Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 1: Bước vào trò chơi


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

Khi Ninh Túc mở mắt ra thì đã thấy mình ngồi trên một chiếc xe khách đang chạy.

Mười một giờ khuya, bóng đêm dày đặc bao phủ toàn bộ thế giới, cành cây rậm rạp hai bên đường đổ xuống những chiếc bóng lặng yên và vặn vẹo dưới ánh đèn vàng mờ sắp tắt.

Cả thế giới không một chút tiếng động.

Có mùi máu thoang thoảng nơi chóp mũi, trộn lẫn với mùi ẩm mốc thối nát.

Đây là một con xe khách đường dài rất thông dụng, trên những hàng ghế mềm mại có mười mấy vị khách đang ngồi.

Ninh Túc ngồi ở hàng ghế thứ năm cạnh cửa sổ, cậu mở mắt chưa được bao lâu thì những vị khách khác cũng lục tục tỉnh lại, phá vỡ sự yên lặng của thế giới.

“Sao tôi lại ở đây?”

“Điện thoại của tôi đâu?”

“Tài liệu của tôi cũng đâu mất rồi, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”

“Tài xế! Tài xế mau dừng xe!”

Trong chiếc xe có đủ loại người, có người mặc vest chỉnh tề, có người mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, còn có người mặc cả đồ cổ trang.

Người mặc đồ cổ trang là một thanh niên tầm 25-26 tuổi, trên mặt được make up khéo léo, mày kiếm mắt sáng, hắn cười khẩy một tiếng, “Đây là trò đùa của đoàn phim à? Mấy người là diễn viên quần chúng do đoàn phim mời đến đúng không? Bắt đầu từ lúc tôi đu dây treo nhỉ, tính bày trò gì đây?”

Rất hiển nhiên hắn là một diễn viên, còn là một diễn viên vô cùng hot nữa, bởi vì Ninh Túc nghe thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi trước cậu bật thốt lên một câu: “Không ngờ mình lại được ngồi chung xe với siêu sao Phương Ân Khả, đây là mơ ư?!”

Vài người trong xe cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Phương Ân Khả là một diễn viên giỏi và rất biết điều chỉnh nét mặt của mình, hắn nở một nụ cười như để giữ hình tượng của mình, nhưng dưới loại tình huống này, sự bực tức của hắn vẫn được hiện rõ trong nụ cười, vẻ mặt cũng chẳng còn bao nhiêu bình tĩnh.

Giọng điệu đều trở nên gay gắt: “Đạo diễn đâu? Tôi không thích đùa kiểu này, hiện tại mấy người có thể rời đi được rồi!”

“Ai là diễn viên quần chúng?” Người đàn ông mặc vest khịt mũi một tiếng, giữa đôi mày sắc bén lộ ra sự mất kiên nhẫn, “Tôi còn đang vội đi ký dự án 3 tỷ 2 đây này, chắc rảnh ngồi đây làm diễn viên quần chúng cho cậu?”

Từ lúc tên diễn viên kia bắt đầu nói chuyện, những người trong xe đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, như thể họ đều biết hắn là ai nên lúc hắn nói chuyện cũng không có người nào xen vào.

Chỉ có mỗi người mặc vest này.

Tên diễn viên đã quen với việc được người khác vây quanh, vừa nghe thấy vậy thì nụ cười của hắn như muốn nứt ra, sửng cồ nhìn người đàn ông vest.

Nhưng khi hắn nhìn thấy cúc áo cài trên chiếc áo vest của người đàn ông thì chợt giật mình một cái, nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc.

Sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, hàng mi dài còn bất an run lên.

Cả hai đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên cho nên tên diễn viên có thể thấy rõ được cúc áo của đối phương.

Mặc dù Ninh Túc ngồi ở hàng thứ năm nhưng thị lực của cậu tốt hơn người bình thường rất nhiều, nên cũng thấy được cúc áo kia.

Cúc áo này nhìn qua không mấy nổi bật, cũng không biết là được làm từ chất liệu gì mà màu xám bạc kia lại tạo cho người ta một cảm giác lạnh lạnh, bên trên có khắc một chữ “Quý”.

Dù được khắc trên chiếc cúc nhỏ và cứng như vậy, nhưng chữ ‘Quý’ viết theo kiểu thư pháp kia vẫn toát ra khí thế không thể coi thường.

Hiển nhiên đây không phải bộ vest mà người bình thường có thể mặc chứ đừng nói là một diễn viên quần chúng.

Hai người có thân phận đằng trước im lặng, cả hai đều có suy nghĩ riêng, nhưng dưới tình huống không thể giải thích này vẫn sẽ sinh ra cảm giác bất an và bồn chồn, ai cũng không thể kiềm chế được cảm xúc giống bọn họ.

Người đàn ông trung niên đô con ngồi hàng thứ tư mặc kệ sự im lặng của họ, gào lên: “Đéo mẹ, mau dừng xe!”

Chiếc xe vẫn lăn bánh như cũ.

Gã vén tay áo lên đi về phía tài xế vẫn luôn im lặng nãy giờ, trên cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, vẻ mặt khiến người ta phải e ngại, “Tao bảo mày dừng xe kia mà, mày đéo nghe tao nói à? Tao còn phải đuổi theo con mụ vợ bỏ trốn kia nữa!”

Tên diễn viên đứng ở lối đi bị gã gạt ra, hắn khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về hướng tài xế.

Khi gã cơ bắp sắp đi tới chỗ tài xế thì một tiếng thét chói tai chợt vang lên trong xe.

“A! —— Aaaaaaaa!”

Tiếng hét đó phát ra từ cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi trước Ninh Túc.

Người trong xe đều nhìn cô, bao gồm cả gã cơ bắp đang muốn đi tìm tài xế khi nãy, hắn cất giọng hằn học nói: “Mày hét cái đéo gì vậy!”

Trong xe vốn đã bị bầu không khí lo âu và rối rắm bao phủ, một tiếng hét này càng làm tim mọi người giật thót lên, phá vỡ sự bình tĩnh mà họ cố duy trì nãy giờ, sự nôn nóng và cáu gắt dường như muốn tràn ra.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa sợ hãi nói không nên lời, hoảng loạn chỉ ra bên ngoài cửa sổ.

Vừa rồi người trong xe chỉ để ý đến tên diễn viên, người mặc vest và gã cơ bắp cho nên không có ai nhìn ra bên ngoài, lúc này bọn họ cùng đổ dồn ánh mắt ra cửa sổ, nhưng chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe của một chiếc xe vừa chạy qua.

Ngoài cửa sổ vẫn là bóng tối dày đặc, khiến người khác không thể phân biệt đó là màn đêm hay là sương mù đen kịt không thể tan.

Chỉ có điều là nó vẫn yên lặng không chút tiếng động.

Màu đen vô tận và tĩnh lặng không đáy như vậy khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy khiếp sợ. Nhưng dưới ánh đèn pha mù mờ, phía sau của chiếc xe kia lại làm cho người ta yên ổn hơn đôi chút.

Bọn họ bỗng dưng xuất hiện ở nơi đây, mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều tạo nên một loại sợ hãi không chân thật, tuy nhiên chiếc xe kia đã khiến cho nỗi sợ hư vô ấy vơi bớt đi, cũng làm người khác an lòng vì có mối liên hệ xã hội.

Xe kia là loại xe du lịch thông thường trên các tuyến đường rộng vào ban ngày, màu sơn trên xe là màu trắng và đỏ, nhưng có thể làm họ cảm thấy chân thật nhất chính là biển số xe bắt đầu bằng chữ “Điển L”[1].

[1] BIỂN SỐ XE BÊN TRUNG KHÁC VỚI BÊN MÌNH. ĐOẠN TIẾP THEO CÓ GIẢI THÍCH NÊN CÁC BẠN ĐỌC SẼ RÕ HƠN. 

“Điển” là tên viết tắt của tỉnh họ đang sinh sống và “Điển L” đại diện cho một thành phố, ở nơi đó xe nào xe nấy đều bắt đầu bằng chữ “Điển L”.

Ngay khi những người trong xe bình ổn lại một chút, họ lại nghe thấy giọng nói run rẩy của cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia vang lên.

“Trong chiếc xe đó đều là, đều là người chết, nguyên một xe… Đều là người chết!”

Bầu không khí trong xe chùng xuống.

Dưới loại tình huống này, không ai muốn nghe thấy những lời như vậy cả.

“Mày nói cái đéo gì đấy?” Gã cơ bắp tiến về phía trước túm lấy cổ áo của cô gái, gã dùng một lực lớn đến mức muốn nhấc bổng cô gái kia lên, “Mày bị dọa cho ngu người rồi hả? Đó là một chiếc xe bình thường!”

Khi gã ta quát lớn, những đường gân xanh trên trán gã hằn lên rõ rệt, biểu hiện của gã dữ tợn hệt như hình xăm con rắn lục trên cánh tay gã.

“Không, không phải mà.” Dưới sự sợ hãi nhân đôi, đôi mắt của cô gái buộc tóc đuôi ngựa chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn cắn răng kiên quyết nói, “Thật sự là người chết đó.”

“Trong đó còn có một cái đầu mất một nửa, bộ óc và máu tươi trắng trắng đỏ đỏ vương đầy trên vai, nó còn ngồi sát cửa sổ mỉm cười với tôi, tôi, tôi thật sự không có nói điêu đâu.”

Từng chi tiết thốt ra như vậy khiến gã cơ bắp hơi khựng lại, đồng thời cũng khiến những người xung quanh bắt đầu xào xáo không ngừng, trong xe bắt đầu ồn ào trở lại.

Đúng lúc này, một bàn tay lạnh lạnh lặng lẽ đặt lên vai Ninh Túc.

Ninh Túc sững người một chút, sau đó nhìn chằm chằm bàn tay tái nhợt với những chiếc móng thật dài kia vài giây rồi quay đầu ra phía sau.

Cậu chỉ nhìn những người đằng trước, còn đằng sau thì không để ý lắm, cậu vừa mới nghiêng đầu đã đối diện với một gương mặt tươi cười.

Ngồi đằng sau cậu là một thanh niên ngoài hai mươi, hắn búi tóc cao trên đầu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng thần thái còn hơn cả tên diễn viên tóc dài chấm eo và mặc đồ cổ trang khi nãy.

Người đằng sau cũng hơi sửng sốt khi đối mặt với cậu, lời nói đang trên đà ra khỏi miệng cũng ngậm lại, đến khi Ninh Túc hoang mang chớp mắt, hắn mới nói: “Tôi cảm thấy cô gái kia không nói dối, nơi này không bình thường, tôi cảm nhận được âm khí rất mạnh mẽ.”

Ninh Túc không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn bằng đôi mắt đen lạnh lùng.

Người nọ sờ sờ mũi: “Thật đó, tôi là đạo sĩ mà, đạo sĩ chính thống đấy nha.”

“Tôi cảm nhận được âm khí rất nặng, đặc biệt là ở phía trước, tôi thấy tài xế kia có vấn đề.”

Ninh Túc im lặng, âm thầm kéo quần áo lại kỹ hơn để che bản thân mình.

“Ò.”

Đạo sĩ nhìn cậu một cách nghi ngờ, tại sao hắn lại có cảm giác chữ “ò” này có hơi chột dạ nhỉ?

Không đợi cho hắn nghĩ nhiều, phía trước lại vang lên một tiếng ‘rầm’ thu hút sự chú ý trong xe.

Sắc mặt gã cơ bắp vô cùng khó coi mà nắm lấy tóc của cô gái ấn mạnh vào cửa sổ xe.

Gã tiến lại gần mặt cô gái nói, “Nó dí sát lại cửa sổ cười với mày à? Ha ha ha là dí sát như thế này đúng không em gái?”

Khuôn mặt Chúc Song Song bị biến dạng dưới sức ép, khi gã cơ bắp kề mặt đến, cô nhắm chặt hai mắt lại, ngửi thấy mùi thối do thuốc lá và rượu bia quanh năm trong miệng gã, hàng mi không nhịn được mà run lên.

Mặc dù như vậy cô vẫn không khóc ra thành tiếng.

Trong xe không có một ai đứng ra thay mặt cho cô.

Khi bọn họ vừa mở mắt ra, bọn họ đã rất rối rắm vì chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây, mặt ai cũng ngơ ngác, trong tình huống khó hiểu như vậy họ sẽ cảm thấy bứt rứt, cáu kỉnh, nên dường như sẽ chẳng có ai tử tế được vào lúc này.

Hơn nữa dưới tình cảnh chưa rõ ràng như này, sẽ không có ai dám đắc tội với gã cơ bắp đáng sợ đó vì cô cả.

Chúc Song Song cắn môi, khó khăn quay đầu trên cửa kính pha lê, đặt hy vọng cuối cùng lên người ngồi sau mình.

Lúc cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, cũng thấy cậu ta liếc mắt ra ngoài một cái.

Vì chỉ là một cái liếc mắt nên cô cũng không chắc cậu ta có nhìn thấy hay không, mà cho dù có thấy thì cô cũng không biết cậu ta có bằng lòng đứng ra giúp cô không.

Dù sao nhìn đối phương cũng quá là nhỏ yếu.

Ninh Túc cũng thấy được ánh mắt mong chờ từ cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Dải ruy băng thêu logo của một thương hiệu sang chảnh nào đó của cô gái đều bị loạn hết cả lên, làn da mỏng của khuôn mặt bị ép trên kính đến đỏ hồng, chiếc khuyên tai ngọc trai khẽ lắc lư theo cử động của cô, dưới ánh đèn mờ lóe lên một tia sáng.

Cô gái chỉ tầm hai mươi tuổi, hẳn là sinh viên còn đang đi học, được cha mẹ chiều chuộng.

Ninh Túc nói: “Cô ấy không nói dối.”

Cậu vừa dứt lời, mọi tầm mắt trong xe lại chuyển về phía cậu, đều hơi sửng sốt một chút.

Sao ban đầu bọn họ không để ý thấy người như vậy chứ?

Người trong xe ít nhiều vẫn có chút bất an, ngay cả người đàn ông mặc vest giống với CEO trông có vẻ bình tĩnh kia cũng làm người ta nhận ra được hắn luôn cảnh giác, chỉ có cậu nhóc đang nói chuyện này là khác.

Cậu chàng thoải mái cứ như đang ở nhà, thậm chí là như mới ngủ dậy.

Cậu mặc một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, bởi vì hơi gầy mà cổ áo trễ xuống để lộ ra một mảng xương quai xanh, trắng đến khó tin.

Từ tay đến cổ cho đến khuôn mặt, mọi chỗ cậu để lộ ra đều vô cùng trắng, khiến người ta không khỏi suy nghĩ cậu đã uống bao nhiêu sữa bò từ khi còn nhỏ.

Màu môi cậu rất nhạt, hàng mi vừa dài vừa thẳng, tóc tai mềm mại, nhìn chẳng khác nào một cậu nhóc ngoan hiền.

Nhưng khi cậu nhấc mí mắt để lộ ra đôi mắt đen láy mang theo một chút ý lạnh khó tả, khiến nước da trắng màu sữa của cậu trở nên lạnh lẽo như tuyết trắng.

“Quả thật có xác chết trong chiếc xe kia, đó là một chiếc xe tang.”

Khi cậu nói chuyện vẻ mặt có hơi cứng nhắc, nhưng khi kết hợp với gương mặt non nớt của cậu thì trở nên nghiêm nghị hơn, tạo cho người khác một cảm giác vụng về nghiêm túc, “Chẳng qua xe tang này không giống như bình thường, trong xe có ít nhất 120 xác chết và vẫn còn đang cử động.”

Trong xe lại im phăng phắc lần nữa.

Bên ngoài trời dường như đang lộng gió, những cành cây đang che trời từ hai bên đường đều bị gió thổi đung đưa đung đưa, lay động quỷ dị.

Có thể bẻ cong một cành cây thô như vậy thì gió phải rất mạnh, nhưng bọn họ vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, khi bầu không khí trong chiếc xe im lặng, thế giới lại chìm sâu vào yên ắng.

Thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng động cơ khi xe chạy trên đường, giống như chiếc xe này không cần bất kỳ năng lượng gì để khởi động, chầm chậm xuyên qua một thế giới không có âm thanh.

Không biết là muốn mang họ đi đâu.

“Cậu nói dối.” Tên diễn viên nói Ninh Túc.

“Nếu cậu nhìn thấy nhiều xác chết cử động như vậy thì tại sao còn có thể bình tĩnh đến thế, ngay cả một chút kinh ngạc hay hoảng sợ đều không có.”

Ninh Túc: “Mặt tôi là mặt đơ mà.”

“…”

“Tốc độ xe nhanh như vậy, sao cậu có thể nhìn thoáng qua thôi đã biết trong đó có 120 thi thể đang chuyển động?”

Không cho Ninh Túc có cơ hội nói chuyện, hắn lại cười nhạo nói tiếp, “Còn xác chết cử động ấy à, tôi quả thật cũng từng gặp qua rồi, là trong một phim Zombie tôi từng đóng, cậu thật sự cho rằng có Zombie sao?”

Ninh Túc trầm mặc.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cậu có hơi nghi ngờ, cũng có chút chột dạ, khiến người khác cho rằng cậu bị nói trúng tim đen nên không cãi lại được.

Hiển nhiên đa số mọi người trong xe đều không tin lời cậu, bỏ qua chuyện cậu bị tên diễn viên kia chỉ ra sơ hở, con người ấy mà, nếu tâm lý vốn đang sợ hãi thì họ sẽ theo bản năng không muốn tin vào những sự thật khủng khiếp mà chọn theo những lời lẽ an toàn.

Chúc Song Song vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thấy vậy lại càng khẩn trương hơn: “Là thật đấy, mắc gì bọn tôi phải gạt mọi người chứ? Không có lý do, đó là sự thật!”

Gã cơ bắp vẫn đang túm tóc cô như sực nghĩ ra cái gì đó, “Tụi mày vẽ vời ra mấy chuyện quỷ quái như vậy là muốn bọn tao ở yên trong xe đúng không!”

Gã vừa dứt lời, bên trong xe vang lên một giọng điện tử không có cảm xúc.

【 Xin vui lòng không rời khỏi xe, nếu không tự gánh lấy hậu quả. 】

Thời gian âm thanh điện tử này xuất hiện quá vi diệu, như thể muốn củng cố lời nói dối của Ninh Túc và Chúc Song Song để bọn họ ngồi yên ở trong xe.

Tầm mắt vài người trong xe hiện lên sự thù địch.

“Nói mau, tụi bây rốt cuộc muốn làm gì!”

“Mục đích của tụi mày là gì hả?”

Nhìn thấy hai người họ trở thành mục tiêu bị công kích, đạo sĩ phía sau bỗng đứng lên, hắn lớn tiếng nhắc lại những gì mình vừa nói với Ninh Túc để chuyển hướng mâu thuẫn, “Tôi cảm thấy tài xế kia mới có vấn đề!”

Gã cơ bắp đang định đến chỗ Ninh Túc thì chợt dừng lại, sực nhớ đến vừa rồi gã đang định đến chỗ tài xế thì bị tiếng hét của con ranh kia cắt ngang.

Gã chuyển hướng về phía tài xế lần nữa, so với lúc nãy thì bây giờ gã càng muốn xuống xe hơn.

Nhưng mới đi được hai bước, gã có hơi chần chờ mà dừng lại.

Từ đầu đến cuối, tài xế đều im lặng lái xe, không quay đầu lại nói gì cả.

Trước khi nói về chiếc xe tang và xác chết, gã vẫn có thể nghĩ rằng tài xế đang tập trung nhìn con đường phía trước lái xe, nhưng sau khi trong đầu có ấn tượng về xác chết, gã có chút không thoải mái khi nhìn vào tài xế vẫn luôn im lặng đưa lưng về phía họ.

Có rất nhiều người cũng có suy nghĩ này giống gã.

Không ai nhìn thấy được mặt tài xế, chỉ có thể dựa vào đầu tóc xoăn uốn sóng từ phía sau của đối phương và đoán rằng đây là một tài xế nữ.

Mặc kệ bọn họ nói gì hay làm gì thì cô ta đều như không nghe thấy, im lặng ngồi yên ở kia.

Trước mặt cô ta là một con mèo thần tài màu đỏ đang mỉm cười vẫy tay, chân mèo lắc lư qua lại, như thể ra hiệu cho những hành khách phía sau tới đây.

Cái miệng của mèo thần tài kia đỏ mọng cong cong, khóe miệng có một chỗ tô không đều, bị lem ra một giọt màu đỏ, như là giọt máu chưa lau, cười đến quỷ dị.

Có một vài con búp bê được treo bên cạnh chỗ ghế lái, bọn họ cũng không nhớ chúng trông như thế nào khi họ mới tỉnh lại, nhưng lúc này mấy con búp bê hình người nhỏ bé ấy đang rũ đầu xuống, những sợi chỉ trắng xuyên qua cổ chúng và treo lên nóc xe, lắc lư theo từng chuyển chuyển động của chiếc xe.

Gã cơ bắp chà cánh tay, quay đầu hỏi đạo sĩ: “Mày cho rằng tài xế này có chỗ nào không ổn?”

Đạo sĩ đứng lên nhìn bóng lưng của tài xế, lại đi về bên phải vài bước, nhìn một hồi rồi nói với gã cơ bắp: “Ông có thấy tài xế từ kính chiếu hậu không?”

Vừa rồi tất cả mọi người đều chìm trong lo lắng và hồi hộp, nhìn không thấy được mặt tài xế cũng không nhớ đến thường thức cơ bản này.

Thật ra không cần bọn họ phải đi qua, những người ngồi đằng sau vẫn có thể nhìn thấy chính diện của tài xế thông qua kính chiếu hậu.

Ngoài hai bên trái và phải, chính giữa của con xe này cũng có một tấm gương hình chữ nhật. Mà điều kỳ quái chính là không có người nào trong xe có thể nhìn thấy tài xế từ bất cứ cái gương nào.

Gã cơ bắp cũng nhận ra vấn đề này, giống như bao người khác, suy nghĩ đầu tiên của gã chính là do góc độ.

Sau khi lần lượt nhìn qua ba tấm gương, gã hỏi người đàn ông mặc vest bên trái ngồi ở hàng ghế đầu tiên, “Mày có thấy không?”

Người mặc vest lắc đầu, “Không thấy gì hết.”

Gã cơ bắp lại hỏi tên diễn viên, “Thế còn mày?”

Tên diễn viên siết chặt tay, sắc mặt vô cùng xấu, “Tôi có thể nhìn thấy ghế điều khiển nhưng không nhìn thấy được tài xế.”

Lúc này sắc mặt của gã cơ bắp khẽ thay đổi, gã không chịu từ bỏ mà hỏi những người đằng sau.

Trừ những người không dám nhìn vào gương chiếu hậu thì gã đều nhận được câu trả lời tương tự.

Mọi người từ các góc độ trong xe đều có thể nhìn thấy họ trong gương chiếu hậu với các dáng vẻ khác nhau, thậm chí còn có thể nhìn được cả chỗ ghế lái, tuy nhiên họ lại không nhìn thấy được tài xế trong ba tấm gương, dù tài xế ấy chẳng hề nhỏ nhắn đang ngồi ở đó lái xe.

Chiếc xe lại chìm vào yên lặng quỷ dị một lần nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp