phòng tắm phát ra, Ninh Túc vừa bước nửa bước đến trước cửa phòng tắm, âm thanh lập tức biến mất.

Đèn ngoài hành lang của biệt thự đều bật sáng, nương theo tia sáng từ bên ngoài hành lang hắt vào khe hở phòng ngủ, Ninh Túc nhìn thấy một cái tròng mắt nằm cách cửa phòng tắm không xa.

Tròng mắt to tròn sạch sẽ không dính chút máu nào lẳng lặng nhìn Ninh Túc.

Ninh Túc quay đầu nhìn Tô Vãng Sinh đang ngủ say, trong bóng tối dày đặc, cậu mất mấy giây đồng hồ mới có thể nhìn thấy chỗ phồng lên trên mi mắt đang nhắm nghiền của hắn, xác định tròng mắt này không phải của hắn.

Khi Ninh Túc quay lại đầu lại nhìn tròng mắt kia, từ trong bóng đêm có một cánh tay nhỏ bé đang thò ra từng chút một khỏi phòng tắm.

Đó là cánh tay của một đứa trẻ, cả bàn tay đều là màu xám xịt, móng tay ngắn cũn màu tím đen, hơi bò về phía trước, cuối cùng cũng sắp chạm vào được tròng mắt kia.

Ninh Túc nhấc chân lên dẫm cái tay nhỏ đó.

“…”


[1] Hình ảnh hoa lăng tiêu, đây là 1 cây thuộc họ dây leo

 

img_2417

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp