Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 14: Quỷ Súc


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

Sau khi Ninh Túc tắm rửa xong thì đã là năm giờ sáng.

Tô Vãng Sinh buồn ngủ ứ chịu nổi, nhưng có tiểu quỷ ở đây hắn không dám nhắm mắt lại cho đến khi thấy Ninh Túc ra ngoài.

Chẳng hiểu sao bóng dáng của Ninh Túc có thể cho hắn một cảm giác rất an toàn, vừa thấy cậu xuất hiện, mí mắt của Tô Vãng Sinh lập tức khép lại.

Nhóc con khó khăn bước đến bên cạnh Ninh Túc, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu, đồng thời chìa tay về phía cậu.

Trong lòng bàn tay bé tí màu trắng xám là một viên kẹo. Ninh Túc mất một lúc mới nhớ ra viên kẹo này ở đâu ra.

Trong nhà kho của lò mổ, để nhìn thấy thằng bé trốn trong bóng tối, Ninh Túc đã dùng một viên kẹo bắn thủng tường, sau đó viên kẹo này bay đi đâu thì không rõ.

Lúc ấy Ninh Túc không có thời gian đi tìm lại, còn cảm thấy rất đau khổ.

Bận sấp mặt đến sáng hôm nay mới được nghỉ ngơi, Tô Vãng Sinh vừa nhắm mắt đã chìm sâu vào giấc ngủ, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Ninh Túc cầm lấy viên kẹo, lúc ngồi xổm xuống nhìn thằng bé, khuôn mặt cứng ngắc của cậu như có chút dịu dàng, “Không tệ nha, còn biết mang quà tới tận cửa.”

Vừa cầm viên kẹo ra khỏi lòng bàn tay non nớt của thằng bé, cậu mau chóng lột giấy gói ra và nhét vào trong miệng của nó.

Thằng bé ngơ ngác nhìn cậu.

Ninh Túc bế nó lên giường, chui vào trong chăn.

Trong phòng ngủ dành cho khách này chỉ có một chiếc giường lớn, cậu và Tô Vãng Ninh mỗi người một cái chăn bông, ở giữa vẫn còn một khoảng rất rộng, có thể nhét thêm hai đứa nhóc nữa cũng dư xăng.

Nhưng thằng bé lại bò lên người cậu, Ninh Túc không để tâm lắm, nằm trên ngực cậu cũng được, miễn cho lát nữa Tô Vãng Sinh tỉnh dậy đỡ bị dọa cho rớt giường.

Lúc sắp ngủ, Ninh Túc mơ màng nói với thằng bé, “Nếu tao biến thành heo, mày nhất định phải tìm cho tao một ngôi nhà thật tốt, thức ăn cũng phải ngon nghe chưa.”

Thằng bé ôm lấy cổ cậu, ngập ngừng nói gì đó.

Câu cuối cùng mà Ninh Túc nói trước khi vào trong mộng đẹp cũng ngắt quãng không trọn vẹn, “Heo à, thật tốt, mỗi ngày chỉ biết ăn, béo lên…”

Đêm nay, người chơi chỉ được ngủ chưa đến ba tiếng.

Dưới tiềm thức mạnh mẽ và khát khao được sống, Tô Vãng Sinh đã thức dậy vào hai tiếng sau.

Lúc hắn tỉnh lại thì cảnh tượng cũng giống hệt sáng hôm qua, Ninh Túc đã dậy trước hắn còn gấp chăn bông thành một khối đậu hủ.

Lúc này cậu đang ngồi ở bên mép giường, tay cầm kim chỉ không biết lấy từ đâu ra.

Vừa tỉnh dậy đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, Tô Vãng Sinh phải mất một lúc mới nhận ra Ninh Túc ấy vậy mà… Đang may quần áo?

Tô Vãng Sinh thấy mà có hơi bất ngờ.

Bảy giờ sáng vào mùa xuân, trời đã sáng bảnh mắt.

Ninh Túc ngồi đối diện với cửa sổ, hứng lấy ánh nắng ban mai từ bên ngoài chiếu vào, trên tay cầm kim chỉ may một bộ đồ trẻ em.

Bên cạnh cậu là một con tiểu quỷ dính sát rạt.

Tóc tiểu quỷ ấy dường như là tóc tơ, mỏng và mềm mềm, sau một đêm ngủ ngon thì có vài cọng bị chỉa lên, bóng lưng nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn từ phía sau không khác gì với một đứa trẻ bình thường.

Nó dựa lên người Ninh Túc, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn cậu.

Thi thoảng Ninh Túc sẽ đẩy đầu ra một chút, hoặc ghẹo nó một hai câu.

Nhìn cảnh tượng này, tâm trạng của Tô Vãng Sinh có chút phức tạp.

Kể từ khi lên xe tang đến giờ, tuy ban đầu Ninh Túc không nói nhiều, cũng thỉnh thoảng sẽ chủ động nói chuyện với họ một chút, nhưng hắn vẫn cảm giác được giữa cậu và bọn họ luôn có một lớp ngăn cách mỏng.

Cậu tự ngăn cách bản thân với bọn họ, chia ra làm hai bên.

Như thể cậu không phải con người, có đôi khi suy nghĩ của cậu cũng khác xa với suy nghĩ của một người bình thường.

Nhưng khi đối mặt với tiểu quỷ này thì Ninh Túc lại có hơi khác, lúc nhắc đến tiểu quỷ, cậu sẽ nói nhiều hơn, ngay cả giọng điệu cũng sẽ thay đổi.

Bây giờ còn đang ngồi làm quần áo cho nó.

Tô Vãng Sinh bước xuống giường và đi đến trước mặt Ninh Túc, “Cậu còn biết may đồ nữa à?”

Ninh Túc thở dài, “Cuộc sống khó khăn, con nhà nghèo thì phải phụ gia đình sớm.”

Tô Vãng Sinh: “…”

Cuộc sống khó khăn con khỉ khô.

Tối qua Ninh Túc cũng nhìn thấy thằng bé mặc áo như mang váy biểu diễn, sáng nay thức dậy thấy Tô Vãng Sinh vẫn còn đang ngủ, nên vừa sửa lại quần áo cho nó vừa đợi hắn dậy.

Một chiếc áo thun trắng của người lớn cứ vậy mà trở thành một chiếc áo thun trắng nhỏ cùng một chiếc quần sọt nhỏ.

Ninh Túc tròng lên người thằng nhóc, thay bộ đồ như ăn xin không biết trước đó nó móc ở đâu ra, hiện tại nhìn nó lại càng giống một con người hơn.

Mặc đồ cho nó xong, Ninh Túc ngẩng đầu hỏi Tô Vãng Sinh: “Anh ổn chưa?”

Tô Vãng Sinh: “Gì cơ?”

Ninh Túc: “Tối qua lúc anh đi tắm ấy, khi tôi nói là có chuyện muốn nói với anh thì anh bảo để anh bình ổn lại rồi hẵng nói.”

Tô Vãng Sinh: “…”

“Cậu nói đi.” Hắn day day trán, cảm thấy Ninh Túc sắp nói ra cái gì đó vượt quá tầm hiểu biết của người thường.

“À thì.” Ninh Túc ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi cảm thấy suy đoán của Chúc Song Song là hoàn toàn chính xác, về thế giới bên ngoài và thế giới bên trong gì gì đó.”

Tô Vãng Sinh cũng không ngờ cậu lại đột nhiên nghiêm túc thảo luận về phó bản.

“Cậu nói rõ thử xem?”

“Bởi vì hình như tôi đã suýt đặt chân vào thế giới đó, tôi đã thấy nó và cũng biết làm cách nào để đi đến đó.”

“Cái gì!” Tô Vãng Sinh lập tức đứng thẳng người, “Sao cậu không nói sớm!”

Ninh Túc ngước đôi mắt đào hoa xinh đẹp vô tội nhìn hắn.

Tô Vãng Sinh: “…”

Hắn tằng hắng một tiếng, “Tôi lập tức đi nói chuyện này cho nhóm Trần Thiên.”

Hắn vừa đi đến cửa, bỗng có hơi nghi ngờ quay đầu lại, “Sao cậu tự dưng trở nên nghiêm túc vậy? Hôm qua còn xung phong đưa ra ý kiến khác về sinh thái, hôm nay lại chủ động nhắc đến chuyện cậu biết thế giới bên trong.”

Không phải trước đó phải thọc một cái thì mới ớ một tiếng sao?

Ninh Túc thở dài, “Thì tại phó bản này có cho ăn thịt đâu.”

Nhưng thật ra cậu vẫn còn chút rối rắm, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có điều, phòng ốc nơi đây ở rất đã.”

Cuối cùng, nguyên nhân khiến cậu có thể quyết định lựa chọn giữa thịt và nhà ở, nghiêm túc trở về căn cứ chính là: “Nhưng một ngày chỉ được ngủ có 2, 3 tiếng, thịt thì lại không được ăn miếng nào.”

Tô Vãng Sinh: “…”

Một lần nữa mất đi ham muốn nói chuyện.

Sau khi Tô Vãng Ninh nói chuyện này cho Trần thiên, Trần Thiên lập tức yêu cầu mọi người tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.

Thế giới bên trong không phải là một vấn đề nhỏ, họ đều biết rằng nếu họ muốn thật sự giải mã phó bản này thì chắc chắn phải dựa vào thế giới bên trong.

Ninh Túc: “Hôm qua tôi bị đồ tể nhét vào trong lò thiêu, phát hiện bên trong có một con đường hầm có thể bò đến cửa lò bên kia, sau khi đẩy cửa ra thì vẫn giống như đang ở lò mổ, có điều ánh trăng ở bên đó là màu đỏ máu rất quỷ dị, tôi cảm thấy đó là một mặt khác của thôn Hòe Dương.”

Trần Tình kêu lên một tiếng: “Nếu đúng là như vậy thì phó bản này cũng quá biến thái rồi, có người bình thường nào sẽ chủ động chui vào trong lò thiêu đâu, thế thì làm sao phát hiện được thế giới bên trong chứ?”

Nếu không phát hiện được nó thì cũng đồng nghĩa với không giải mã được, tất cả mọi người đều sẽ bỏ mạng hết tại chỗ này.

Chúc Song Song nói: “Trong mắt của người bình thường, lò thiêu là nơi dẫn đến cánh cửa địa ngục của cái chết, nhưng ở nơi này lại là dẫn đến một cuộc sống khác, thú vị thật đấy.”

Trần Thiên nói: “Xem ra thế giới bên trong chính là mấu chốt để chúng ta giải mã, hôm nay đã là ngày thứ ba, chúng ta phải lập tức đến đó ngay.”

“Đồng thời cũng không thể bỏ qua chỗ cô dâu, phải theo sát cả tang lễ của cô dâu nữa.” Trần Thiên nói, “Thế giới bên trong có thể rất nguy hiểm, chúng ta sẽ phân thêm người đi thăm dò, bên cô dâu vẫn để Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh nhé.”

Chúc Song Song không thành vấn đề.

Vừa nhắc đến lò thiêu, lông tơ của cô đã dựng hết lên, độ nhạy cảm của cô quá cao, mới vào lò mổ đã thấy khó chịu rồi thì huống chi là chui vô lò thiêu, Trần Thiên sắp xếp như vậy rất phù hợp với cô.

Tô Vãng Sinh đương nhiên cũng không có vấn đề gì, hắn nói: “Mọi người nhớ cẩn thận một chút.”

Trần Thiên gật đầu, “Nếu có thể trở về, buổi tối chúng ta nhất định phải trao đổi manh mối.”

“Còn nếu bọn tôi không trở về.” Trần Thiên im lặng nói: “Mọi người nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”

Áp lực nặng nề từ trò chơi lập tức đè nặng lên đôi vai của hai người.

Bây giờ bọn họ mới thực sự cảm nhận được tình huống bất cứ lúc nào cũng đều có thể sinh ly tử biệt trong trò chơi.

Chúc Song Song tháo dây cột tóc buộc lên cổ tay Ninh Túc, nói với Trần Thiên và Trần Tình, “Nếu Ninh Túc biến thành heo, xin mọi người hãy nhất định tìm cậu ấy.”

Ninh Túc: “…”

Cô gần như khẩn cầu với Trần Thiên và Trần Tình, lặp lại một lần nữa: “Xin mọi người đấy.”

Ninh Túc cúi đầu nhìn dây cột tóc ruy băng trên cổ tay, nền đen viền trắng, dưới cùng có thêu logo đơn giản của thương hiệu.

Lúc Ninh Túc vừa mở mắt ra trên xe tang, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là chiếc cột tóc này, sau đó chiếc cột tóc còn suýt bị gã cơ bắp giật đứt.

Chúc Song Song đã khóc rất nhiều dưới tay của gã cơ bắp, không ngừng vùng vẫy và đánh lại gã, nhưng cũng chưa từng nói một lời van xin nào với gã ta.

Ninh Túc mím môi, “Hai người đi nhanh đi.”

Trần Thiên gật đầu với Chúc Song Song, “Hai người mau đi đi, bọn tôi cũng phải nhanh chóng chuẩn bị.”

Sau khi hai người rời đi, Trần Thiên nói: “Nếu muốn bò trong lò thiêu, mọi người đều nên mặc quần áo tay dài.”

Hắn quay đầu lại hỏi Ninh Túc, “Trong lò trông như thế nào vậy?”

“Có hơi lạnh, rất tối, với thị lực của con người thì không thể thấy được gì.” Ninh Túc nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Còn hơi dính nhớp nữa, loại dính này như có thể hút lấy ngón tay của con người.”

Mấy người nghe xong đều rùng mình.

Lạnh và dính thật sự không từ miêu tả phù hợp với thiết lập của lò thiêu, một lò thiêu bình thường sẽ là kiểu siêu nóng, là nơi có thể thiêu người và các loài động vật ở nhiệt độ cực cao, đến nổi có thể đốt xương người thành tro khô thì làm sao có thể lạnh và dính được?

Sự mâu thuẫn kỳ quái này khiến người ta không khỏi ớn lạnh.

Lý Ấn: “Lạnh thì có thể nào là vì âm khí không? Bởi vì không biết đã có bao nhiêu sinh linh bị thiêu sống trong đó rồi, nhưng tại sao lại dính ta?”

Vương Minh cũng không dám chắc, “Có thể mỡ từ xác tích tụ lại chăng?”

“Fuck! Đừng nói nữa ba!”

Dù là thế nào đi nữa thì bọn họ đều cần phải bò vào bên trong.

Năm người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng và đến lò mổ.

Bảy rưỡi sáng, đồ tể vẫn chưa xuất hiện ở lò mổ, điều này đúng lúc tạo cho họ một cơ hội.

Năm người nhảy từ bức tường xuống và lặng lẽ đến lò thiêu.

Trần Thiên nói: “Tôi đi đầu tiên, đến Ninh Túc rồi đến Trần Tình, sau đó là Lý Ấn.”

Trong kế hoạch ban đầu, cả năm người Ninh Túc, Trần thiên, Trần Tình, cùng với hai thành viên trong Guild của họ là Lý Ấn và Vương Minh đều sẽ cùng nhau bò vào lò thiêu để đến thế giới bên kia.

Nhưng phút chót Trần Thiên lại thay đổi kế hoạch an toàn hơn, “Vương Minh, cậu ở lại canh cửa lò đi, đề phòng hờ có người khác đến khóa cửa lò rồi châm lửa đốt.”

Nghĩ đến khả năng này, bọn họ đều thấy lạnh người.

Trần Thiên dặn dò: “Phải đảm bảo lò thiêu ít nhất không được sử dụng trong vòng nửa tiếng.”

Vương Minh lập tức nói: “Anh cứ yên tâm đi hội trưởng.”

Trần Thiên gật đầu, dẫn đầu bò vào trong trước.

Bởi vì có lời nhắc nhở lạnh và dính của Ninh Túc, nên bọn họ sẽ sử dụng đuốc, Trần Thiên cầm một cây đuốc nhỏ, nếu quá lớn sẽ xảy ra vấn đề trong lò thiêu khép kín.

Ninh Túc và Trần Tình đằng sau dùng đèn pin, Lý Ấn ở cuối cùng thì cầm đuốc.

Sau khi Trần Thiên bò vào, Trần Tình hỏi anh: “Anh, bên trong thế nào rồi?”

Giọng Trần Thiên phát ra từ lò đốt, “Trước mắt vẫn rất bình thường.”

Sau khoảng mười giây, “Đúng như Ninh Túc nói, phía trước có một cái đường hầm, để anh đi vào trước xem.”

Trần Thiên cầm đuốc nhỏ bò vào đường hầm, duỗi tay cầm đuốc ra trước để thăm dò.

Trong giây phút đó, một người đã trải qua rất nhiều phó bản và tâm lý cũng đủ vững vàng như hắn mà vẫn cảm thấy da đầu mình tê dại.

Những người phía sau chuẩn bị bò vào, tay Ninh Túc cũng đã đặt lên hai bên cửa lò, nhưng lúc này giọng nói không ổn định của Trần Thiên lại vang lên từ bên trong.

“Mọi người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, vách tường nơi đây đều là… Mặt quỷ và tay quỷ.”

“?”

Ninh Túc lập tức bò vào.

“Ninh Túc, đợi đã!” Trần Tình vội cởi khăn lụa đuổi theo.

Trần Thiên nhắm nghiền mắt, rồi mở mắt ra lần nữa nhìn con đường này.

Nó không tính là lớn, mỗi lần chỉ đủ cho một người bò.

Trên vách lò hình tròn có những khuôn mặt quỷ méo mó với đủ nét mặt dữ tợn không ngừng vặn vẹo, bao gồm mặt người, mặt chó, mặt lợn, mặt bò, mặt dê, mặt mèo, cái gì cũng có đủ.

Trên lớp màng có máu và dầu cùng với những mảnh vụn nhỏ không rõ là gì.

Chúng nó đang không ngừng giãy dụa ở bên trong lớp màng, nét mặt của chúng biến dạng như người trong bức tranh ‘Tiếng Thét’ nổi tiếng.

Trong khoảng trống giữa những cái mặt quỷ, có vô số bàn tay nhỏ đến mức không tưởng được, chính vì quá nhỏ nên nhìn đám mặt quỷ đang vặn vẹo kia lại càng trở nên dày đặc và ghê tởm hơn.

Huống chi chúng nó còn không ngừng duỗi ra, mang theo chất lỏng dính nhớp xuyên thấu qua lớp màng, như cố gắng bắt lấy thứ gì đó.

Trần Thiên nhớ lại Ninh Túc từng nói loại dính này giống như là bị hút, chẳng lẽ chính là do bị vô số bàn tay quỷ kỳ dị này nắm lấy sao?

Hắn lại nghĩ đến lời Chúc Song Song, lò thiêu chính là nơi dẫn đến địa ngục.


Bức tranh ‘Tiếng Thét’ đây nha mn, nhưng nhìn tranh tui hổng sợ mọi ng ạ =)))) chắc do mấy cái vid tui xem nó chế cái này nên giờ khum còn nhìn nó theo 1 cách bình thường được nữa =))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp