Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 6: Quỷ súc


1 tháng

trướctiếp

Editor:  Cô Rùa

*

Khi Tô Vãng Sinh thức dậy thì mặt trời đã ló dạng.

Ánh nắng chói chang từ cửa sổ rọi vào cùng tiếng chim hót líu lo bên ngoài thật êm ái.

Trên bệ cửa sổ, thân thể thiếu niên nửa ẩn trong tấm màn mỏng trắng tinh, hướng về phía mặt trời mà hái những bông hoa lăng tiêu mọc cao vút bên cửa sổ.

Ngón tay trắng muốt mảnh khảnh kết hợp với những cánh hoa đỏ thắm tạo thành một sự tương phản rõ rệt, xương ngón tay hơi nhô lên, khiến mạch máu màu tím trở nên rõ nét, nó có màu sắc của tranh sơn dầu lại có vẻ đẹp của tranh nước.

Tô Vãng Sinh ngẩn ngơ trong chốc lát, hắn cứ ngỡ rằng bản thân đang ở một khu du lịch xinh đẹp nào đấy chứ không phải là đang trong một phó bản đáng sợ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Hắn ngồi dậy khỏi giường, nhìn Ninh Túc đã gấp chăn bông của cậu lại ngay ngắn, “Không thể tin được là tôi ngủ ngon đến vậy, xem ra tối qua thật yên bình, biệt thự cũng chẳng xảy ra chuyện gì.”

Hắn nghe thấy Ninh Túc phát ra một tiếng ‘ừm’ mơ hồ.

Tô Vãng Sinh đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy Ninh Túc đang bỏ hoa lăng tiêu vào miệng mình.

Những bông lăng tiêu trong biệt thự đều là màu đỏ hệt như máu, Ninh Túc rũ hàng mi đen dài của mình, trong miệng thì nhai hoa, nước hoa đỏ sẫm nhuộm lên cánh môi nhạt màu của cậu, càng làm cho làn da của cậu trắng như bông tuyết.

Cảnh tượng này thật đẹp lại quỷ dị, trái tim Tô Vãng Sinh hẫng mất một nhịp, không thể diễn tả được cảm xúc lúc này của mình là gì.

Hắn ổn định lại tâm trạng hỏi: “Cậu thích căn biệt thự này là bởi vì giàn hoa lăng tiêu này sao?”

Ninh Túc ‘ừ’ một tiếng, dùng tay lau miệng, trên mu bàn tay trắng ngần dính nước hoa đo đỏ, cậu nói: “Tôi thích hoa lăng tiêu.”

“Tại sao?”

“Nơi tôi trở thành… Nơi tôi lớn lên có rất nhiều hoa lăng tiêu, vào những thời khắc quan trọng nhất đời tôi đều luôn có sự hiện diện của nó.”

Tô Vãng Sinh gật đầu, tầm mắt quét qua chỗ phồng lên trong túi áo ngủ của Ninh Túc.

Những người dân trong thôn nhiệt tình và chu đáo, không chỉ dọn dẹp phòng ốc cho họ mà còn chuẩn bị cả đồ ngủ cho họ thay.

Bộ đồ ngủ này gần như giống hệt với bộ đồ trắng mà Ninh Túc mặc ban ngày, bên trên có một chiếc túi.

Tô Vãng Sinh phì cười: “Lúc ngủ mà còn không quên nhét một viên kẹo vào túi à.”

Ninh Túc chớp mắt.

Tô Vãng Sinh rướn người lên cửa sổ, duỗi tay ra hái một bông lăng tiêu cho Ninh Túc, nhưng vừa nhìn thấy tay mình hắn lại đột nhiên khựng lại.

Ninh Túc cũng nhìn theo.

Trên xe tang, lúc Tô Vãng Sinh vỗ vai cậu, cậu rất có ấn tượng với bộ móng dài của hắn. Nhưng lúc này móng tay dài của hắn đều bị gặm sạch sẽ.

Đúng vậy, gặm sạch luôn, chỗ lồi chỗ lõm, sát vào thịt ngón tay.

Ninh Túc lập tức lên tiếng: “Không phải tôi gặm!”

“Tôi chỉ thích ăn tay không móng không xương thôi.”

Tô Vãng Sinh: “?”

Người bình thường sẽ biện minh như vậy sao? Hắn cũng đâu có nghi ngờ Ninh Túc đâu.

Vẻ mặt Tô Vãng Sinh nghiêm túc, “Đương nhiên không phải cậu, móng tay và tóc là nơi tích tụ dương khí của con người, cũng là nơi ma quỷ thích nhất.”

Hắn ngủ một giấc thật ngon, còn tưởng tối qua không có gì xảy ra.

Tưởng tượng đến việc có con quỷ ngồi xổm bên mép giường gặm móng tay mình, hắn đã nổi hết cả da gà da vịt lên.

“Ò.” Ninh Túc yên tâm, vỗ túi áo mình một cái, “Anh yên tâm, tôi đã báo thù cho anh rồi.”

Tô Vãng Sinh: “?”

Hắn rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không ổn, hỏi cậu: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nếu hắn đã hỏi thì Ninh Túc cũng xin trả lời, cậu kể lại chuyện nhóc quỷ kia cho hắn, “Sau khi nó bị tôi dẫm thì biến mất, nó ăn móng tay anh còn tôi thì xu luôn tròng mắt của nó.”

Ninh Túc lấy tròng mắt từ trong túi áo ra, “Con quỷ này vừa ngu vừa nhát, lúc bỏ chạy còn sợ đến mức rớt mất con mắt.”

Tô Vãng Sinh: “???”

Có rất nhiều chỗ để hỏi, khiến Tô Vãng Sinh nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chúc Song Song và Trần Tình đi xuống từ lầu ba, hai đứa con gái kết bạn cũng thật nhanh, chỉ sau một đêm mà cả hai đã trở nên thân thiết, cùng nắm tay nhau đi xuống lầu.

Tâm trạng của cô không tệ, có thể đã phát hiện ra cái gì đó.

Giữa tiếng chó sủa, Ninh Túc đang ngồi giữa bàn ăn ngon lành, Tô Vãng Sinh thì có chút bần thần, Chúc Song Song ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Tô Vãng Sinh gãi mũi, “Một lời khó nói hết.”

Hắn hỏi ngược lại: “Các cô có phát hiện ra gì không?”

Chúc Song Song nhìn sang Trần Tình một cái, chờ nhóm Trần Thiên đến, Chúc Song Song mở miệng: “Bọn tôi tìm thấy một tấm ảnh trong phòng ngủ, cũng biết được chủ nhân của căn biệt thự này là một người phụ nữ tên là Ân Đại Quân.”

Chúc Song Song và Trần Tình là hai người chơi nữ duy nhất vào phó bản, ngay cả áo đen cũng nhường căn phòng tốt nhất cho bọn họ, là phòng ngủ chính.

“Đáng tiếc, không còn manh mối gì nữa.”

Trần Thiên uống một ly nước nói: “Người trong thôn đặc biệt nói cho chúng ta biết người trong biệt thự này đã chết, trong biệt thự lại tìm thấy nữ chủ nhân tên là Âm Đại Quân, chẳng lẽ cô ta là chúa tể của phó bản này sao?” 

“Chúa tể?” Tô Vãng Sinh khó hiểu hỏi lại.

“Hoặc có thể gọi là Qủy chủ đối với phó bản này.” Trần Tình phổ biến lại kiến thức trò chơi cho bọn họ.

“Có hai thể loại trong trò chơi sinh tồn, một trong số đó có thể tự tạo thành một thế giới hoàn chỉnh, đặc biệt là một thế giới nhỏ và khép kín chẳng hạn như một thôn làng kiểu này, thế giới của loại phó bản này thường được bắt nguồn hoặc chịu sự kiểm soát từ một Boss, quy tắc thế giới và NPC của thế giới sẽ vận hành vây quanh hắn.”

“Trong các thế giới nhỏ có bối cảnh khác nhau, người dẫn dắt hoặc điều khiển thế giới nhỏ được gọi là Qủy chủ, Yêu chủ, vân vân mây mây và được người chơi gọi chung là chúa tể thế giới.”

“Những thể loại này nhìn chung khá khó, bởi vì nhiều Qủy chủ có vài sở thích rất ba chấm, nhưng trong phó bản giải mã mà tìm được Qủy chủ thì chính là chìa khóa để thoát ra ngoài.”

Sau khi vào phó bản và nghe hệ thống giới thiệu, người chơi đoán rằng đây là thế giới có Qủy chủ nên sắc mặt của ai cũng đều mếu là do vậy.

Tô Vãng Sinh nói: “Một phó bản tên là 《 Quỷ Súc 》 , vậy có chắc Qủy chủ là một cô gái không?”

Hai đội thở dài, đến ngày thứ hai bọn họ chỉ tìm được vài manh mối lắt nhắt, còn là manh mối không đầu không đuôi.

Tô Vãng Sinh và những người khác vốn định đặt bước ngoặt vào lò mổ, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện ra tên của chủ nhân ngôi nhà ma này, nên suy luận cũng rẽ sang hướng khác.

Các manh mối không hề kết nối với nhau một chút nào.

Trong khi họ đang nói chuyện, người của Ngân Hoa cũng từ trên lầu đi xuống.

Lúc bọn họ xuống lầu, mọi người trên bàn đều đang bàn tán rôm rả, chỉ có một thanh niên đang ngồi ăn không chút ngại ngùng.

Khỉ ốm bên cạnh áo đen cười nhạo một tiếng.

Áo đen nhìn chằm chằm thanh niên kia, hỏi khi ốm: “Có thấy thằng nhóc Ninh Túc ấy trông quen không?”

“Không anh.” Khỉ ốm lại nhìn thoáng qua, “Nó là tấm chiếu mới vào phó bản lần đầu, có khi nào anh nhìn lầm ai rồi không?”

“Không thể nào, hôm qua tao đã cảm thấy nó rất quen mắt rồi.” Áo đen nói chắc nịch, nhưng nhất thời cũng không rõ cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.

Nhìn thấy bọn họ, Trần Tình chủ động nói cho bọn họ biết việc các cô đã tìm thấy gì trong phòng ngủ, dù sao bọn họ có thể ngủ ở phòng đó cũng là vì được tên áo đen này ngầm đồng ý, tất nhiên áo đen cũng biết phòng ngủ chính sẽ có manh mối nhiều hơn phòng ngủ khác.

Áo đen vừa ăn bánh bao vừa nghe cô nói, tầm mắt thi thoảng lại lướt qua Ninh Túc, hắn nhíu mày suy tư.

Khỉ ốm thấy hắn cứ nhìn Ninh Túc thì có chút đố kỵ, nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài lại càng thêm bực bội: “Con chó này sủa lằm sủa lốn thế! Thật muốn giết quách đi cho xong!”

Bọn họ vừa ăn xong, anh thôn dân đêm qua dẫn họ đến biệt thự cũng tới đây, “Mọi người ăn xong hết chưa? Tôi dẫn mọi người đến dự hôn lễ.”

Mọi người đứng dậy, khỉ ốm lúc này mới hỏi: “Quái lạ, thằng béo đâu?”

Mọi người nhìn lại, quả thật không thấy tên béo xun xoe áo đen ngày hôm qua.

Áo đen hỏi: “Không phải thằng béo nó ngủ chung phòng với mày à? Mày còn hỏi tụi tao?”

Tất cả người chơi đều không phải xuống nhà ăn cùng một lúc, hết người này đến người khác, chẳng ai để ý đến việc có người không xuống, có thể họ chưa dậy hoặc là đang rửa mặt.

Sắc mặt khỉ ốm khó coi, “Lúc em dậy thì đã không thấy nó trong phòng rồi anh, em còn tưởng nó đã xuống dưới lầu hoặc đi đâu đó rồi.”

Nhưng ăn uống xong mà tên béo cũng không thấy xuất hiện, cho nên hắn mới cảm thấy có vấn đề.

Anh thôn dân cực kỳ nhiệt tình, “Đừng lo, trong thôn có camera, tôi dẫn mọi người đi check thử.”

Chúc Song Song nhỏ giọng, “Trong phó bản siêu nhiên còn có camera, quả nhiên là một thôn giàu có hiếm có trong số các thôn thần quái.”

Có anh thôn dân nhiệt tình trợ giúp, người chơi cũng an tâm phần nào, áo đen đi cùng anh dân thôn coi camera, bọn họ thì ở lại biệt thự tìm người.

Dưới sự tìm kiếm của 10 người, cả căn biệt thự nhanh chóng bị lật tung nhưng vẫn không thấy người đâu.

Lúc này áo đen và anh thôn dân cùng những người dân nhiệt tình khác đều trở về.

Khỉ ốm chủ động nói với áo đen: “Thằng béo không có trong biệt thự anh ơi.”

“Thế nhưng…” Áo đen hạ giọng, “Theo camera cho thấy, từ tối qua đến giờ không có ai ra khỏi căn biệt thự này.”

Căn biệt thự phút chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng chó sủa trong sân càng lúc càng lớn hơn.

Không có người nào rời khỏi biệt thự, nhưng trong từng ngóc ngách của biệt thự cũng không thấy tên béo đâu, hắn có thể ở đâu được chứ?

Một tên hơn trăm ký biến mất trong hư vô ngay bên cạnh họ và trong ngôi nhà ma ám này?

Nhất thời, trái tim mọi người đều bắt đầu run lên.

Áo đen nhíu mày nói: “Hãy ngẫm lại xem thằng béo có nói hay làm gì khác thường trước đó không? Để chúng ta có thể tìm ra quy tắc biến mất.”

Ninh Túc giơ tay, “Tối hôm qua hắn nói ở đây quá yên tĩnh, sao lại không thấy ai chết.”

“…”

Thấy bốn người bên Ngân Hoa đều nhìn về phía Ninh Túc, Tô Vãng Sinh lật đật nói sang chuyện khác, “Tên béo đó có phải từng đá một con chó mực trước cổng thôn không?”

Trần Thiên như nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên kéo bức màn ra nhìn về phía con chó mực trong sân, “Khóe miệng con chó kia có vết máu, vừa vào phó bản hệ thống có nhắc nhở, thôn Hòe Dương là nơi chúng sinh bình đẳng, mà tên béo lại vô duyên vô cớ đá một phát lên con chó trước cổng thôn.”

Mọi người nhìn con chó mực đang sủa với mọi người mà thấy ớn lạnh trong lòng.

Quả thật có một thứ chất lỏng dính trên lớp lông đen quanh miệng con chó, vết máu trên hàm răng sắc nhọn hiện ra rõ ràng cùng với một cảm giác lạnh gáy.

Tên phó bản này là《 Quỷ Súc 》, vậy có khi nào con chó mực này là quỷ súc sinh ăn thịt người không?

“Anh muốn nói tên béo bị con chó kia ăn thịt rồi sao?” Chúc Song Song kinh hãi nói, “Chỉ đá một cái mà đã bị ăn, đây thật sự là bình đẳng sao?”

Trần Tình cũng không muốn tin, giọng nói có hơi run, “Nếu là như vậy, chúng ta trong tiệc cưới đều ăn thịt bò, thịt dê, không phải càng nghiêm trọng hơn sao? Thế tính sao đây?”

Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song đều đồng loạt nhìn về phía Ninh Túc người ăn nhiều thịt nhất.

Ninh Túc: “Gì?”

Khỉ ốm nói: “Không, không đúng…”

“Sao cơ!” Anh thôn dân hét lên một tiếng, “Mọi người nói chó dữ ăn thịt người sao?”

“Mọi người đừng nóng, bọn tôi lập tức kéo con súc sinh này đến lò mổ làm thịt ngay, đúng lúc đãi mọi người ăn thịt chó tối nay luôn.”

“Không phải, anh trai à, bọn tôi bây giờ làm sao còn dám ăn thịt nữa.” Mọi người đều đã hoảng loạn vô cùng, thậm chí còn hận không thể ói ra hết đống thịt đã ăn, cũng không quan tâm người trong thôn tính làm gì.

Có anh thôn dân dẫn đầu, mấy người trong thôn lập tức vây quanh con chó mực kia.

Một người dân còn tìm thấy được một cái xẻng trong sân và đập thật mạnh lên đầu con chó, con chó ăn đau lại càng sủa lên điên cuồng và điếc tai.

Anh thôn dân tìm thấy một bó dây thừng rắn chắc, thắt một vòng tròn rồi thuần thục ném vào đầu chó mực, quấn quanh cổ nó lôi về phía sau.

Một người dân khác thọc một chiếc đầu sắt nhọn vào bụng con chó, con chó mực hét lên một tiếng thảm thiết.

Thấy nó vẫn còn giãy dụa, một người dân còn nhấc một tảng đá lớn đập vào đầu con chó, chó đen nức nở một tiếng rồi ngã xuống đất, máu trên đầu trút ra như thác lũ, cuối cùng không cục cựa nữa.

Động tác của họ quá nhanh và quyết liệt, mọi người vừa mới hoàn hồn thì đã thấy họ hoàn toàn chế ngự xong con chó.

Chó mực nằm trên đất nhìn bọn họ bằng đôi mắt ướt dầm dề, ánh sáng trong mắt nó yếu đi, chỉ có thể phát ra những tiếng thút thít rất nhỏ.

“Tôi sẽ đưa con súc sinh này đến lò mổ!” Anh dân thôn nổi giận đùng đùng và lôi con chó đang hấp hối đi.

Để lại trên mặt đất một vệt màu đỏ thẫm, tiếng nức nở của con chó ngày càng xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.

“Không, không thể nào.” Khỉ ốm bất an nắm tóc, “Con chó mực bị thằng béo đá đã chết rồi, là con chó đực của nó đến báo thù?”

Mọi người lập tức nhìn về phía hắn.

Áo đen lạnh lùng nói: “Tại sao con chó đó lại chết? Nói rõ ràng!”

Khỉ ốm và tên béo vô trò chơi chung một đợt, ngay trong phó bản đầu tiên đã đi bợ đít cho người khác, dựa vào tay to để qua ải.

Sau đó mới biết tay to kia đến từ Guild Ngân Hoa, hơn nữa Guild Ngân Hoa còn giúp các thành viên trong hội dò phó bản, dạy người chơi làm thế nào để qua ải, còn cho người chơi đạo cụ và vũ khí.

Đối với những người không có năng lực như bọn hắn, Guild Ngân Hoa chính là thiên đường.

Tuy nhiên, là một trong những Guild hùng mạnh trong căn cứ trò chơi, Guild Ngân Hoa cũng đâu dễ gia nhập, hơn nữa còn có yêu cầu rất cao về số liệu người chơi.

Họ nghe nói rằng các nhà lãnh đạo của Guild có thể tiến cử thành viên, thấy áo đen là cấp cao trong Guild liền muốn đi nịnh bợ hắn, thử xem có thể được hắn đưa vào Guild không.

Ngày hôm qua, thằng béo đạp chó mực ngay cổng vào còn bị chó cắn ngược, chân bị thương, đi lại bất tiện phải có người dìu đỡ, trong lúc tìm kiếm manh mối, không chỉ không cống hiến được gì mà còn làm chậm chân những người khác.

Áo đen cứ vậy mà chửi tên béo hết lần này đến lần khác.

Tên béo cũng tức lắm, nhưng không dám nói ra, vẫn luôn lấy lòng áo đèn.

Khi nhìn thấy con chó mực trước một khu rừng, tên béo đã trút cơn giận dữ lên con chó ấy, nhấc một hòn đá và đập vào con chó.

Tất cả phẫn nộ dồn nén trong khoảng thời gian này, cùng với áp lực có thể chết bất cứ lúc nào đều phát tiết ra, hắn vừa cười man rợ vừa cầm cục đá đập từng phát từng phát.

Khi hắn dừng lại, đầu con chó mực trên mặt đất đã hoàn toàn nát bấy.

Nghe khỉ ốm kể lại, vẻ mặt người nào người nấy cũng nặng nề.

Bọn họ thử vận động bộ não cứng nhắc của mình, suy ngẫm lại vấn đề này một lần nữa.

“Khoan đã.” Chúc Song Song, nhà biên kịch giàu trí tưởng tượng nói: “Trong camera hiển thị không có ai rời khỏi biệt thự, nhưng tên béo lại biến mất, mà trong biệt thự lại xuất hiện nhiều hơn một con chó mực.”

“Hệ thống nhắc nhở thôn Hòe Dương là nơi bình đẳng, có khi nào tên béo ỷ vào thể lực của nhân loại làm tổn thương chó mực, cho nên theo quy tắc của thôn Hòe Dương, hắn đã biến thành chó mực không?”

Điều này nghe có vẻ bình đẳng hơn.

Nhưng bầu không khí lại như chết lặng.

Bọn họ nhìn vết máu dài trên mặt đất, nghĩ đến cảnh con chó mực bị dân làng kéo cổ lôi đi, nhìn bọn họ bằng đôi mắt chó ướt át cùng với tiếng rên rỉ bất lực, da đầu mọi người bỗng tê dại.

Trần Thiên: “Mau đến lò mổ!”



 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp