Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 4: Quỷ súc


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

【《 Quỷ Súc 》số hiệu 2-9101 được mở lần đầu tiên. 】

【 Chào mừng đến với thôn Hòe Dương. 】

【 Nhiệm vụ trong phó bản: Giải mã lý do hình thành nên sinh thái của thôn Hòe Dương. 】

【 Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 5 ngày. 】

【 Thôn Hòe Dương là một thôn khá thú vị, chúc các bạn chơi vui vẻ. 】

【 Nhắc nhở yêu thương: tất cả chúng sinh ở thôn Hòe Dương đều bình đẳng nha ~ 】

Ngay khi hệ thống nhắc nhở kết thúc, sắc mặt ai ai cũng khó coi, Ninh Túc không để ý lắm, đồng thời cũng có chút thất vọng khi đây không phải là thể loại sinh tồn.

Con đường ăn không ngồi rồi tối sầm.

Giải mã mệt chết đi được.

“Thôn Hoài Dương này nằm giữa hai ngọn núi, trên núi trồng nhiều cây hòe, trước cổng thôn có rất nhiều mèo đen và chó đen, coi bộ phong thủy không tốt lắm, tụ sát tụ âm không giữ được tiền.”

“Phó bản tên《 Quỷ Súc 》nhưng nơi đây thật sự có quỷ sao? Thôn nhỏ này rất đẹp, hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh của một thôn làng âm u trên ngọn núi cằn cỗi và tâm linh.”

Ninh Túc quay đầu lại, bắt gặp đạo sĩ Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song, hai câu vừa rồi là do hai người họ nói.

Ninh Túc: “Sao hai người cũng ở đây?”

“Tôi đuổi theo cậu tới hội trường, đúng lúc nghe thấy hệ thống nhắc nhở trò chơi đang thiếu người, sau đó thấy cậu đứng trước lối vào đăng nhập của phó bản.” Tô Vãng Sinh nói tiếp, “Có điều tôi cũng không ngờ Chúc Song Song sẽ đi cùng mà không ở lại căn cứ thêm vài ngày.”

Phó bản rất nguy hiểm, xác suất bị thương nghiêm trọng hoặc tử vong là rất cao, hầu hết người bình thường đều sẽ trì hoãn đến ngày cuối cùng.

“Trước sau gì cũng phải vào phó bản thì trốn tránh có ích lợi gì?”

Chúc Song Song nói: “Tôi chỉ là một newbie không có điểm nào trong người, nếu muốn ở lại căn cứ thì phải dựa vào người khác, vậy thà vào phó bản sớm để thích nghi với các quy tắc sinh tồn của nơi này cùng người quen như các cậu còn hơn, với lại còn có thể học thêm được kỹ năng sinh tồn.”

Tô Vãng Sinh bật cười nói: “Được lắm cô gái bản lĩnh.”

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, một tên béo đứng cạnh khinh thường nhổ nước bọt, “Đen vãi!”

“Ấy vậy mà lại gặp tận ba con gà mờ trong một cái phó bản cấp hai, còn trông ngu nữa chứ.”

Thằng nhóc kia nhìn khờ đéo chịu được, lúc đứng ở sảnh hội trường hắn đã cảm thấy đầu óc của nó có vấn đề rồi, còn muốn không làm mà đòi có ăn trong phó bản nữa chứ, bộ tưởng trò chơi lấy tính mạng này là trò chơi gia đình sao!

Hắn càng nghĩ càng tức, “Tụi mày có thể trực tiếp vào phó bản nhưng cũng phải tìm hiểu nó trước chứ, người mới thì nên vào phó bản cấp một, cố tình vào phó bản cấp hai như vậy là muốn hại tụi tao sao?”

Một người đi chung với hắn giữ hắn lại, cười có chút xấu xa, “Đừng nóng, tụi nó vào cho đủ quân là được rồi, mỗi cái phó bản đều sẽ có người chết mà.”

Vừa tiến vào phó bản, ba người đã cảm nhận được ác ý từ những người chơi cũ và cũng hiểu được mối quan hệ giữa những người ở đây.

Trong thế giới này, lòng bác ái không tồn tại.

May mắn thay, không phải người chơi cũ nào cũng đều như vậy.

Tổng cộng có 12 người vào phó bản, 10 người đứng trước màn hình ánh sáng cộng thêm Tô Vãn Sinh và Chúc Song Song vừa bước vào hội trường.

Trừ ba người mới bọn họ ra thì 9 người còn lại hình như cũng không phải một nhóm, bởi vì họ đứng thành hai đội.

Người mặc áo gió nói: “Điều quan trọng đối với phó bản giải mã là tìm kiếm manh mối, hơn nữa người chơi mới chưa chắc gì đã thua kém người chơi cũ.”

Hắn nhìn năm người kia một cái, nói: “Loại phó bản kiểu này nhất định phải có sự hợp tác cùng chia sẻ manh mối, nếu năm ngày sau không giải được thì chúng ta đều phải chết.”

Cô gái tóc duỗi bên cạnh gật đầu, “Đúng vậy, những gì mà hai người mới vừa rồi nói đều là những thông tin có ích.”

Tên béo chế giễu bọn họ vừa rồi hình như có hơi sợ hai người này, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: “Thế còn thằng ngu đứng giữa kia thì sao? Khi nãy mấy người cũng nghe thấy nó nói gì lúc còn trong hội trường rồi đó!”

Cô gái tóc duỗi hỏi Ninh Túc: “Cậu bạn này, cậu có phát hiện được gì không?”

Điểm xuất phát trong phó bản là ở ven đường quốc lộ cách thôn không xa, 12 người bọn họ đứng đây có thể nhìn thấy bao quát được toàn cảnh thôn.

Lúc này trong phó bản đang là 8 giờ sáng, ánh nắng vàng nhạt ấm áp thoải mái ôm trọn lấy thôn làng, từng ngôi nhà xinh đẹp toát lên những tia sáng lấp lánh nhỏ.

Ninh Túc nhìn xung quanh, tầm mắt cuối cùng dừng trên một ngôi nhà nhỏ, bộ dạng nghiêm túc nói: “Thôn này rất giàu.”

“…”

“Mày nói khùng nói điên gì vậy!” Tên béo cười khẩy một tiếng, nhìn về phía tên áo đen nãy giờ vẫn luôn im lặng trong nhóm.

Tên áo đen nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó dẫn đầu bốn người đi vào thôn.

Chúc Song Song sợ Ninh Túc sẽ để bụng, thấy nét mặt cậu có hơi thất vọng thì hỏi: “Ninh Túc, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Ninh Túc: “Kế hoạch ôm đùi tay to về đích thất bại rồi.”

Chúc Song Song: “…”

Đây, đây tuyệt đối không phải chàng trai vuốt tóc nữ tài xế quỷ dị trên xe, người khiến cô suýt chút nữa không muốn làm fan mẹ.

Cặp nam nữ vừa rồi đứng ra thay họ nói chuyện đi tới, cô gái tóc duỗi nói: “Chào mọi người, tôi tên là Trần Tình, đây là anh trai tôi Trần Thiên.”

Chúc Song Song cũng giới thiệu ngắn gọn ba bọn họ.

Trần Tình nói: “Các cậu đừng để bụng nha, hai tên kia được nước lấn tới như vậy có thể là do nịnh nọt được Guild Ngân Hoa thôi.”

Tô Vãng Sinh nói: “Guild Ngân Hoa? Là Guild xếp hạng hai kia đúng không?”

Lúc bọn họ bước vào hội trường có nhìn thấy bảng xếp hạng Guild.

Trần Tình gật đầu, “Guild Ngân Hoa quanh năm đều giữ vững vị trí trong top ba các Guild hàng đầu, cũng nhiều lần chiếm được top một của quý, nó có một hệ thống khổng lồ và rất nhiều cao thủ, đây cũng là Guild giàu nhất trong toàn bộ căn cứ trò chơi, không gì sánh nổi.”

“Trong số năm người họ, người đàn ông mặc áo đen là một tay khét tiếng trong Guild Ngân Hoa đấy, vũ khí của hắn chính là Dây Khóa Hồn nhận được từ một phó bản cấp địa ngục.”

“Dây Khóa Hồn có thể khóa cổ một người một cách bất ngờ, việc khóa cổ bằng dây vốn đã rất nguy hiểm, nhưng Dây Khóa Hồn của hắn lại có một chỗ càng khủng khiếp hơn, nếu bị Dây Khóa Hồn khóa cổ trong năm giây, linh hồn sẽ bị khóa và kéo ra khỏi thân thể.”

“Điều này rất đáng sợ trong phó bản siêu nhiên.” Trần Thiên nói: “Tôi đoán cũng chính vì vũ khí của hắn mà Guild Ngân Hoa mới yêu cầu hắn khám phá phó bản siêu nhiên mở lần đầu này.”

Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song nghe xong vừa khiếp sợ vừa sốc nặng.

Một lần nữa, bọn họ lại cảm nhận được trò chơi và xã hội hiện thực không cùng một chiều.

Đặc biệt là Chúc Song Song, mặc dù đã viết vô số kịch bản ma quái nhưng từ nhỏ cô đã sống trong một môi trường tin tưởng vào khoa học, còn mấy cái như Dây Khóa Hồn gì đó, nếu kể ra ở thế giới hiện thực bảo đảm sẽ chẳng có mống nào thèm tin, nhưng nó thực sự tồn tại trong trò chơi.

Vượt ngoài tầm hiểu biết, người thường căn bản không có cách nào chống cự được.

Bọn họ im lặng nhìn về phía đám đông đang đi xa và lấy tên áo đen làm trung tâm.

Tên béo khi đứng trước áo đen là một bộ dáng khúm núm khom lưng, vừa mới bước vào cổng thôn chợt thấy một con chó mực đứng giữa đường, tên béo tiến lên đá nó sang một bên dọn đường cho áo đen.

Không ngờ con chó mực kia sau khi bị đá lại nhào tới cắn chân tên béo, dưới sự hỗ trợ của gã bạn đi cùng, tên béo mới kéo được chân mình ra khỏi miệng con chó.

Chúc Song Song cười khẽ một tiếng, tâm trạng đột nhiên không còn nặng nề mấy, cô nói với hai anh em nhà kia: “Cảm ơn hai người nha.”

“Không có gì.” Trần Tình nhìn ba bọn họ, đưa ra đề nghị: “Chúng ta cùng nhau chia sẻ manh mối trước mỗi tối đi ngủ được không?”

Đây là một lời mời hợp tác, đương nhiên ba tay mơ như bọn họ sẽ không từ chối.

Sau khi hai người rời đi, Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song nhìn thấy Ninh Tụ cúi đầu, sắc mặt có hơi tái.

Chúc Song Song thầm nghĩ cậu bị Dây Khóa Hồn kia dọa, nên nhỏ giọng hỏi cậu, “Cậu có sao không?”

Ninh Túc nói: “Đuối quá, một thôn giàu như vậy mà chẳng có gì ăn.”

“…”

Cậu vào phó bản là chỉ vì ăn sao?

Chẳng phải trước khi lên xe cậu còn chết vì no à?

Tô Vãng Sinh bất đắc dĩ, “Chúng ta vào thôn thôi.”

“Được!”

Không biết Trần Thiên, Trần Tình và những người khác lấy đâu ra một cái ống nhòm viễn vọng rồi bắt đầu thảo luận cái gì đấy, ba người bọn họ không tính đi quấy rầy, vì vậy lặng lẽ đi vào trong thôn.

Sau khi đi được một đoạn, Chúc Song Song nói với Ninh Túc: “Tôi còn chưa chính thức nói lời cảm ơn cậu.”

Lúc còn trên xe, nếu không có Ninh Túc đứng ra, người chạm lên mặt tài xế chính là cô.

Khi Chúc Song Song đối mặt với tài xế, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi và mâu thuẫn từ tận đáy lòng, linh cảm của cô trước giờ đều cực kỳ chuẩn, nhất định tài xế không chỉ trông đơn giản như vậy.

Ninh Túc suy nghĩ một chập mới biết cô đang nói đến cái gì, “Tôi làm vậy là vì cô ồn quá thôi.”

Chúc Song Song: “…”

“Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi cậu.”

Ninh Túc lại nhìn cô, trên khuôn mặt đó không có biểu hiện gì rõ ràng nhưng Chúc Song Song lại có thể nhìn ra được một loại khó hiểu ‘sao cô bày vẽ lắm vậy’.

“Lúc trên xe tôi quay đầu cầu cứu cậu, cũng không ngờ lại rước thù địch cho cậu.”

Chúc Song Song cực kỳ chân thành thẳng thắn nói: “Chỉ số thể lực và sức tấn công của tôi không cao, nhưng sau này tôi sẽ không để mọi người bị liên lụy như lúc còn trên xe nữa.”

Không biết có phải do Ninh Túc là người duy nhất đứng ra giúp cô trên xe hay không mà Chúc Song Song cảm thấy rất an toàn khi đi cùng Ninh Túc.

Tuy nhìn cậu cũng nhỏ yếu không kém gì, còn là một tên suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn dù trước đó còn chết vì quá no.

Và đây cũng là một trong những lý do tại sao cô lại không ngần ngại bước vào phó bản này.

Cô biết rằng trong phó bản rất nguy hiểm, hai chàng trai này cũng không nhất thiết phải xách theo một con gà mờ như cô.

Chúc Song Song không muốn để họ cảm thấy mình chỉ là một kẻ vô dụng, mặt dày la liếm người khác, cho nên nói: “Chỉ số hấp dẫn và độ nhảy cảm của tôi rất cao, đặc biệt độ nhạy cảm của tôi là 98, hẳn sẽ có ích phần nào.”

Ninh Túc không quá quan tâm đến chỉ số hấp dẫn hay độ nhạy cảm, bởi vì hệ thống 9277 đã biến mất sau khi hét lên báo động, nên cậu cũng không biết mấy chỉ số khác của mình là bao nhiêu, trong hệ thống cá nhân cũng chỉ có bảng điều khiển chung.

Cậu hỏi: “Cô nói thể lực của cô không cao, thế nó là bao nhiêu?”

Chúc Song Song có hơi ngượng ngùng, “58, thiếu hai điểm là đạt tiêu chuẩn, tôi đúng là một người không thích vận động.”

Ninh Túc: “.”

Ninh Túc: “Vậy mà còn chê.”

Chúc Song Song: “?”

Tôi Vãng Sinh lại rất quan tâm độ nhạy cảm này.

“Trò chơi này đầy rẫy những nguy hiểm và khủng bố, độ nhạy ở đây có thể là ám chỉ cảm giác hoặc linh cảm, 98 ấy à, chắc trong căn cứ cũng chẳng có mấy ai được như vậy đâu, sau này Song Song có thể sẽ trở thành một nhà ngoại cảm mạnh mẽ đấy.”

Một người sợ ma như Chúc Song Song: “?”

“Không cần cảm ơn.” 

Tô Vãng Sinh cười một tiếng, “Đừng sợ, đạo sĩ sẽ bắt ma cho.”

“…”

Nếu trong đời thực mà nghe thấy câu này, Chúc Song Song bảo đảm đã chửi đổng lên rồi, nhưng ở đây cô lại cảm thấy an toàn đến kỳ lạ.

Tô Vãng Sinh lại cười một tiếng, hắn cũng không tính ăn không của cô, thấy cô nói ra một cái số liệu thì hắn cũng nói lại một cái, “Thể lực có kém cũng không sao, thể lực của tôi 86 lận, rất ưu tú.”

Ninh Túc cũng nghe ra ý tứ của hai người, cậu tổng cộng chỉ biết hai cái bình thường nên học theo Tô Vãng Sinh nói: “Chỉ số thể lực của tôi là 32.”

“…”

Sau vài giây, Tô Vãng Sinh mạnh mẽ thay đổi chủ đề khác, “Chỉ số thể lực và sức tấn công đặt chung một chỗ với nhau, xem ra hai cái này có vẻ có quan hệ.”

Chúc Song Song lắc đầu, “Không nhất thiết, độ nhanh nhẹn và nhạy cảm được xếp cùng nhau, nhưng độ nhanh nhẹn của tôi lại không cao.”

Ba người thảo luận số liệu một hồi, bỗng dưng Tô Vãng Sinh thở dài.

“Người áo đen thì mạnh khỏi nói rồi nhưng tên béo kia có vẻ khá sợ Trần Thiên và Trần Tình, bọn họ đều là người chơi lâu năm, hẳn là cũng có vũ khí hay kỹ năng gì đó lợi hại, mà chúng ta bây giờ vẫn còn ngồi đây nghiên cứu số liệu có ý nghĩa gì.”

“…”

Chúc Song Song: “Đừng nản, mặc dù chúng ta không am hiểu số liệu, nhưng 3 cây chụm lại nên hòn núi cao mà!”

Ba cây tiếp tục đi về phía trước.

Nếu không hiểu được số liệu thì cũng đành chịu thôi, trước mắt cứ gạt sang một bên đi đã.

Lúc gần tới cổng thôn, họ nghe được tiếng còi xe inh ỏi.

“Đây là một đoàn xe cưới sao?” Chúc Song Song quay đầu nhìn một loạt siêu xe chở đầy hoa và bên trên còn dán một chữ ‘Hỉ’.

Một người đàn ông có gương mặt bình thường ló đầu ra từ chiếc xe đầu tiên, “Này, mấy cô cậu đến thôn Hòe Dương tham quan sao? Hoan nghênh hoan nghênh.”

Người đàn ông mặc một bộ vest cắt may khéo léo, trên mặt lộ ra nụ cười thiện chí, rất nhiệt tình, “Đúng lúc hôm nay là đám cưới của bọn tôi, mọi người cùng đến chung vui nha.”

Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song rất cẩn thận, đây là lần đầu tiên bọn họ vào phó bản, bước nào bước nấy đều vô cùng thận trọng, cảm thấy khắp nơi đều là không khí chết chóc, không dám tùy tiện đồng ý.

Ninh Túc quay đầu: “Ồ, quá tốt! Chúc mừng cô dâu chú rể.”

“…”

Đối với một người bước vào phó bản chỉ để ăn uống miễn phí thì sức cám dỗ của việc đi ăn cưới quả thực là rất lớn.

Chú rể nghe thấy cậu nói vậy, tươi cười trên mặt càng rạng rỡ.

Một cô gái mặc váy cưới xinh đẹp cũng thò đầu ra, hiển nhiên là cô dâu ngày hôm nay.

Cô cũng vô cùng nhiệt tình, “Sau khi vào thôn còn phải đi thêm một quãng đường dài nữa, mọi người đừng đứng ngoài phơi nắng, xe đằng sau vẫn còn chỗ đó.”

Đoàn xe đi tới từ phía sau bọn họ lướt ngang qua nhóm bốn người Trần Thiên và Trần Tình, bốn người họ đều đều không dám lên xe.

Ninh Túc híp mắt: “Quá được luôn! Cảm ơn hai anh chị.”

“…”

Ninh Túc lên xe dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của chú rể, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh cũng đành phải theo sau.

Trước khi Tô Vãng Sinh lên xe, hắn rũ mắt nhìn thoáng qua, bây giờ là chín giờ sáng, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, rọi ra những chiếc bóng từ đoàn xe và những người nghiêng mình ra khỏi cửa sổ xe.

Tô Vãng Sinh thấy vậy mới yên tâm hơn chút, cũng nối tiếp Chúc Song Song lên xe.

Đứng đằng xa nhìn bọn họ lên xe, Trần Tình nói: “Tại sao đoàn xe lại không dừng trước mặt chúng ta mà lại dừng trước mặt họ, còn dẫn họ rời đi?”

“Không cần bận tâm.” Trần Thiên nói: “Bọn họ thu thập manh mối bằng con đường khác là chuyện tốt.”

Hắn đặt kính viễn vọng xuống, cầm tấm bản đồ vừa vẽ lên, nói với hai người phía sau: “Đối với loại phó bản cố định và khu vực nhỏ như này, việc đầu tư chính là vẽ bản đồ.”

“Bản đồ sẽ trở thành một nguồn tài nguyên cộng đồng quan trọng, hơn nữa có bản đồ chỉ dẫn thì có thể thu thập manh mối càng rõ ràng hơn, cũng có thể giúp chúng ta trốn thoát khỏi những tình huống nguy hiểm.”

Hai người kia vội gật đầu.

Trần Thiên nhíu mày nhìn bản đồ, hồi lâu vẫn không nói chuyện.

Trần Tình hỏi: “Anh, có chuyện gì vậy?”

Trần Thiên nói: “Con đường này là con đường duy nhất dẫn ra ngoài thôn, giao thông ở nơi đây không tính là phát triển.”

“Hai ngọn núi xung quanh không có dấu vết khai hoang và khai thác, cũng không có dấu vết khai thác các loại khoáng sản khác, cây cối trên núi đều là những loại phổ biến.”

“Trong thôn không có ngành nông nghiệp gì nổi trội, không phát triển du lịch, cũng không có nhà máy lớn.”

Người đàn ông phía sau phát ra một tiếng “a” đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu.

Là em gái sinh đôi với Trần Thiên, Trần Tình lập tức nghe hiểu, cô nói: “Vừa rồi chúng ta hỏi cậu chàng ngốc nghếch Ninh Túc kia phát hiện ra điều gì, cậu ta đã nói là thôn này rất giàu có.”

Quả thật là rất giàu, nhà trong thôn đều là biệt thự kiểu nhỏ, ra vào thôn đều là siêu xe.

Nhóm của tên béo cho rằng những gì Ninh Túc nói là nhảm nhí vô nghĩa và bỏ đi với một nụ cười khinh miệt.

“Thế nhưng, một thôn có điều kiện như vậy tại sao lại giàu đến thế? Tiền của họ ở đâu ra?”

Người nọ sửng sốt.

Trần Tình nói: “Loại mâu thuẫn này rất có thể sẽ là điểm đột phá quan trọng.”

Trần Thiên nhìn bản đồ, như suy tư cái gì đó, “Vừa rồi cậu nhóc khờ khạo kia thật sự chỉ là thuận miệng nói thôi sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp