Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 13: Quỷ Súc


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

Trong lòng Trần Tình bỗng dưng ngột ngạt, như có dự cảm mà nhìn sang Trần Thiên, phát hiện Trần Thiên có chỗ không ổn.

“Anh, anh bị sao vậy, sao lại trông phờ phạc thế này?”

Trần Thiên vuốt mặt một cái, hít sâu nói: “Anh cảm thấy khỉ ốm có thể chính là con chó nhỏ màu đen bị phù dâu hành hạ đến chết trong nhà thờ.”

“Từ lúc bọn anh nhìn thấy nó thì nó đã bị một người trong thôn ôm đi, suốt quãng đường đi nó không ngừng sủa và nhìn dáo dác khắp nơi cho đến khi vào nhà thờ, bây giờ ngẫm lại cảm thấy nó có hơi bất thường.”

Một vài người trong phòng khách đã nghe Trần Thiên kể qua chuyện trong nhà thờ, nhưng cũng có một số thì chưa, có điều cho dù đã nghe hay là chưa thì khi mấy chữ ‘hành hạ đến chết’ lọt vào tai cũng đều không bình tĩnh được.

Trần Tình: “Thật ư? Không phải anh nói nó chỉ là một con chó nhỏ mới sinh ra không lâu sao?”

Chúc Song Song nói: “Rất có khả năng này, con chó bị tên béo đập chết đang mang bầu, mặc dù khỉ ốm không tự tay giết nó, nhưng cũng không thể trốn khỏi trách nhiệm đối với cái chết của chó con, cho nên có khi nào qua hôm sau hắn liền biến thành chó con không?”

Người bên cạnh áo đen lập tức nói: “Tình huống của con chó nhỏ đó sao rồi? Còn có thể cứu không?”

Trần Thiên nói: “Lúc phù dâu livestream, trên thớt có một con mèo ragdoll và một con chó nhỏ, phù dâu nói là muốn biến chúng nó thành một con rối chó.”

Con rối chó?

Nghe thấy từ này, mọi người đều ớn lạnh toàn thân.

Nếu suy đoán của họ là đúng, một người trong số họ đã biến thành một con chó đen lớn, bị đánh, bị đâm, bị xích và kéo đến lò mổ để hỏa thiêu.

Còn một người thì biến thành một con chó con bị mổ bụng trong lúc livestream, có lẽ lúc này trên đầu đang là một cái đầu mèo, bởi vì vết thương được khâu lại nên tạm thời sẽ không chết ngay được, nhưng cũng sẽ không trốn được khỏi kết cục chết mòn trong bữa tiệc điên loạn của đám người kia.

Phòng khách yên tĩnh đến lạ thường, trong yên tĩnh còn có một loại lo lắng và khủng hoảng.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng khỉ ốm không cùng giết chó với tên béo, chỉ cần chôn cất nó là sẽ không còn vấn đề gì. Hắn chỉ đạp con chó đó một phát, giúp tên béo bắt nó lại, mà cũng…

Vậy nếu bọn họ ăn thịt của chúng thì tính sao?

Ai sẽ là người tiếp theo bị tra tấn đến chết?

Người khác đều đang lo lắng cho bản thân, chỉ có Trần Tình là lo lắng cho Trần Thiên.

Là em gái cùng sống nương tựa đến giờ với Trần Thiên, Trần Tình là người hiểu rõ Trần Thiên nhất trên đời.

Trong căn cứ trò chơi, Trần Thiên thành lập ra một Guild Hỗ Trợ, người khác nhìn hắn như một thằng ngu, sau lưng thường có người cười nhạo hắn, cũng có người cho rằng hắn là vì hư danh.

Chỉ có Trần Tình biết, Trần Thiên là thật lòng, là một người hiếm hoi trong cả căn cứ muốn giúp đỡ người khác.

Trong trò chơi kinh dị này, người ta sẽ không thể kiên trì nếu không có một chút niềm tin, nhưng tín ngưỡng này không giống với thế giới hiện thực, có người tin vào những thứ điên rồ, có người tin vào máu tươi, cũng có người tin vào sự diệt vong.

Mà Trần Thiên coi việc giúp đỡ người khác là tín ngưỡng của mình, là động lực để hắn kiên trì.

Hắn không chỉ giúp đỡ mọi người trong Guild, nếu có thể giúp được người nào trong trò chơi thì hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.

Hai ngày qua, một người chơi bởi vì suy đoán sai lầm của hắn mà bị đánh và thiêu chết, một người chơi khác lại vì hắn bàng quan khoanh tay đứng nhìn mà bị mổ xẻ, người không ra người, chó không ra chó, mèo không ra mèo.

Đối với người lấy niềm tin để kiên trì như hắn thì đây quả thật là một cú sốc rất lớn trong đời.

Trần Tình không muốn nhìn thấy Trần Thiên như vậy, cô nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh à, anh là vì lo lắng cho em gặp nguy hiểm nên mới chạy tới cứu em và Ninh Túc, bởi vậy mới bỏ mặc chuyện trong nhà thờ.”

“Em cũng vậy, em cũng rất muốn cứu người, nhưng dù thế nào đi nữa thì anh vẫn luôn là người ưu tiên số một trong lòng em.”

Trần Thiên nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Nếu suy đoán của chúng ta là thật, tên béo hành hạ con chó liền biến thành con chó ngay trong đêm, khỉ ốm đá chó đen và vây bắt nó, không gây thương tổn lớn, đến buổi tối hôm sau mới biến thành chó con.”

“Có một khả năng, thời gian biến thành động vật được dựa theo mức độ gây hại cho động vật, không nhất thiết là mỗi ngày một hoặc hai người, nếu là như vậy, có khả năng những người ăn thịt sẽ trở thành động vật vào đêm thứ ba.”

“Hoặc cũng một khả năng khác, mỗi đêm trò chơi sẽ tự động chọn ra một người và đó là người gây hại cho động vật nhiều nhất trong số những người chơi còn lại.”

Sắc mặt người nào người nấy đều khó coi, chẳng ai muốn biến thành động vật để rồi bị hành hạ đến chết.

Cho nên, bọn họ cần phải đẩy nhanh tiến độ giải mã, phải rời khỏi phó bản trước đêm thứ ba.

Nhưng hiển nhiên với điều kiện hiện tại, điều này quả thật là rất khó.

Trần Thiên nói: “Bây giờ mọi người thuật lại từ lúc mọi người tiến vào phó bản có làm chuyện gì gây hại đến động vật hay không, cùng với loại thịt mà mọi người đã ăn nhiều nhất để những người khác có thể chuẩn bị.”

Mọi người lần lượt cẩn thận nói từng cái.

Trừ tên béo và khỉ ốm, những người chơi khác chưa từng tổn thương đến động vật, chủ yếu là ăn thịt trong bữa tiệc cưới đầu tiên.

Ăn ít nhất là Chúc Song Song, lượng cơm của con gái vốn dĩ đã ít hơn mấy thanh niên trai tráng trưởng thành, trước khi vào phó bản cô cũng không có ăn nhiều.

Mà ăn nhiều nhất chính là Ninh Túc.

Ninh Túc: “Tôi tổng cộng ăn sáu cái giò, là giò heo.”

“…”

Người chơi khác: Quỷ chết đói đầu thai hả ba?

Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh: Không, thật ra trước khi lên xe tang cậu ta bị no chết.

Trần Thiên nói: “Vậy thì ngày mai mọi người hãy để ý kỹ đến mấy con heo.”

Hắn quay đầu nói với Ninh Túc: “Nếu cậu biến thành heo, tốt nhất là đừng có chạy loạn, cứ trốn dưới gầm giường phòng mình, hoặc ngồi trên sô pha phòng khách đợi bọn tôi đến tìm.”

Tô Vãng Sinh nói: “Việc đầu tiên là phải ủn tôi dậy đấy.”

Ninh Túc ngây ngốc gật đầu.

Lăn lộn một hồi, đã hơn bốn giờ sáng.

Mọi người cũng không nhiều lời, lục tục trở về phòng của mình, tranh thủ ngủ thêm hai đến ba tiếng nữa.

Áo đen và những người khác đều ở tầng hai, vừa vào phòng không bao lâu đã có người gõ cửa đi vào.

Ban đầu, nhóm áo đen có năm người, tên béo, khỉ ốm, áo đen, trợ thủ và một thành viên dự bị của Guild Ngân Hoa, mặt sẹo.

Guild Ngân Hoa là một trong những Guild tốt nhất trong toàn bộ căn cứ, rất khắt khe trong việc tuyển chọn thành viên, nếu số liệu cá nhân đáp ứng yêu cầu của Guild thì cũng chỉ có thể trở thành thành viên dự bị, còn phải vượt qua bài kiểm tra từ phó bản cấp hai trở lên.

Đây là phó bản test trình độ năng lực của mặt sẹo, người sát hạch chính là áo đen, một thành viên chính thức của Guild Ngân Hoa cùng với trợ thủ của hắn.

Sau khi áo đen và trợ thủ quyết định trộm hoặc phá hủy thi thể cô dâu, họ lập tức gọi mặt sẹo đến cùng nhau hành động.

So với việc hủy xác cô dâu thì trộm nó đi sẽ dễ dàng hơn, cho nên bọn họ chốt lại phương án trộm xác cô dâu.

Họ quan sát trên cây và mái nhà bằng ống kính viễn vọng một lúc, nắm rõ được vị trí của nhà trai, sau đó áo đen dẫn người trong phòng tân hôn rời đi, trợ thủ đứng canh chừng bên ngoài còn mặt sẹo vào trộm xác.

Trộm xác không khó, chỉ cần cất thi thể vào trong túi của hệ thống là được.

Người chơi có thể sử dụng điểm để mở không gian lưu trữ trong hệ thống, miễn là chúng không phải vật thể sống.

Kế hoạch này rất khả thi, phía trước cũng rất suôn sẻ, nhưng khi bắt đầu chân chính trộm xác thì lại có vấn đề.

Khi mặt sẹo lẻn vào trong phòng tân hôn định trộm xác cô dâu, hắn lại bất ngờ phát hiện cô dâu đang bị trói trên giường bằng lụa đỏ và vẫn còn sống.

Lúc cô dâu trông thấy mặt sẹo, hai mắt đỏ hoe điên cuồng giãy giụa.

Trợ thủ bên ngoài ra hiệu cho hắn nhanh lên, cách đó không xa có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài hành lang truyền đến.

Áo đen dặn hắn nhất định phải trộm xác cô dâu ra.

Mặt sẹo không kịp suy nghĩ, cuống cuồng vặn gãy cổ cô dâu kế đó nhét vào túi hệ thống rồi bỏ trốn.

Sau khi chạy ra ngoài, hắn mới dần bình tĩnh lại, cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá thiếu suy nghĩ.

Vừa rồi hắn chỉ lo không thể hoàn thành nhiệm vụ mà áo đen giao cho, cũng sợ vì bản thân mà phá hỏng hết kế hoạch tối nay, cho nên dưới sự thúc giục và tiếng bước chân ở bên ngoài, hắn đã tay nhanh hơn não giết chết cô dâu.

Mà quên mất rằng nếu cô dâu còn sống có lẽ sẽ có tác dụng hơn nữa.

Giả sử áo đen mà phát hiện thì không biết có chửi hắn hay không, việc chuyển từ dự bị sang chính thức chắc chắn cũng đi tong.

Vì thế lúc ba người gặp lại nhau, áo đen hỏi hắn có trộm được xác không, hắn nói đã trộm được, mấy cái khác đều không nói.

Áo đen rất hài lòng vỗ vai hắn, “Không tồi, sau khi ra khỏi phó bản này, mày chính là thành viên chính thức của Guild Ngân Hoa.”

Mặt sẹo cười lấy lòng hắn, càng thêm kiên định không nói thêm lời nào.

Cho đến khi nãy hắn nghe thấy khỉ ốm bị mổ xẻ, nhìn mọi người lần lượt nói mình đã làm gì và ăn gì để đảm bảo an toàn cho sau này mà đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, dù đã về đến phòng rồi mà nỗi lo sợ ấy vẫn không chịu nguôi ngoai.

“Sao vậy?” Áo đen hỏi hắn.

Mặt sẹo muốn nói lại thôi, hắn mở miệng hai lần mới nói: “Hệ thống nhắc nhở chúng ta là chúng sinh bình đẳng, hiện nay chúng ta chỉ giới hạn bình đẳng giữa người và động vật, không thể gây hại cho động vật, vậy có khi nào cũng không thể gây hại cho thực vật và con người không?”

Tối nay mọi việc diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ, hiệu suất cũng cao, tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, tâm trạng của áo đen rất tốt nên cũng có thái độ tốt với mặt sẹo.

“Chúng sinh bình đẳng hẳn là bao quát tất cả giống loài, có điều mày nói nói cũng có lý, chúng ta cố gắng đừng giết người, chính người trong thôn mới là người gây thương tổn Chúc Song Song, không phải chúng ta.”

Mặt sẹo mở miệng nhưng lại không nói lời nào.

.

Ở bên kia, sau khi Ninh Túc trở về phòng thì phát hiện thằng nhóc kia đã sắp biến thành cây nấm đen bên giường.

Cậu bước tới nhấc bổng nó lên.

Tô Vãng Sinh đi đằng sau cậu, vừa mới vào cửa đã bất ngờ nhìn thấy Ninh Túc xách một con tiểu quỷ một mắt một tay thì bị dọa cho hết hồn.

Hắn nhảy dựng lên, kèm theo một tiếng ré hãi hùng: “Aaaaa!”

“Ơ kìa?” Ninh Túc nghi ngờ nhìn hắn, “Anh sợ quỷ á? Đạo sĩ sợ quỷ sao?”

Tô Vãng Sinh không lên tiếng, cả người căng chặt đi vào phòng.

Ninh Túc đã hiểu.

Cậu thả thằng nhóc xuống tủ trên đầu giường, lấy con mắt và cái tay dưới gối ra.

Cậu cầm tròng mắt đo một hồi trước hốc mắt của nó, giống như chơi Lego mà nhét vào trong hốc mắt đen sì kia.

Tròng mắt đảo một vòng rồi cố định lại.

Thằng bé này không chỉ có màu da khác nhau ở hai bên mặt, mà ngay cả hai con mắt của nó cũng đều khác nhau, một con to tròn như nho đen, một con thì thiên về màu xám đen hơn một chút, có tia sáng đỏ màu máu chợt lóe qua.

Ninh Túc nhìn thấy được một giống loài thần kỳ trên người nó.

Cậu vuốt ve khóe mắt thằng bé với một bộ dạng tiếc nuối, “Thật ra một bên có mắt một bên không có mắt nhìn đáng yêu hơn, tao chưa bao giờ gặp một người có hốc mắt tròn như vậy.”

Tô Vãng Sinh: “…”

Ninh Túc lại cầm cánh tay lên, “Nào, duỗi tay ra.”

Thằng bé nhìn chằm chằm Ninh Túc vô cùng ngoan ngoãn vươn cánh tay ra, Ninh Túc gắn tay nó vào ‘răng rắc’ một cái, giống như đang lắp ráp người máy vậy.

Ninh Túc ôm nó đã hoàn chỉnh xoay người lại, nói với Tô Vãng Sinh, “Bước vào trò chơi này, anh phải vượt qua nỗi sợ quỷ của mình, giờ anh thử chạm lên nó xem.”

“?” Tô Vãng Sinh nhìn về phía tiểu quỷ.

Thằng nhóc “người máy nhìn chằm chằm” cũng lần đầu tiên rời mắt khỏi khuôn mặt của Ninh Túc, quay đầu nhìn hắn.

Hai con mắt trống rỗng không có cảm xúc và có hơi khác nhau nhìn hắn, trong đó có một con không biết có phải là do mới gắn vào hay không mà bên trong còn ẩn ẩn tia máu.

Sắc mặt Tô Vãng Sinh thay đổi ngay lập tức.

Trước khi vào game hắn quả thật là một đạo sĩ, có điều tu luyện không tới đâu nên chưa từng chân chính đi bắt quỷ, có điều hắn cũng đã từng tiếp xúc với không ít món đồ tà đạo trong sư môn, với lại cũng từng gặp kẻ phi nhân loại như đồ tể trong phó bản này.

Nhưng tất cả những thứ trước đây đều không đáng bằng một phần vạn sợ hãi mà tiểu quỷ ở đối diện mang lại cho hắn ngay lúc này.

Loại sợ hãi đó không phải là sởn tóc gáy và ớn lạnh trong lòng, mà là nỗi kinh hoàng xộc thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của thân tâm, nếu tâm trí không vững vàng thì chắc chắn sẽ rất dễ phát cuồng.

Ngay khi sắc mặt Tô Vãng Sinh ngày càng càng tái đi và sắp gục ngã đến nơi, đột nhiên loại khủng bố này chợt biến mất.

Ninh Túc nắm lấy cổ tay hắn, chĩa ngón tay ấn vào mặt tiểu quỷ.

Trong tình huống này, ngón tay Tô Vãng Sinh nhẹ tênh, căn bản không còn chút sức lực nào mà chọc lên má lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt của tiểu quỷ.

Có thực chất, lạnh lạnh, mềm mềm.

Tô Vãng Sinh ngây ra.

Ninh Túc nói: “Ngoài loài người ra thì vẫn còn nhiều giống loài đáng yêu lắm đó.”

Quả thật mặt tiểu quỷ cũng không khủng bố đến vậy, nhưng chỉ cần Tô Vãng Sinh nhìn lâu thêm một lúc, sẽ cảm thấy tiểu quỷ đột nhiên cười rộ lên, cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng lớn rồi nuốt ngón tay của hắn vào, sau đó là cả người hắn.

Tô Vãng Sinh vội rụt tay về, “Trễ rồi, mau đi ngủ thôi.”

“Đúng thật.” Ninh Túc đứng dậy, “Tôi đi tắm phát.”

Hở? Chờ đã!

Cứ vậy mà đi? Để hắn đối mặt một mình với tiểu quỷ này sao?

Nhìn thấy ngón tay hắn chỉ vào thằng bé, trên mặt đầy vẻ sốt ruột, Ninh Túc nói, “Ờ ha, đúng là nó cũng nên tắm một chút.”

Thằng bé này cũng không sạch sẽ lắm, đặc biệt là ở móng tay, có thể là do trước đó hay bò trên đất, móng tay bé bé đều dính một ít bùn đất.

Ninh Túc tắm rửa sạch sẽ cho nó.

Mà không ngờ chính là một nhóc con có thể tùy tiện tháo gắn tròng mắt lại sợ bong bóng xà bông bay vào mắt.

Lúc Ninh Túc gội đầu cho nó, bọt xà bông có hơi dính mắt nó, tay nhỏ không ngừng vung vẩy trông không trung.

Tắm rửa sạch sẽ cho nó xong, Ninh Túc mới bắt đầu tự mình tắm rửa.

Tô Vãng Sinh thấy chỉ có một mình tiểu quỷ bước từ trong phòng tắm ra.

Người trong thôn chuẩn bị quần áo cho họ thay, chính là cùng kiểu với chiếc áo thun trắng mà ban đầu Ninh Túc mặc.

Đương nhiên sẽ không có đồ cho trẻ em.

Cho nên Ninh Túc cũng chỉ có thể mặc cho nó cái áo người lớn ấy.

Khuôn mặt của thằng bé hơi nẩy nở, nhìn chỉ tầm 4 đến 5 tuổi, nhưng người lại rất gầy, áo thun trắng mặc vào người nó như một cái váy dài phết đất.

Còn là kiểu váy maxi.

Thằng nhóc vốn chỉ mới học được cách đứng thẳng, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo không thẳng nổi, nó không có cách nào dẫm chân xuống đất trong cái váy maxi kia, cho nên cứ bình quân một bước thì sẽ ngã hai lần.

Tô Vãng Sinh: “…”

Hắn nhìn tiểu quỷ đầu tóc ướt nhẹp, ngã xong lại bò dậy, lần lượt nghe từng tiếng “bốp”, “rầm” vang lên, đột nhiên không còn cảm thấy tiểu quỷ đáng sợ như vậy nữa.

Ngay khi hắn vừa mới nghĩ như vậy xong, tiểu quỷ lại ‘bụp’ một tiếng, tròng mắt nó lại rơi ra ngoài vừa khéo lăn đến bên chân hắn.

Tô Vãng Sinh: “…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp