Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 12: Quỷ Súc


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

“Hừm, mày vẫn không muốn nói cho tao biết à?” Mặt Ninh Túc không cảm xúc nói.

“Vậy tao khen mày thì mày phải biết cảm ơn chứ, phải làm một đứa trẻ lễ phép.”

Thằng bé vẫn chỉ ngước nhìn cậu, như một con rô bốt nhỏ bị câm ngu ngơ với nhiệm vụ cố định là “nhìn Ninh Túc”.

Ninh Túc để nó xuống đất, còn mình thì ngồi cạnh đống lửa. Thằng bé vẫn theo sát cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu và tiếp tục quan sát cậu.

Nó trông chỉ tầm 4 đến 5 tuổi, cơ thể gầy gò, khi ngồi xuống như bị vo thành một cục nhỏ.

Ninh Túc liếc nó, im lặng vài giây sau đó đưa ngón trỏ ra, “Ăn đi nè.”

Ngón tay trước mặt thon dài, có màu và đường gân tựa như ngọc bích. Thằng bé ngây người nhìn nó, một lúc sau mới vươn cổ lại gần. Cái miệng nhỏ nhắn màu xám tím khẽ mở, cẩn thận cắn ngón tay rồi mút.

Trên cánh tay nhẵn nhụi của nó hằn rõ cả mạch máu, màu sắc chuyển dần từ tím sang đen, theo thứ tự từ cẳng tay đến mu bàn tay thay đổi, giống như có dây leo màu đen uyển chuyển trong cơ thể, lại giống như một loại ma trận nào đó.

Ninh Túc: “Quả nhiên mày cũng thích thứ này.”

Lúc còn trên xe tang, cậu phát hiện tài xế xương khô, con dơi nhỏ và các xúc tu đều thích nó, vì vậy cậu đoán thằng nhóc này cũng sẽ thích.

“Đừng ăn nhiều quá, nó không phải cái gì tốt lành đâu.”

Dù sao đó cũng là thứ mà cậu hấp thụ từ hàng trăm triệu con zombie, được các nhà khoa học loài người gọi là virus zombie.

Bây giờ nhắc lại, Ninh Túc lại nghĩ đến mấy cái xác chết ngoài cửa sổ mà cậu nhìn thấy trên xe tang.

Một trong số đó chính là anh chồng đã chết của người phụ nữ vừa mới ra khỏi phó bản.

Ninh Túc nhướng mày suy nghĩ, sau đó nói: “Có điều, nói không chừng đây là chất dinh dưỡng đối với tụi bây cũng nên nhỉ?”

Thằng nhóc vừa hút chất đen trong người Ninh Túc vừa nhìn cậu, không biết có hiểu những gì Ninh Túc nói không, nhưng nó là một đứa bé biết lắng nghe.

Nó có thể khiến Ninh Túc nói rất nhiều chuyện một cách thoải mái trước mặt nó.

Vài phút sau, đứa bé đã mở miệng nhả ngón tay ra.

Ấy vậy mà Ninh Túc phát hiện ra cái miệng nhỏ nhắn của nó không có tím tái như bên ngoài, có chút hồng hào, ánh mắt nhìn Ninh Túc càng trở sáng ngời hơn.

“No rồi hả?”

Đứa bé lần đầu tiên đáp lại Ninh Túc, gật gật đầu.

Ninh Túc nở nụ cười, đẹp hơn cả mặt trăng trên bầu trời đêm, “Nhưng tao còn rất đói thì phải làm sao đây?”

“…”

Trần Thiên và Trần Tình không thấy Ninh Túc và đồ tể ở bên sông, họ tìm kiếm quanh sông một hồi, sau đó lại chạy đến nhà tang lễ bên cạnh, nhưng vẫn không tìm thấy ai.

Giữa nhà tang lễ và con sông kia có một con đường đất, Trần Thiên ngồi xổm xuống quan sát kỹ, “Hình như có dấu vết bị kéo đi.”

Trần Tình lập tức căng thẳng, “Có khi nào cậu ấy bị kéo đến lò mổ hay không?!”

Hai anh em vội vã chạy đến lò mổ thì trên đường gặp phải Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh, hai người họ còn khẩn trương hơn cả bọn họ, gần như là xông về phía lò mổ.

Vừa bước vào cổng lò mổ thì nhìn thấy Ninh Túc đang ngồi bên đống lửa ăn xiên nướng.

“…”

Không biết trên cái xiên kia là xiên cái gì, chẳng có miếng nào giống nhau, như thể được lấy từ những chỗ không biết tên rồi xâu lại.

Chúc Song Song hỏi trước: “Cậu đang ăn gì vậy?”

Ninh Túc: “Nói chung là protein từ thịt.”

Chúc Song Song lại hỏi: “Cậu lấy nó ở đâu?”

Ninh Túc chột dạ mà đảo mắt nửa vòng.

Trần Thiên không có tâm trạng nói chuyện này, hắn trực tiếp hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ninh Túc cũng nói thật: “Tôi bị đồ tể kéo đến lò mổ, sau đó hắn nhét tôi vào trong lò thiêu, cuối cùng được thằng nhóc kia lôi ra.”

Tô Vãng Sinh nói sơ qua thằng bé kia cho bọn họ.

Trần Thiên nói: “Thằng bé này cũng cần phải chú ý.”

Nhưng điều quan trọng bây giờ chính là trao đổi thông tin tối nay.

Trần Thiên dẫn đầu nói về bên hắn trước, Trần Tình nghe xong hơi kinh ngạc một chút, hiển nhiên cô cũng nhớ lại chuyện hồi đại học của mình.

Trần Tình nói: “Quy tắc của hệ thống yêu cầu tất cả chúng sinh phải bình đẳng, chúng ta sát sinh đều sẽ bị trừng phạt thích đáng, còn bọn họ nằm ngoài quy tắc nên có thể tùy ý tra tấn và giết hại động vật sao?”

Chúc Song Song nói: “Có lẽ bọn họ cũng sẽ gặp báo ứng, chẳng qua không phải bây giờ thôi.”

Mọi người đều nhìn về phía cô.

Chúc Song Song nói lại suy đoán mà trước đó cô nói với Tô Vãng Sinh cho mọi người một lần nữa.

Mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc.

Trần Tình: “Không ngờ từ mấy chiếc xe mà cậu đã có thể suy luận ra điều này, thật sự là không ngờ tới.”

Ninh Túc: “Từ nhỏ đã được ngồi nhiều siêu xe như vậy, vừa đủ tuổi là có xế hộp riêng, hâm mộ ghê.”

“Chỉ là ba tôi rất cưng chiều con thôi.” Chúc Song Song nói với Ninh Túc, “Ninh Túc ngoan như vậy, nhất định cũng được cha mẹ yêu thương từ nhỏ.”

“À.” Ninh Túc không có cảm xúc nói, “Tôi chưa từng gặp ba mẹ mình.”

Chúc Song Song ý thức được mình lỡ lời, may mà Trần Thiên lập tức chuyển đề tài đi, hắn vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu quả thật là như vậy, tất nhiên chúng ta phải giải mã cả thế giới bên trong.”

Bọn họ không biết thế giới bên trong sẽ là cái dạng gì, nhưng trong một phó bản siêu nhiên, nơi đó có lẽ không phải là vị trí của người bình thường, hơn nữa còn nguy hiểm và kinh khủng hơn rất nhiều so với thôn Hòe Dương hiện tại.

Trần Tình nói: “Tôi nghĩ khả năng này là rất cao, chẳng trách những manh mối mà chúng ta tìm được ở thôn Hòe Dương chẳng có liên kết nào với nhau, hẳn là còn một cái map ẩn khác đang chờ chúng ta khám phá.”

Tô Vãng Sinh nói: “Có một chuyện càng tồi tệ hơn đây, anh thôn dân nói cô dâu đã chết rồi, bọn họ đã đưa cô dâu đi nhập liệm.”

“Cái gì?!”

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Sắc mặt ai nấy cũng trở nên nghiêm trọng.

Trần Thiên nói: “Cô dâu và Ân Đại Quân đều chết giống nhau, điều này cho thấy cô ấy là manh mối vô cùng quan trọng, đợi ngày mai chôn cất, hai người tiếp tục theo dõi thử xem.”

Hai người gật đầu.

Sau đó đến nhóm Ninh Túc và Trần Tình: “Mấy chuyện sau đó mọi người đều đã biết rồi đấy, nhưng có một chỗ đáng nghi vấn, đó là đồ tể đổi tro cốt trong hủ thành tro của con heo và con bò, đây là muốn làm gì?”

Chúc Song Song: “Nếu hắn không phải là con người, vậy có thể hắn không giống với người ở trong thôn Hòe Dương, hắn cũng tin vào sự bình đẳng của chúng sinh, muốn con lợn và con bò cũng được mai táng như con người?”

Trần Tình: “Không đúng lắm, nếu là vậy thì tại sao hắn lại làm đồ tể chuyên đi giết động vật?”

Cả hai nhất thời không thể hiểu được vấn đề này.

Tô Vãng Sinh nhíu mày thật chặt, hắn cảm giác còn thiếu một chút gì đó nữa, có thứ gì đó sắp chui từ dưới đất lên.

Trần Thiên nhìn quanh lò mổ nói: “Nơi đây không có người khác, thích hợp để thảo luận hơn so với ở biệt thự, chúng ta thống nhất lại lần nữa rồi trở về ngủ thôi.”

Dù đã là nửa đêm nhưng không có ai phản đối.

Đêm nay bọn họ phát hiện ra rất nhiều thứ, nhưng cũng không phải càng biết nhiều càng yên tâm, mà là cảm thấy nhiệm vụ càng khó khăn hơn, thời gian càng thêm gấp gáp.

Trần Thiên: “Chúng ta đầu bắt lại từ đầu.”

“Nhiệm vụ của phó bản này là giải mã lý do hình thành hệ sinh thái của thôn Hòe Dương, trong đó bao gồm sinh thái tự nhiên và sinh thái xã hội.”

“Về sinh thái tự nhiên thì không có gì để nói, vừa vào phó bản chúng ta đã quan sát từ trên cao, cái chúng ta cần giải mã chính là sinh thái xã hội.”

Ninh Túc không biết đã ăn đến miếng thịt gì, động tác hơi khựng lại một chút, hiếm khi thấy năng nổ: “Tôi hiểu về sinh thái theo một cách khác.”

Tất cả mọi người nhìn về phía cậu.

Ninh Túc nói: “Sinh thái cũng có thể chỉ hình thái sinh vật.”

Mọi người sửng sốt, đây là phương hướng bọn họ chưa từng nghĩ tới.

Khi họ nghe về sinh thái, hầu hết mọi người đều không nghĩ tới sinh thái sinh vật, nhưng trong phó bản này thì nó lại hợp lý một cách kỳ lạ, mặc dù bọn họ cũng chưa thấy sinh thái sinh vật có điểm nào đáng được chú ý đặc biệt.

Trần Thiên nhìn thoáng qua Ninh Túc, “Đây quả thực là một phương hướng mới, chúng ta có thể thăm dò theo hướng này.”

Hắn nói: “Tiếp theo, hệ thống đưa ra nhắc nhở là chúng sinh bình đẳng.”

“Cùng chuyện này có liên quan chính là mèo đen chó đen trước cổng thôn, tên béo tra tấn giết chết con chó đen sau đó bị biến thành chó đen và bị giết, phù dâu mở cửa hàng thú cưng, bí mật livestream tra tấn hành hạ thú cưng đến chết, đồ tể ở lò mổ quỷ dị cùng với lò thiêu.”

“Để tạo điều kiện thuận lợi cho suy luận sau này, chúng ta gọi đây là hướng sinh vật đi.”

“Đồng thời, chúng ta lại mở ra một manh mối khác dường như không liên quan đến sự bình đẳng của chúng sinh, đó là Ân Đại Quân.”

“Cùng liên quan đến Âm Đại Quân chính là cô dâu, đều được gả từ bên ngoài, hôn lễ phong kiến, sau khi cô dâu chết, tầm quan trọng của manh mối này cũng không hề giảm xuống.”

“Đây là hướng cô dâu.”

Chúc Song Song nghĩ đến cô dâu đã quỳ lạy từng người một và nói, “Tôi nghĩ cô dâu quả thật không liên quan gì đến động vật, nhưng có thể có liên hệ với chúng sinh bình đẳng.”

“Con chó đen bị tra tấn và giết chết là quần thể yếu thế đối với con người, cô dâu lấy chồng xa xứ cũng là một quần thể yếu thế đối với thôn làng phong kiến này, cô dâu cũng nên được đối xử công bằng.”

Trần Tình: “Rất có lý.”

Mọi người lại thảo luận thêm một phen.

Trần Thiên nói: “Về thôi, loại phó bản này đòi hỏi bộ não phải luôn tỉnh táo, không thể để mất giấc ngủ được.”

Khi bọn họ trở về biệt thự, đã hơn hai giờ đêm.

Nghĩ đến tối qua tiểu quỷ kia bò ra từ phòng tắm, Tô Vãng Sinh phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới có thể bước vào trong, đồng thời còn thả ngoài cửa một con thần thú nhãn hiệu Ninh Túc để canh chừng.

Hắn xả nước rất nhỏ, vừa tắm vừa tán dóc với Ninh Túc, đặc biệt là lúc nhắm mắt gội đầu, nhất định phải có âm thanh xung quanh.

Ninh Túc nói: “Anh đừng sợ, tôi đã nói nó đừng chui vào phòng tắm nữa rồi.”

Tô Vãng Sinh mới vừa thở phào một hơi, đã nghe thấy Ninh Túc nói tiếp: “Thay vào đó, tôi sẽ mời nó đến chơi vào buổi tối.”

“…”

Không thể nói hết trong một câu được hả?

Ninh Túc lại nói với hắn: “Là một đạo sĩ, anh cũng đâu sợ quỷ đâu đúng không, chắc anh chỉ lo nó gặm móng tay anh thôi chứ gì?”

Tô Vãng Sinh: “… Ờ.”

Ninh Túc: “Anh yên tâm, tối nay nó no rồi nên sẽ không gặm móng tay anh nữa đâu, tôi còn nói với nó chỉ được bò lên giường chỗ tôi thôi.”

Tô Vãng Sinh xin phép không hỏi tiểu quỷ kia ăn cái gì mà no.

Ninh Túc: “Tôi chỉ muốn trả mắt và tay cho nó, giờ mấy cái đó còn đang nằm dưới gối tôi. Mặc dù thằng nhóc đó một mắt trông sẽ càng dễ thương hơn, nhưng không biết có phải do tầm nhìn không cân bằng mà nó đi đường cứ xiêu xiêu vẹo vẹo ấy.”

Tô Vãng Sinh: “…”

Hắn không biết nên nói cái gì.

Nhưng lại không thể thiếu mất âm thanh.

Hắn mạnh mẽ dời đề tài, “Tên béo giết chó đen liền biến thành chó đen vào tối qua, vậy cậu đoán xem đêm nay có người nào sẽ biến thành động vật trong lúc ngủ nữa hay không?”

“Trước mắt vẫn chưa xác định được liệu chúng ta ăn thịt có vi phạm vào nguyên tắc bình đẳng của chúng sinh hay không, trong tiệc cưới ngày hôm qua tôi đã ăn khá nhiều thịt dê.”

Ninh Túc lập tức tỏ thái độ: “Anh cứ yên tâm, nếu anh biến thành dê thì tôi tuyệt đối sẽ không ăn anh đâu, tôi chắc chắn sẽ không đụng vào chân dê nướng nữa!”

Tô Vãng Sinh: “?”

Người bình thường sẽ an ủi như vậy sao?

Tô Vãng Sinh mất đi ham muốn nói chuyện.

Ninh Túc: “Tôi còn một chuyện này muốn nói với anh.”

Tô Vãng Sinh mệt mỏi: “Để tôi bình ổn lại rồi hẵng nói.”

Sau khi hắn ra khỏi phòng tắm, Ninh Túc đang định đi vào thì có tiếng gõ cửa gấp gáp.

Dưới ánh trăng trắng xóa mờ ảo, giữa những bông hoa đăng tiêu đỏ tươi ngoài cửa sổ, có một đứa bé chỉ có một mắt, một tay và hai chân đang bám vào những sợi dây leo của hoa đăng tiêu màu đỏ đen đầy sức sống và leo lên trên từng chút một.

Chờ nó cuối cùng cũng leo lên được căn phòng trên tầng ba thì trong phòng đã không còn một ai.

Thằng bé bước đến bên giường, ngơ ngác nhìn giường một hồi lâu, sau đó cúi người ngồi xổm bên cạnh, hai tay ôm lấy đầu gối, một vòng khí đen từ trong cơ thể bay ra.

Phòng khách ở tầng một biệt thự được thắp sáng trưng.

Áo đen nói: “Mấy người chắc chắn cả tối nay không thấy khỉ ốm sao?”

Trần Thiên: “Không phải hắn vẫn luôn đi theo anh ư?”

Khỉ ốm biến mất.

Hắn trước giờ vẫn luôn đi theo áo đen, Trần Thiên dẫn  hắn đến chỗ con chó bị đập chết, sau khi bảo hắn chôn cất cho nó xong thì cũng không để ý đến hắn nữa, Trần Thiên cho rằng khỉ ốm lại đi tìm nhóm áo đen.

Mà áo đen thì lại nghĩ hắn đi cùng nhóm Trần Thiên.

Đến nửa đêm mọi người trở về biệt thự mới phát hiện khỉ ốm đã biết mất.

Trần Tình nói: “Đừng nói nữa, mau đi tìm người đi!”

Sắc mặt cô hơi khó coi, nói thêm một câu: “Cũng tìm xem có con chó nào hay không.”

Mọi người hiểu ý cô, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng.

Toàn bộ biệt thự lại được lật tung lên lần nữa, nhưng cũng không thấy có con chó đen nào.

Trần Tình hỏi: “Có cần ra ngoài biệt thự tìm không anh?”

Trần Thiên lắc đầu, “Nếu khỉ ốm còn sống, có lẽ sẽ ở yên trong biệt thự, cho dù hắn có biến thành chó thì cũng không dám đi lang thang ở bên ngoài, chỉ có thể đợi chúng ta trở về và cầu cứu.”

Có một sự im lặng nặng nề trong phòng khách.

Trần Thiên đột nhiên nghĩ đến con chó nhỏ được bế đến nhà thờ tối nay, sắc mặt tái nhợt.

Bên ngoài nhà thờ, ba người họ chứng kiến cảnh phù dâu cầm dao mổ xẻ con chó nhỏ màu đen kia, một người hỏi có nên cứu hay không, người kia nói phù dâu cũng đâu phải giết người nên không cần mạo hiểm.

Nếu khỉ ốm thật sự là con chó nhỏ đó, vậy thì thế giới này lại một lần nữa dùng “chúng sinh bình đẳng” đẫm máu ấy để chế giễu hắn.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp