Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 3: Bước vào trò chơi


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

Không biết tại sao sau khi xe được khởi động một lần nữa, đèn trong xe đã sáng lên rất nhiều.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên rõ ràng hơn, sau chuyện vừa rồi đằng sau xe đã không còn ai bình tĩnh nổi, chỉ có nét mặt của cậu trai đứng cạnh ghế lái là vẫn không hề thay đổi, luôn tỏ ra thờ ơ.

Bây giờ mọi người gần như có thể chắc chắn rằng cậu ta là mặt đơ, nhưng không ngờ đúng ngay lúc này cậu ta lại nở nụ cười nhẹ.

Cậu lười biếng đứng đó dưới ngọn đèn mờ trên đỉnh đầu, sống lưng thẳng tắp, đang cúi đầu nhìn chằm chằm mặt tài xế mà cười khẽ, trái cổ tinh xảo hơi nhúc nhích.

Trước lúc thu tay về, cậu còn giúp nữ tài xế vén một chút tóc lên bên tai, trong mắt cậu còn có một tia sáng nhạt khi nhìn cô ta.

Khoảnh khắc đó, Chúc Song Song suýt chút nữa thì không muốn làm fan mẹ nữa.

Cô cũng tò mò: “Thật sự không có vấn đề sao?”

Ninh Túc nhìn tài xế nói: “Ừ, trông ổn lắm.”

Hộp sọ của tài xế vẫn còn tốt chán, xét về hình dáng khung xương thì rất đẹp, chắc hẳn hồi còn da còn thịt khá là ưa nhìn.

Hốc mắt vô cùng to, bên trong là một đôi mắt đẫm máu, nhìn vết máu hẳn là mới được bỏ vào.

Son môi đỏ tươi thực chất là dùng lưỡi rắn dán lên, hàng mi thì từ những chiếc chân nhện đen tạo thành, còn mái tóc uốn xoăn sau lưng thực ra là những xúc tu của sinh vật màu đen nào đó không xác định.

—— Có vẻ trước đó quý cô xương khô này đã chăm chút makeup qua.

Sau khi nghe lời nhận xét của Ninh Túc khi gã cơ bắp hỏi cậu rằng tài xế trông như thế nào, lưỡi rắn trên môi cô ta bỗng kéo dài ra tạo thành một nụ cười.

Trong miệng trào ra những sinh vật màu đen.

Là từng con dơi nhỏ.

Trong mắt chúng có ánh sáng xanh nhàn nhạt, trên cánh có gai xanh nhìn thẳng vào Ninh Túc.

Ninh Túc không thể hình dung được biểu cảm quá giống con người của chúng.

Khi nghe tên diễn viên bảo Ninh Túc chạm lên mặt tài xế, hai con dơi nhỏ bay lên trán tài xế rồi duỗi dài cổ ra, son môi trên hộp sọ cũng hơi run lên một chút.

Ngón út của Ninh Túc dừng lại trên mái tóc tài xế mang theo một xúc cảm dính nhớp, ngón tay để ở khóe môi lập tức bị ‘son môi’ quấn lấy, còn ngón trỏ cũng bị dơi nhỏ cắn.

Vốn dĩ Ninh Túc không quan tâm, nhưng khi cảm thấy các mạch máu trong cơ thể như sắp vỡ ra và bị chúng hút ra ngoài, ánh mắt rời rạc của cậu liền tập trung lại.

Ninh Túc mặc kệ cho chúng hút luôn.

Dơi nhỏ hút no rồi cũng quên mất bản thân nó có thể bay, nó trượt từ trên trán xuống, nương theo khung xương của hộp sọ xuống cằm rồi đáp xuống chiếc ghế trống, trở mình một cái, móng vuốt gập lại không cục cựa nữa.

Lưỡi rắn cũng không còn sức lực, choáng váng rũ xuống khỏi miệng.

Ninh Túc ấy vậy mà nhìn thấy ‘sự thỏa mãn’ từ chúng.

Cậu im lặng một chút.

Thấy xúc tua cũng có dấu hiệu muốn rụng xuống, Ninh Túc đưa tay ra kéo lại, kẹp lên sụn tai còn sót lại trên hộp sọ.

“Thật sao? Vậy để tôi qua xem thử.” Đạo sĩ vịn ghế đứng dậy.

“Ò.” Ninh Túc rời khỏi chỗ ghế điều khiển, nhường đường cho hắn.

“Không được, cậu cứ đứng đó đi.” Ninh Túc vừa đi, đạo sĩ nhìn đầu tóc như mớ rong biển của tài xế có chút rén không dám qua.

Chỉ có mình hắn là tò mò cái này, còn những người khác đều ép chết loại hiếu kỳ này vào đáy lòng.

Sau khi Ninh Túc ngồi xuống, người đàn ông mặc vest từ đầu đến cuối chỉ nói một câu bỗng đứng lên, “Mọi người chắc hẳn cũng muốn làm rõ tình huống hiện tại của chúng ta đúng không? Bây giờ chỉ còn mấy người chúng ta, hay là chúng ta giới thiệu một chút đi.”

“Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ có thể dựa theo những gì trước khi chúng ta lên xe để tìm hiểu xem tại sao chúng ta lại xuất hiện trên xe.”

Người đàn ông mặc vest nhìn thoáng qua mấy người trong xe, thực ra hắn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hiện tại trên xe chỉ còn một học sinh cấp ba, một cô gái giống sinh viên đại học, một cậu nhóc nhỏ yếu và hơi khù khờ cùng với một tên trông như một thầy đồng bịp bợm.

Thành ra hắn chỉ có thể đứng lên hệ thống lại.

“Để tôi mở đầu trước.” Người mặc vest nói, “Tôi tên Quý Minh Thụy, là CEO của một công ty bất động sản, trước khi lên chuyến xe này tôi đang chuẩn bị đi ký một hợp đồng.”

Hắn hơi dừng lại một chút, nói: “Lúc ấy xảy ra một vụ tai nạn giao thông, xe tôi bị một chiếc xe tải đâm bay, lúc tôi tỉnh lại thì ở đây.”

Chúc Song Song cũng tin những gì mà hắn nói, cô rất phối hợp nói: “Còn tôi tên Chúc Song Song, là sinh viên năm hai của trường đại học điện ảnh và truyền hình, đồng thời là một biên kịch, khi tôi về nhà vào đầu giờ chiều nay thì gặp phải một tên cướp và bị hắn đâm cho một dao.”

Cậu học sinh cấp ba ngẩng đầu lên, “Biên kịch Chúc Song Song? Là thiên tài biên kịch Chúc Song Song?”

Chúc Song Song gật đầu, chua xót nói: “Bộ phim Zombie mà Phương Ân Khả nhắc đến vừa rồi là do tôi viết, sau đó bán lại cho công ty bọn họ.”

Nghe vậy, Ninh Túc vẫn luôn xuất thần nãy giờ quay đầu nhìn cô một cái.

Khóe miệng của người mặc vest hơi mím lại, nói: “Trước khi chúng ta lên chuyến xe này, tính mạng của chúng ta đều đang rơi vào nguy hiểm.”

“Nói cách khác, chúng ta có thể đã chết rồi.” Học sinh cấp ba nói: “Tôi tên Phương Kỳ, đã học năm cuối cấp ba, trước khi lên xe thì tôi với bạn học đánh nhau và bị đẩy xuống khỏi tầng thượng của tòa nhà dạy học.”

Đạo sĩ nói: “Còn tôi là Tô Vãng Sinh, là đạo sĩ chính thống, bị đánh chết.”

Thảo nào người trên xe đều trong trạng thái nóng nảy như vậy, thì ra đều đang kề cận cái chết.

Nghĩ như vậy, Ninh Túc ngẩng đầu lên và phát hiện mọi tầm mắt đang đổ dồn về phía mình.

Mọi người đã nói xong, đến lượt cậu.

“Tôi tên Ninh Túc, là dân… Lang thang không nghề nghiệp.” Ninh Túc thẳng thừng nói, “Có lẽ chết vì quá no.”

“…”

Bầu không khí đau thương vừa mới ngưng tụ lại khi nhận ra bản thân đã chết lập tức chùng lại vào giây phút này.

Học sinh cấp ba nói: “Nói trắng ra chúng ta hẳn là đã chết hết rồi, dựa theo cách nói mê tín, có lẽ chúng ta đang trên đường đến địa ngục.”

Đạo sĩ Tô Vãng Sinh bật cười: “Bây giờ xuống địa ngục không cần Hắc Bạch Vô Thường nắm đầu nữa mà hiện đại đến vậy sao?”

Người mặc vest Qúy Minh Thụy sờ sống mũi, nói: “Khi nãy âm thanh điện tử có nhắc đến trò chơi, có lẽ nhóm người sắp chết như chúng ta đang bị cuốn vào một trò chơi thần kỳ nào đấy, còn có hy vọng sống.”

Hắn vừa dứt lời, âm thanh điện tử máy móc kia như bị xúc tác mà vang lên.

【 Hoan nghênh người chơi bước vào trò chơi sinh tồn, sau khi hoàn thành trò chơi bạn có thể có được một cuộc sống mới.】

【 Hiện tại bắt đầu xác nhận số lượng người tham gia và quét dữ liệu người chơi. 】

Ngay khi âm thanh điện tử vừa ngừng lại, Ninh Túc chợt nghe thấy một âm thanh khác non nớt và chân thật hơn rất nhiều.

【 Hệ thống 9277 sẵn sàng phục vụ vì ngài, bắt đầu tiến hành quét dữ liệu người chơi Ninh Túc.】

Trên xe không có ai nhìn về phía cậu, Ninh Túc xác định chỉ có cậu mới nghe được giọng nói này.

【 Họ và tên người chơi: Ninh Túc 】

【 Tuổi người chơi: 23】

【Chỉ số thể lực: 32/100】

【 Chỉ số tấn công: –/100】

Giọng nói kia hơi dừng lại, như là đang gặp trục trặc gì đó, mất một hồi lâu mới tiếp tục.

【 Chỉ số thông minh: 87/100】

【 Chỉ số sinh lực: 0.1/100】

【? 】

【 Báo động! Báo động! Số liệu của người chơi có bất thường!】

Khi âm thanh kia sững lại lần hai, thì nối tiếp sau đó là vô vàn lời cảnh báo non nớt vang lên, nhưng lúc này xe khách đã lao ra khỏi bóng đêm và giọng của nó cũng bị át đi bởi tiếng máy móc lớn hơn.

【 Xe số S90772, tổng cộng có 5 người chơi bước vào căn cứ.】

Cùng lúc đó, bầu trời bừng sáng.

Chiếc xe khách lao ra khỏi hố đen, lúc này đang chạy trên một chiếc cầu hình vòm cao chót vót, phía dưới cầu là thị trấn và những ngôi nhà mọc san sát nhau.

【 Chào mừng đến với căn cứ của trò chơi. 】

【 Hãy tự mình khám phá căn cứ với sự trợ giúp của hệ thống phụ của trò chơi và bắt đầu tham gia nhiệm vụ phó bản đầu tiên trong vòng một tuần.】

【 Chúc bạn chơi vui vẻ. 】

Sau khi xe dừng trước cổng thành dưới cầu, năm người cẩn thận bước xuống.

Đối diện nơi bọn họ vừa xuống có ba người trông vô cùng trầy trật được một vầng sáng truyền ra.

Trong đó có một người phụ nữ cả người bê bết máu, cụt mất một tay đang quỳ trên mặt đất, dùng tay còn lại siết chặt bức ảnh khóc không thành tiếng.

Cô ta không phát ra tiếng khóc, cũng không tỏ ra ầm ĩ, nhưng vẫn khiến họ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và đau đớn khôn nguôi mạnh mẽ.

Dưới sự dạy dỗ ‘giết gà dọa khỉ’ lúc còn trên xe của hệ thống và cảnh tượng diễn tập khủng bố trước đó, chẳng ai trong năm bọn họ liều lĩnh hô to gọi nhỏ, cũng không có ai tùy tiện bước đến.

Cho đến khi nước mắt của người phụ nữ rửa sạch vết máu trên tấm ảnh, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông đẹp trai ấm áp, Ninh Túc liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó bước tới đỡ người phụ nữ đã kiệt sức mất một cánh tay ấy đứng dậy.

Cậu nhìn tấm ảnh nói: “Anh này thật đẹp trai.”

Cô gái vừa lau nước mắt vừa cười, “Anh ấy là chồng chị, đây là thứ anh ấy tặng cho chị trước khi chết, là tấm ảnh mà anh ấy lén chụp trước khi vào phó bản.”

Ninh Túc: “Hai anh chị đến từ Thu Thành à?”

Cô gái cầm tấm ảnh có hơi ngây ngốc nở nụ cười, “Đúng vậy, bọn chị theo học ở Thu Thành và cũng kết hôn tại nơi đó.”

Ninh Túc: “À.”

Người phụ nữ nhìn người trong bức ảnh hết khóc lại cười, dường như đã mất trí, Ninh Túc nhìn cô một cái rồi lặng lẽ đi về phía Chúc Song Song đang vẫy tay với mình.

“Chúng ta vừa mới tới đây, cái gì cũng chẳng biết, tốt hơn là nên cẩn thận một chút.” Chúc Song Song nói.

Ninh Túc gật đầu.

Năm người đi vào cổng thành, chính thức bước vào căn cứ trò chơi.

Quả thật trong thành có rất nhiều người, nhưng lại không phải là những người sinh hoạt bình thường mà họ thường thấy.

Bọn họ ăn mặc đủ loại trang phục, có áo sơ mi quần tây bình thường, cũng có những bộ quần áo lố lăng, chẳng hạn như áo choàng ma pháp, đồng phục Đạo giáo các thứ vân vân.

Một số người có ánh mắt trống rỗng chết lặng, một số thì trông điên cuồng nóng rực, cũng có một số bình tĩnh đến đáng sợ như thể họ bước ra từ vô số chiến trường.

“Hề lô! Các cậu là người mới à?” Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi hồng cắt ngang sự chú ý của bọn họ.

“Có phải đang bối rối lắm không?” Áo sơ mi hồng nhiệt tình nói: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút nhé.”

Có chuyện tốt như vậy sao?

Cóc tin.

Người nhiệt tình như này không ít, trước đó học sinh cấp ba và người mặc vest đều bị những người như vậy kéo đi đến một quầy riêng.

Áo sơ mi hồng nhận ra được sự phòng bị của họ liền giơ tay lên, “Tôi không lừa mọi người đâu, không tin thì các cậu mở trang hệ thống của các cậu lên xem đi, tất cả hướng dẫn cho người mới đều có ở trong đó, chỉ là tôi tóm tắt lại ngắn gọn giúp các cậu thôi mà.”

“Mấy người các cậu mới xuống xe chắc hẳn đều biết rằng phải tham gia trò chơi dưới sự hướng dẫn của hệ thống, nói thẳng ra chính là vượt phó bản, vượt qua tất cả các phó bản để có được cuộc sống mới và mỗi lần vượt qua một phó bản đều sẽ có phần thưởng.”

“Dựa theo biểu hiện và may mắn của các cậu, còn có thể nhận được kỹ năng, trang bị và cơ bản nhất là chính là điểm.”

“Điểm rất quan trọng, chúng là đơn vị tiền tệ lưu thông trong toàn bộ trò chơi và căn cứ, các cậu có thể dùng điểm để mua đạo cụ từ hệ thống, cường hóa thân thể và kỹ năng của mình, đồng thời sử dụng điểm để đáp ứng các nhu cầu cơ bản trong trong trò chơi.”

“Một khi đã bước vào trò chơi, phải hoàn thành xong phó bản thì mới có thể quay trở lại thế giới thực, bên ngoài phó bản chính là căn cứ của trò chơi, mọi người sẽ sinh sống ở chỗ này, tại nơi đây mua nhà, ăn, mặc, đi lại vân vân mây mây đều phải dùng đến điểm.”

“Nhưng các cậu chỉ mới vào trò chơi thì lấy đâu ra điểm, nếu vậy phải làm sao bây giờ?”

Áo sơ mi hồng nhìn ba người Ninh Túc, Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh, chờ bọn họ tò mò hỏi lại.

Nhưng đợi một hồi lâu, lại chỉ thấy một người thờ ơ, một người mờ mịt, một người lo lắng mà nhìn hắn.

Áo sơ mi hồng nghẹn một chút, tiếp tục nói: “Thì phải gia nhập Guild[2] chứ còn làm sao!”

[2] GUILD CÓ NGHĨA LÀ BANG HỘI, XIN PHÉP ĐỂ TIẾNG ANH CHO NÓ TÂY VÀ HỢP VỚI BỐI CẢNH :))

“Chỉ cần để Guild xem qua thông tin cá nhân của các cậu, nếu các cậu phù hợp với tiêu chí của Guild thì Guild còn có thể cung cấp cho các cậu chỗ ở tạm thời và thức ăn trong vài ngày nữa đó.”

Khi nói ra lời này, hắn cho rằng ba người họ sẽ rất kích động.

Suy cho cùng, ai cũng biết việc sàng lọc người chơi của tài xế xe tang vô cùng khắc nghiệt, người chơi mới chắc chắn đang rất sợ hãi, lúc này bảo đảm sẽ muốn tham gia vào một tổ chức nào đấy để có thể dựa.

Nhưng lại không có ai lên tiếng cả.

Đạo sĩ: “Chà, xấu hổ quá đi, làm sao đây ta?”

“…”

Hắn đều đã nói vậy nên Ninh Túc đành mở miệng, “Phiền lắm, trực tiếp vào phó bản luôn không được sao?”

Nói xong cậu lại hỏi: “Trong phó bản có thể ăn uống miễn phí không? Có thể mua nhà mà không cần điểm không?”

Áo sơ mi hồng: “…”

“Phó bản chính là địa ngục! Cậu có biết nó khủng bố đến nhường nào không?”

Hắn tức đến thở phì phì chỉ vào người phụ nữ cầm ảnh ngoài cổng thành: “Vừa rồi cậu mới nói chuyện với cô ta mà nhỉ? Cậu có biết tổng cộng có 30 người vào phó bản đó nhưng đến cuối chỉ còn 3 người thoát ra được, trong đó có 2 người coi như phế luôn, hầu hết mọi người vào là chết đấy!”

Người khác đều muốn kéo dài thêm một giây để có thể sống lâu thêm một giây, chứ đó giờ hắn chưa từng gặp người nào muốn vào phó bản ngay cả.

“Mấy cô cậu không muốn sống lâu thêm hai ngày nữa à!”

Chúc Song Song hỏi: “Nếu bọn tôi không tham gia Guild, không có điểm thì sẽ không có chỗ ngủ sao?”

Áo sơ mi hồng liếc nhìn cô một cái, cười gian, “Có chứ, gầm cầu thẳng tiến, nhưng một cô gái trẻ như cô thì, he he.”

“Mặc dù hệ thống không cho phép giết người trong căn cứ, nhưng cũng không có quy định nào khác, để tôi nói cho các cậu biết, đây không phải là một xã hội hòa bình được cai trị bởi luật pháp, các cậu sẽ không biết những người hàng ngày đối mặt với nỗi sợ hãi tử vong sẽ làm ra điều gì đâu.”

“Đây cũng là ưu điểm khi gia nhập Guild, nếu có người chống lưng thì sẽ không có ai dám động đến các cậu!”

“Để tôi nói lại với bọn họ.” Qúy Minh Thụy mặc vest ngắt lời áo sơ mi hồng, “Làm phiền rồi.”

Chờ áo sơ mi hồng nổi giận đùng đùng bỏ đi, Qúy Minh Thụy mới nói với bọn họ: “Những gì mà hắn nói trước đó đều là sự thật, có điều chỗ cho người khác xem thông tin cá nhân có vấn đề.”

“Các Guild đòi hỏi xem giao diện thông tin của người đăng ký trước đa phần đều là những Guild nhỏ, có rất nhiều trường hợp xem xong cũng không cho gia nhập, mục đích là để lừa gạt lấy thông tin cá nhân.”

“Số liệu người chơi rất quan trọng, nếu như rơi vào người có mục đích thì nó sẽ trở thành nhát dao chí mạng vào một thời điểm nào đấy, các cậu phải bảo vệ số liệu của mình cho thật tốt.”

“Tuy nhiên, việc đăng ký vào một Guild đúng là phải công khai giao diện cá nhân để nhập vào cơ sở dữ liệu của Guild, đó là sự đảm bảo về lòng trung thành. Ngoài ra, Guild cũng sẽ đào tạo và trau dồi cho các cậu dựa trên số liệu của chính các cậu.”

“Nếu có thể gia nhập vào một Guild lớn thì càng quá tốt, bọn họ không chỉ đào tạo các cậu mà còn cho các cậu thêm nhiều kinh nghiệm phong phú, còn được tay to kéo phó bản nữa.”

“Tôi đã tìm ra được cách nhận biết đó có phải là một Guild đáng tin cậy hay không, Guild lừa đảo sẽ giống như tên áo sơ mi hồng vừa rồi, họ sẽ muốn xem trực tiếp giao diện cá nhân.”

“Guild lớn chân chính đầu tiên sẽ công khai điều kiện tuyển chọn thành viên của họ, ví dụ như họ yêu cầu chỉ số tấn công phải trên 80 thì người chơi tự xem xét bản thân có đáp ứng được yêu cầu hay không, nếu phù hợp thì lại đến tìm bọn họ, sau đó sẽ ký hiệp ước hệ thống trước rồi mới xem giao diện thông tin, nếu điều kiện OK thì họ nhất định sẽ đồng ý cho các cậu gia nhập.”

Cả ba người đồng loạt nhìn hắn, trong mắt đều là kinh ngạc và kính nể.

Chỉ mới vài phút mà đã thu thập được nhiều thông tin như vậy rồi.

Qúy Minh Thụy nhìn ba cặp mắt này hơi dừng một chút, “Tôi muốn tìm cách kiếm điểm trước.”

Trước khi đi, hắn nói với họ: “Dù sao cũng ngồi chung một xe, những gì nên nói đều đã nói hết rồi.”

Bọn họ đều nghe hiểu, họ cùng vào trò chơi chung một đợt, cũng coi như là đồng hương nên hắn mới nói cho họ biết những chuyện này, có điều hắn cũng không có ý định đi cùng với bọn họ mãi.

Sau khi Qúy Minh Thụy rời đi, học sinh cấp ba Phương Kỳ cũng bỏ đi.

Chúc Song Song hỏi hắn: “Phương Kỳ, cậu muốn đi đâu?”

Hắn mặc bộ đồng phục cấp ba, dù là năm cuối đi nữa thì cũng chỉ mới 18 tuổi, không thể làm người khác bớt lo được.

Phương Kỳ kéo khóa đồng phục học sinh, thu cằm vào trong cổ áo, ngước mắt nhìn dòng người qua lại trong căn cứ, thì thào nói: “Tôi muốn đi tìm người.”

“Hở?” Chúc Song Song mờ mịt.

Không phải bọn họ vừa mới đến và chẳng quen ai sao, tìm ai kia chứ.

Khi Phương Kỳ ngồi trong xe, trừ bộ đồng phục cấp ba nổi bật thì hắn rất kín đáo, hắn không phải loại người thích xông pha làm anh hùng, nhìn thấy Zombie cũng sẽ sợ đến mức hét toáng lên, lúc này trong mắt lại lộ ra ánh sáng kiên định, trở nên khác đi một chút.

Hắn quay đầu nhìn họ một cái, “Gặp lại sau.”

Lúc bọn họ vào căn cứ thì mặt trời đã lặn dần.

Bóng lưng trắng xanh của Phương Kỳ hòa vào giữa đám người ăn mặc kỳ quái, tan vào trong ánh hoàng hôn càng lúc càng xa.

Rõ ràng bọn họ chỉ ngồi cùng nhau trên một chuyến xe, nhưng Chúc Song Song vẫn cảm thấy có chút không nỡ khi phải chia tay.

Trong trò chơi quái đản này, không biết lần sau gặp lại sẽ như thế nào.

Nói cách khác, không biết liệu bọn họ còn cơ hội gặp lại nhau hay không.

Chờ Chúc Song Song lấy lại tinh thần, Ninh Túc cũng đã không thấy đâu.

Tô Vãng Sinh đang bị một người tên dẻo mồm dẻo miệng lôi kéo nói chuyện, vừa nhìn đã biết đây cũng là một tên lừa đảo số liệu, Chúc Song Song kéo hắn ra, sốt ruột hỏi: “Ninh Túc đâu rồi?”

Tô Vãng Sinh cũng không chú ý, “Tôi không biết nữa.”

Ninh Túc đang đứng trước một sạp bánh bao, gian hàng này nằm trước một tòa khách sạn, chắc cũng thuộc một phần của khách sạn, chuyển ra bên ngoài để tiện phục vụ cho những khách hàng đang vội cần lấp đầy bụng nhanh.

Một xửng bánh bao hấp vừa mới ra khỏi nồi, bốc khói nghi ngút cùng với hương thơm của rau và thịt.

Từng người chơi bước đến quét hệ thống thanh toán mà không nói tiếng nào, sau đó cầm bánh bao lên vào rời đi.

Nhìn thấy bánh bao sắp hết và mọi người chơi đều đã mua xong rồi, chủ quán mới mỉm cười liếc mắt về thiếu niên vẫn luôn nhìn chằm bánh bao, ông ta nhìn một cái đã biết tình huống như thế nào, “Không có điểm đúng không?”

Ninh Túc gật đầu, ánh mắt vẫn không dứt ra khỏi bánh bao.

“Còn thừa hai cái, hay là vậy đi, tôi phá lệ cho cậu, cậu có món đồ gì có thể trao đổi với tôi không?”

Khi mới lên xe, người chơi đều không có gì trong tay cả, nhiều nhất chính là đôi bông tai mà Chúc Song Song đeo, nhưng cậu là con trai không có bông tai, còn là một con quỷ nghèo đến từ thời tận thế.

Có điều… Ninh Túc móc tấm card trong túi ra.

Tấm card này có màu đỏ, không biết là làm từ chất liệu gì, bên trên có dãy số lóe sáng nhàn nhạt: 4-0326.

Là nữ tài xế nhét vào trong túi cậu lúc còn ở trên xe.

Người khác có thể chỉ nhìn thấy tài xế đút tay vào túi cậu, nhưng lại không nhìn thấy tài xế nhét cho cậu thứ gì.

“Cái này được không?” Ninh Túc đưa tấm card cho chủ quán.

Chủ quán lười biếng nhìn qua, một người thậm chí còn không có nổi một điểm thì ông ta cũng chẳng hy vọng đối phương có thể cho mình thứ đồ gì, nhưng khi thấy rõ thứ trong tay Ninh Túc, con ngươi của chủ quán đột nhiên co rút.

Chủ quán lại nghiêm túc nhìn về phía Ninh Túc, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể, “Cậu thật sự muốn dùng nó đổi sao?”

Ninh Túc gật đầu, “Ò.”

Chủ quán lật đật cầm lấy tấm card, cho bánh bao vào trong túi giấy rồi nhét vào tay cậu, còn thuận tay lấy thêm chai sữa bò bên cạnh cho cậu, “Coi chừng nghẹn!”

Sợ cậu đổi ý, chủ quán còn khẩn trương nhìn chằm chằm cậu.

Cậu hơi cúi đầu nhìn hai cái bánh bao béo ngậy nóng hổi bên tay trái và chai sữa bò ấm bên tay phải.

Mái tóc mềm mại buông xuống đuôi mắt cậu, hơi của bánh bao phả lên hàng mi thật dài kia làm cho đôi mắt đào hoa càng thêm long lanh.

Mắt đào hoa vốn dĩ là người đa tình, nhanh nhẹn, nhưng cậu lại có phản xạ hơi chậm, ít nói, tuy nhiên kết hợp với gương mặt này lại rất là hài hòa.

Cậu khẽ chớp mắt một cái, ấy vậy mà chủ quán lại có thể nhìn thấy được sự thỏa mãn và hạnh phúc trên mặt cậu.

Chủ quán: “?”

Chủ quán nhìn cậu cắn một miếng bánh bao mềm bên tay trái, lại nhấp một bình sữa bò bên tay phải, nheo mắt lại thỏa mãn rời đi.

Có người đi tới đằng sau chủ quán, vừa nhìn thấy tấm card kia đã hít sâu một hơi, “Thẻ mời do NPC chủ động tặng, chỉ số hấp dẫn này phải cao tới cỡ nào chứ?”

“Cũng có thể là chỉ số tấn công hoặc là dữ liệu tổng cao khủng khiếp mới có thể khiến NPC hưng phấn sinh ra dục vọng tra tấn này.” Chủ quán nói: “Trong game cũng đâu thiếu NPC biến thái đâu.”

Ông ta đưa tấm card cho đối phương, “Mau đưa cho hội trưởng đi!”

Ninh Túc không nghe thấy chủ quán và đồng bọn thảo luận, cậu vừa đi vừa chậm rãi ăn bánh và uống sữa.

Đi một hồi cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy một nơi gọi là hội trường trò chơi.

Ninh Túc nhấc chân đi vào.

Hội trường trò chơi vô cùng lớn, ngay khi vừa bước vào, trên màn hình ánh sáng ở hai bên hội trường lần lượt là bảng xếp hạng Guild và bảng thành tích cá nhân.

Ninh Túc không thèm nhìn, cậu đi sâu vào bên trong, trên màn hình ánh sáng có vô số hình ảnh khác nhau, là lối vào của mỗi phó bản.

Mỗi phó bản sẽ có 10 giây phát hình ảnh giới thiệu, người chơi có thể dựa trên video dài 10 giây này để suy đoán ra loại phó bản, sau đó quyết định có nên tiến vào phó bản này hay không.

Ninh Túc nhìn mấy cái, để ý thấy tất cả phó bản đều yêu cầu số người, tối thiểu là 5 người.

Cậu vừa đi vừa nhìn, đến khi nhìn đến cái thứ 6, nơi đây tập trung rất nhiều người.

Ninh Túc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phó bản này tên là《 Quỷ Súc 》, số hiệu 2-9101.

Cậu nhìn thấy vài ngôi nhà nhỏ xinh đẹp trên màn hình ánh sáng, rất hợp với sở thích của cậu.

“Quỷ súc là cái quần què gì, đừng nói là mấy cái video cục súc bựa bựa[3] tôi hay xem nha?”

[3]BÊN TRUNG QUỐC CÓ 1 DẠNG VIDEO GỌI LÀ 鬼畜(QUỶ SÚC), KIỂU VIDEO CẮT GHÉP TỪ NHIỀU CLIP GỐC KHÁC NHAU ĐỂ TẠO RA MỘT GIAI ĐIỆU HÀI HƯỚC, BẮT TAI. BÊN NHẬT GỌI LÀ OTOMADS.

“Đương nhiên không phải rồi, tôi cảm thấy hai chữ quỷ súc này nên tách ra.”

“Cũng có thể là quỷ súc sinh?”

“Thôi kệ bố nó, nói chung là có quỷ, đây là một phó bản siêu nhiên, khả năng thuộc thể loại giải mã hoặc thể loại sinh tồn là rất cao.”

Đoạn video chỉ dài 10 giây và tự động lặp lại sau khi phát, Ninh Túc lần nữa nhìn thấy những ngôi nhà xinh đẹp trên màn hình, cũng nhìn ra được ngôi nhà đẹp nhất trong số đó, lúc này cậu chợt nghe thấy có người phân tích phó bản nói đến “thể loại sinh tồn”.

Đây là nghề của cậu.

Cậu nghiêm túc hỏi: “Thể loại sinh tồn? Giả sử tôi chẳng làm gì mà sống đến cuối cùng trong đó thì có tính là vượt ải không?”

Trong hội trường vô cùng sáng, mặt tường đều là ánh sáng lộng lẫy, dưới ánh sáng như vậy, nước da nhợt nhạt của thiếu niên càng trở nên mịn màng và sáng hơn rất nhiều, đồng thời cũng không thể che giấu vẻ cứng nhắc rất nhỏ trên gương mặt ấy.

Trên tay cậu cầm một chai sữa bò, là loại sữa bò đại trà không có nhãn hiệu thường thấy trên đường phố.

Những người xung quanh nhìn cậu như một thằng ngốc, thấy nét mặt cứng đờ và bình sữa của cậu, dường như ngộ ra.

Thật tiếc thay cho gương mặt này.

Có người nào đó thở dài, thầm thương cảm cho cậu, mặt mũi như vậy mà đầu óc lại có chút vấn đề, trong trò chơi này, người xấu xa còn được phóng đại hơn rất nhiều, không biết sẽ gặp phải cái gì đây.

Có người nhìn cậu bằng ánh mắt không rõ, khóe miệng nở nụ cười không thể diễn tả.

Ninh Túc cúi đầu hút sữa bò.

Một người mặc áo gió cao gầy rời mắt khỏi gương mặt của Ninh Túc, hỏi cô gái bên cạnh: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

Cô gái kia nói: “Phó bản này cần thêm ba người nữa.”

“Cứ bắt đầu đi, sau đó ghép người sau.”

Dứt lời, 10 người trước màn hình đột nhiên biến mất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp