Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 2: Bước vào trò chơi


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

Xe vẫn tiếp tục lao đi trong bóng tối yên tĩnh.

Màn đêm dường như càng trở nên đặc quánh hơn, tăm tối một cách nặng nề và dày cộm đến khó thở.

Tốc độ con xe hình như càng lúc lại càng nhanh.

Gã cơ bắp cũng không dám tiến lên ngăn tài xế, ai biết phía trước bộ tóc xoăn kia sẽ là gương mặt như thế nào.

Bởi vì sự quỷ dị của tài xế mà không có ai dám đi lên ngăn hoặc chất vấn tài xế, và cũng vì tài xế quỷ dị mà càng nhiều người trong xe càng bức thiết muốn xuống xe hơn.

“Đây là chuyến xe quái quỷ gì vậy?”

“Đừng nói là xe tang thật nha?”

“Mẹ kiếp, đầu tao tê hết rồi, chẳng muốn ở đây thêm một giây nào hết.”

Tầm mắt của gã cơ bắp rơi xuống chiếc búa an toàn cạnh cửa xe.

Nếu không thể bắt tài xế dừng xe và bọn họ có làm gì phía sau thì tài xế cũng không phản ứng, thì gã có thể dùng búa đập vỡ cửa kính rồi chọn thời cơ thích hợp để nhảy ra bên ngoài hay không?

Gã bước đến nơi đó, vừa định lấy búa an toàn thì bị tên diễn viên ngăn lại, “Chờ đã.”

“Tốc độ xe rất nhanh, chẳng có ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu tùy tiện nhảy xuống.” Tên diễn viên chỉ vào Ninh Túc và Chúc Song Song nói: “Hai đứa kia không muốn chúng ta xuống xe thì ắt phải biết cái gì đó, để bọn chúng đi kêu tài xế dừng xe đi.”

“Đúng vậy! Có thể tụi này quen tài xế đấy!”

“Bọn nó đi là hợp lý nhất!”

Đương nhiên bọn họ cũng biết rõ ý đồ của gã cơ bắp khi định lấy búa an toàn.

Gã cơ bắp vô cùng lực lưỡng, giống như mấy người có khả năng chịu đau chịu đánh trong mấy bộ phim, dù có trèo cửa nhảy ra khỏi xe cũng sẽ không có vấn đề gì.

Thế nhưng bọn họ phải làm sao bây giờ, bọn họ cũng muốn xuống xe, mà nhảy xuống xe thì chắc chắn sẽ bị thương rất nặng.

Nếu có thể làm xe dừng lại thì bọn họ đều muốn thử bằng mọi cách.

Gã cơ bắp cũng đồng ý với đề nghị của tên diễn viên, gã nhìn qua nhìn lại Ninh Túc và Chúc Song Song, cuối cùng lựa chọn Chúc Song Song, gã duỗi tay ra xách Chúc Song Song lên.

Chúc Song Song vung tay hoảng loạn, giãy giụa trong tuyệt vọng, hơn nữa còn hét to hơn trước: “Tôi không muốn! Tôi không đi đâu! Ông buông tôi ra!”

Chúc Song Song vốn sợ ma, sức tưởng tượng còn vô cùng phong phú, cô đã mường tượng ra vô số khuôn mặt khủng bố đằng trước mái tóc dài gợn sóng kia.

Đối mặt với những xác chết có hình thù kỳ quái trên xe tang vừa rồi đã khiến cô mất hết tỉnh táo rồi, bây giờ còn kêu cô đi tìm người tài xế quỷ dị đằng trước kia thì chẳng khác nào hiến tế cô cho ác quỷ cả.

Tuy nhiên, một cô gái mảnh mai như cô làm sao có thể chống lại được gã cơ bắp này, gã thấy cô vùng vẫy mạnh như vậy thì chuyển từ túm cổ áo sang kéo tóc cô, sau đó lôi cô ra khỏi hàng ghế xuống lối đi trên xe. 

“Mày có tin tao giết mày luôn không!” Gã cơ bắp kéo tóc cô nói, ánh mắt không chỉ hung ác, khi quét mắt đến cổ cô còn xuất hiện một dục vọng điên cuồng.

Chúc Song Song gần như tuyệt vọng nhìn gã, khóe mắt lại ngập nước lần nữa.

Tài xế vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, những con búp bê nhỏ treo xung quanh chợt lắc lư mạnh hơn, cảm xúc của người trong xe lại càng thêm mất khống chế.

Một đám bọn họ đứng nhìn, không một ai lên tiếng ngăn cản.

Chúc Song Song ngã lăn ra đất, bám chặt lấy chân ghế, gã cơ bắp vẫn cứ kéo tóc cô về phía trước.

Đạo sĩ cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, hắn đứng lên lớn tiếng nói: “Dừng lại đi, không thể đối xử với con gái…”

Cùng lúc đó, cậu trai ngồi trước hắn bỗng chống tay vào lưng ghế và khéo léo nhảy về phía trước.

Động tác của cậu quá nhanh, đạo sĩ cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ vừa kịp liếc mắt thấy trên mu bàn tay trắng nõn chống trên ghế của cậu hằn lên những mạch máu màu đen.

Không biết có phải là do di chuyển quá nhanh mà hắn nhìn lầm hay không.

Ninh Túc tiếp đất đằng trước Chúc Song Song và gã cơ bắp, người trong xe đều đang căng thẳng nên nhất thời không có ai để ý đến việc cậu chỉ nhảy nhẹ một cái mà đã có thể nhảy xa như vậy, trong đầu họ chỉ nghĩ Ninh Túc có vẻ như định bước lên ngăn tài xế.

Nhận ra chuyện này, gã cơ bắp cũng buông lỏng Chúc Song Song ra.

Chúc Song Song quỳ rạp trên đất ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước mông lung nhìn bóng lưng Ninh Túc trước mặt mình.

Người này nãy giờ vẫn luôn ngồi yên trên ghế, mặc một chiếc áo thun trắng phải gấp hai lần ở phần eo, bên dưới mặc một chiếc quần jean bình thường màu xanh, trông như một thiếu niên chưa lớn. Mắt cá chân lộ ra ngoài cũng thon và trắng hơn nhiều so với các bạn nam trưởng thành bình thường, thậm chí nhìn cậu còn nhỏ hơn cả cậu học sinh mặc đồng phục cấp ba ở trên xe.

Cậu không hề do dự đi về phía trước.

Chúc Song Song buông chân ghế ra, cắn răng đứng dậy đuổi theo cậu.

Ninh Túc quay đầu lại nhìn cô, Chúc Song Song khàn khàn nói: “Tôi đi với cậu.”

Ninh Túc từ chối: “Lui ra sau tôi một chút, cô ồn lắm.”

Nước mắt vẫn luôn chực trào nơi khóe mắt của Chúc Song Song lúc này cứ thế mà trào ra, nhưng lại không có phát ra tiếng khóc.

Dưới ánh mắt vô cảm của Ninh Túc, cô không ngừng lau nước mắt, lui về chỗ ngồi ở hàng thứ tư, thấy Ninh Túc vẫn đang nhìn mình, cô dừng lại một giây, tiếp tục lùi về phía hàng ghế thứ bảy, ngồi xuống sau lưng đạo sĩ.

Cô vừa khóc vừa phủi đi bụi bặm trên mặt và cổ mình, nhìn chằm chằm Ninh Túc ở đằng trước.

Cả xe đều không rời mắt khỏi cậu.

Khi Ninh Túc đến gần, những con búp bê nhỏ quanh tài xế càng lắc lư dữ dội hơn, ánh đèn mờ trong xe lúc chớp lúc tắt như thể muốn tắt luôn.

Bọn họ nhìn Ninh Túc chậm rãi đi đến bên cạnh tài xế, kế đó tài xế cũng quay đầu nhìn Ninh Túc.

Mặc dù tài xế chỉ hơi nghiêng đầu và có bộ tóc xoăn dày chắn ngang, nhưng những người khác vẫn không thể thấy rõ được khuôn mặt của cô ta, lúc này bọn họ đều nín thở nhìn Ninh Túc.

Trên mặt Ninh Túc không có cảm xúc gì.

Mọi người nhất thời không rõ chuyện gì đang diễn ra, là tài xế có gương mặt bình thường hay là cậu ta thật sự là một tên mặt đơ?

Gã cơ bắp nói: “Cô ta trông thế nào?”

Ninh Túc nhìn chằm chằm tài xế, suy ngẫm cẩn thận, so sánh với những khuôn mặt trước đó cậu từng thấy qua, nói: “Vẫn còn tính là nhìn được.”

Nghe thấy Ninh Túc nói vậy, người trong xe đều thở phào một hơi.

Gã cơ bắp thấy cậu bình tĩnh như vậy thì cũng nhấc chân đi về hướng tài xế, nhưng lại bị tên diễn viên cản lại lần nữa.

Tên diễn viên nói với Ninh Túc: “Mày chạm lên mặt tài xế thử.”

Toàn bộ người trong xe lại không dám chớp mắt lần thứ hai, nhìn thấy Ninh Túc chậm rãi đưa tay phải lên chạm vào mặt của tài xế.

Xe vẫn tiếp tục bon bon trong đêm tối.

Dưới ánh đèn mờ, nữ tài xế ngồi đằng trước xe hơi ngẩng đầu nhìn thiếu niên, mái tóc uốn thật dài xõa ngang lưng, một tấm lưng tuyệt đẹp.

Cậu trai hơi gầy nhưng lại cao nên xương ngón tay cũng khá dài, một bàn tay đã có thể che hơn nửa gương mặt của tài xế, tay phải của cậu luồn vào mái tóc xoăn, cúi đầu nhìn tài xế, sườn mặt đẹp đẽ.

Dưới màu đen từ những chiếc cửa sổ xung quanh, nó trông như một bức tranh vẽ, mang theo một cảm giác duy mĩ.

Người trong xe chăm chú nhìn Ninh Túc, thấy ánh mắt cậu khẽ nhúc nhích, đôi mắt vốn dĩ đã sáng giờ lại càng sáng hơn một chút.

Nữ tài xế cho bàn tay đeo găng trắng của mình vào trong túi cậu, động tác cẩn thận, không có ý định tổn thương cậu.

Cả xe cuối cùng cũng yên tâm, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Gã cơ bắp tiến lên, lại bị tên diễn viên ngăn lại lần hai, hắn tiếp tục nói với Ninh Túc: “Bảo tài xế dừng xe lại và mở cửa ra đi.”

Nữ tài xế không nhúc nhích nhìn Ninh Túc, không cần Ninh Túc nói, chiếc xe đã từ từ chậm lại rồi ngừng hẳn, sau đó cửa xe cũng được mở ra.

Người trong xe cũng không ngờ lại dễ dàng như vậy, những người vừa rồi còn sốt ruột muốn xuống xe đều không khỏi sửng sốt trong giây lát.

“Có nên xuống không?”

“Bên ngoài tối quá, ít ra trong xe còn chút ánh sáng.”

Gã cơ bắp mỉa mai một câu ‘Lũ nhát chết’ sau đó lấy chiếc búa an toàn bên cửa xe rồi bước xuống.

Lúc đi đến gần tên diễn viên, nghĩ đến vừa rồi tên này ngăn gã lại hai lần và đạt được kết quả mỹ mãn thì thuận miệng hỏi, “Này siêu sao, mày có xuống luôn không?”

Gã tỏ ý có thể đi cùng nhau, tên diễn viên suy nghĩ vài giây rồi cắn răng nói: “Xuống chứ!”

Nhưng hắn cảm thấy hai người thì vẫn chưa đủ, càng nhiều người mới càng an toàn, hắn nhìn về người mặc vest, lại nhìn đám người phía sau.

Những người mới đầu còn gấp gáp muốn xuống xe giờ lại trở nên chần chờ, bởi vì Ninh Túc có thể nhìn rõ được mặt và chạm lên được mặt của tài xế.

Tên diễn viên nói: “Mấy người cũng đừng quên tất cả chúng ta đều không một ai nhìn thấy được tài xế trong gương, nơi đây quỷ dị như vậy, mấy người còn không muốn xuống sao?”

Hắn nói rõ ra: “Vừa rồi chúng ta nhìn thấy một chiếc xe “Điển L”, “Điển L” đại diện cho Thu Thành, trước khi lên xe thì tôi ở Tấn Thành, mấy người cũng vậy đúng không? Thu Thành nằm sát bên Tấn Thành, rất có thể chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là đến nơi rồi, càng xuống xe sớm thì quay về càng đơn giản, giờ cứ ngồi lì trong xe cũng chả biết sẽ bị đưa đi đâu.”

Một tên bụng bia đi đến bên cạnh hắn, xu nịnh nói: “Siêu sao Phương Ân Khả nói gì cũng đúng hết, có hai người như này dẫn đường lại càng tốt khỏi chê.”

“Một người thì có giá trị vũ lực cao có thể bảo vệ chúng ta, một người thì là ngôi sao nổi tiếng khắp cả nước, đi đến đâu cũng có người để ý và nhận ra, như vậy chẳng phải càng dễ được cứu hơn sao?”

Sau khi dứt lời, phần lớn người trong xe đều lựa chọn theo chân bọn họ đi xuống.

Tầm mắt của tên diễn viên dừng trên người mặc đồ vest, đối phương ngồi yên trên ghế, tỏ rõ thái độ của mình.

Tên diễn viên cười một tiếng, không biết nghĩ đến cái gì mà trong nụ cười còn hiện lên một tia tham lam đến ngay cả hắn cũng không nhận ra, “Vậy có gì sau khi xuống xe tôi sẽ lập tức liên lạc với người nhà của anh Quý nhé, anh Quý cứ chờ người đến đón là được rồi, tới đó có gì tôi sẽ liên hệ.”

Sau đó hắn nhìn về hướng đạo sĩ và Chúc Song Song.

Đương nhiên Chúc Song Song không thể xuống xe, không những không xuống xe mà cô còn khuyên mọi người đừng xuống theo, “Mọi người đừng xuống mà, trong xe đó thật sự đều là người chết đấy, bọn chúng còn có thể bò trên cả nóc xe.”

“Còn ở đó mà diễn nữa, cô không đi làm diễn viên thì đúng là phí của trời đấy.” Tên diễn viên cười cợt nói.

Chúc Song Song sửng sốt một chút.

Trước kia cô rất thích Phương Ân Khả, cũng coi như là một fan qua đường, nhưng vào lúc này cô dường như đã không còn nhận ra gương mặt đầy vẻ miệt thị này là ai nữa rồi.

Cô nhớ lúc gã cơ bắp túm tóc cô, cô đã ôm hy vọng với tên diễn viên này, khi cô quỳ ra đất còn cố gắng ngửa đầu nhìn về phía hắn, nhưng chỉ thấy trên mặt hắn nở một nụ cười đầy ác ý, ánh mắt không khác gì với lúc gã cơ bắp nhìn vào cổ cô.

Khi đó cô còn nghĩ là do mình hoảng quá nên nhìn lầm.

Chúc Song Song ngậm miệng lại không nói nữa.

Những người không xuống xe cũng im lặng với từng vẻ mặt khác nhau.

Trong xe vang lên tiếng tích tích.

“Đừng ba láp ba xàm với mấy đứa đó nữa, đi thôi!” Gã cơ bắp cầm búa an toàn bước xuống xe, trước khi ra khỏi xe gã còn chửi một câu, “Mấy con chó hèn nhát!”

Tầm mắt cuối cùng của gã dừng trên người Chúc Song Song, sau đó cười dữ tợn.

Gã dẫn đầu đi xuống, bước vào trong bóng đêm.

Những người khác thấy gã không có việc gì thì cũng lục tục xuống theo.

Có vài người khi chuẩn bị xuống xe còn nhìn thoáng qua những người còn bên trong và cười khẩy, sắp rời đi cũng không quên chế nhạo những người không muốn đi cùng.

“Làm sao lại nhát gan như thế chứ?”

“Đúng là ngu hết biết!”

“Mặc kệ bọn chúng, không dám xuống xe thì cứ ở trong xe chờ chết đi.”

Tên diễn viên là người cuối cùng xuống xe.

Khi hắn bước xuống xe từ cửa bên phải, chiếc xe phía trước bỗng sáng lên, rồi tới một chiếc khác, không, là một đoàn xe đang hướng về phía này.

Lần này những người trong xe đều thấy được cảnh tượng ở bên ngoài.

Là một cảnh tượng khiến da đầu họ đều tê dại.

Đoàn xe chở đầy xác chết.

Giống như chiếc xe khách chở bọn họ, bên trong có xác chết nằm hoặc đứng, có xác chết với khuôn mặt bị cắt xẻo không đầy đủ, còn có xác chết trên mặt đã bị đốm đen đốm tím lấp kín.

Những khuôn mặt của đám xác chết ấy dí sát lên cửa sổ xe nhìn chằm chằm bọn họ.

Đôi mắt chúng một là rỗng tuếch, hai là thủng lỗ thối rữa thành đống máu nhầy nhụa, ba là còn nguyên vẹn sáng bóng và tất cả bọn chúng đều không nhúc nhích nhắm ngay bọn họ.

Sau khi hai chiếc xe khách đi ngang qua là một chiếc tải không mui, xác chết đứng dày đặc trong thùng có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy chiếc xe của bọn họ, xác chết trong xe bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

“Mau đóng cửa xe lại!” Nam sinh mặc đồng phục cấp ba còn trong xe nhảy dựng lên, run rẩy chỉ cửa xe gào to: “Nhanh! Nhanh lên! NHANH LÊN!!!”

Hắn vừa dứt lời, xe chở khách ‘Bíp’ một tiếng đóng cửa lại.

Tên diễn viên vừa bước một chân xuống đất, nhìn thấy xe chở xác chết thì sợ hãi giữ cửa xe: “Chờ đã!”

“Á ——”

Tên diễn viên đột nhiên ngã trước cửa xe, thân dưới bị kéo xuống từng chút một.

Cái chân đáp xuống gầm xe của hắn như bị cái gì đó túm lấy, thân thể bị giữ lại, chỉ có bàn tay là nắm chặt cửa xe không buông, hoảng sợ hét lên: “Cứu, cứu tôi với!”

Không đợi người trong xe kịp phản ứng, tiếng ‘bíp bíp’ dừng lại, cửa xe đóng chặt.

Hai cánh cửa chuẩn bị đóng lại tựa như hai lưỡi dao sắc bén chặt đứt bay đôi tay đang giữ cửa của tên diễn viên mà không để lại chút tiếng động, cuối cùng khép chặt không còn chút khe hở.

Khoảnh khắc đóng cửa xe, đôi tay của tên diễn viên cũng đồng thời rớt xuống sàn xe phun ra một mảng máu tươi.

Cùng lúc đó, ngoài xe vang lên từng đợt tiếng sột soạt.

Ngay khi xác chết trên xe tải nhảy xuống, bên ngoài có tiếng hét chói tai, kèm theo tiếng xương gãy và tiếng nhai nuốt.

Như thể luôn có thứ gì đó dưới gầm xe và nấp trong hai hàng cây xung quanh chờ đợi bọn họ xuống xe.

Khi chiếc xe khách tiếp tục chạy về phía trước, bỗng nhiên có một bàn tay đẫm máu đập mạnh lên cửa kính, móng tay dùng sức để lại những tiếng ‘ken két’ chói tai trên cửa sổ.

Chúc Song Song cắn mạnh lên mu bàn tay mới có thể kiềm được tiếng hét sợ hãi của mình.

Hình xăm quen thuộc trên cánh tay đẫm máu khiến cô chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đã có thể nhận ra đây là của gã cơ bắp vừa kéo tóc cô.

Bàn tay đẫm máu vừa mới đập lên cửa sổ thì sau đó đã bị những bàn tay dính đầy lốm đốm của xác chết tranh nhau vùi dập nhanh chóng kéo gã xuống, để lại trên cửa sổ thủy tinh một dấu tay đỏ tươi và vết máu kéo dài.

“Tôi từng nhìn thấy tên xăm trổ kia trên mạng, hắn là kẻ bị truy nã vì tội giết vợ cách đây một năm trước. Tôi nghe đồn hắn không chỉ giết một người vợ mà còn giết luôn cả người tình của mình.” Nam sinh ngồi cùng hàng ghế thứ bảy nhìn chằm chằm cảnh tượng này khẽ nói. 

Những âm thanh nhai nuốt và xâu xé rùng rợn ngày càng cách xa bọn họ, những tiếng hét kinh hoàng cũng biến mất trong bóng tối dày đặc.

Tất cả những gì còn sót lại cho bọn họ là một dấu tay máu trên cửa sổ thuỷ tinh cùng với đôi tay của tên diễn viên kia.

Trong xe im lặng thật lâu, chỉ có thể nghe thấy được tiếng hít thở nặng nề.

Advertisement

Đúng lúc này âm thanh máy móc lại khẽ khàng vang lên.

【 Người chơi dự bị vui lòng nhớ kỹ, những người không tuân theo quy tắc của trò chơi sẽ phải chết.】

Đâu chỉ nhớ kỹ, đây là dùng mười mấy sinh mạng sống sờ sờ và máu tươi đặc sệt khắc sâu vào tâm trí của họ.

Sau đó không ai dám kêu la và cũng không ai dám đòi xuống xe nữa, càng không có một ai dám phản kháng.

Đạo sĩ vuốt mặt mình một cái, vừa ngẩng đầu liền thấy tay của Ninh Túc vẫn còn đặt trên mặt tài xế, đã hơn mười mấy phút trôi qua, tài xế cũng giữ nguyên tư thế ngẩng đầu để Ninh Túc sờ.

Cảnh tượng này từ đẹp đẽ đã trở nên quỷ dị.

Hàm răng đạo sĩ tê dại, hắn là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng ở trong xe, “Trông cô ta, thật sự không có vấn đề gì chứ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp