Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

chương 11: Quỷ Súc


1 tháng

trướctiếp

Editor: Cô Rùa

*

“Con cún màu đen này là sản phẩm đặc biệt của thôn Hòe Dương bọn tôi, còn con mèo bên cạnh là được gửi đến bởi ông Trần 0021 và tên của nó là Mina.”

Phù dâu nói: “Chúng có những số phận khác nhau, nhưng bây giờ lại cùng có mặt ở đây để tạm biệt thế giới… Đôi khi, cũng không khác gì với con người nhỉ?”

Ba người nhóm Trần Thiên nghe xong đều rùng mình, lúc nhìn thấy phù dâu giơ con dao phẫu thuật lên, bọn họ đã biết cô ta định làm gì.

Cha mẹ của Trần Thiên và Trần Tình ly hôn từ khi bọn họ còn học cấp hai. Ban đầu mỗi người tính dẫn theo một đứa, nhưng cặp song sinh lại không muốn tách ra. Khi đó, hai anh em đã học trung học và có thể sống nội trú ở trong trường, cho nên ba mẹ cũng không ép mỗi đứa một nơi nữa.

Đến khi hai anh em lên đại học, cha mẹ đều đã có gia đình mới và con cái mới, dần dà bọn họ cũng thờ ơ hoặc không còn muốn quan tâm đến hai anh em, hai người cứ vậy vừa học vừa làm, lao động cật lực để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống.

Trần Tình là sinh viên ngành y, bạn cùng lớp thấy cô hàng ngày vất vả làm mấy công việc bèo bọt, nên có một hôm đã bí mật kéo Trần Tình đến ký túc xá của mình và nói với cô rằng, “Trần Tình, tớ có một công việc này hấp dẫn lắm, cậu có muốn làm hay không? Mỗi ngày ít nhất có thể kiếm được 1 vạn đấy, sau một tháng sẽ càng nhiều hơn, một tháng 10 vạn là không thành vấn đề.”

Trần Tình vừa nghe xong đã nghĩ ngay đến mấy công việc không đứng đắn ở quán bar, bởi vì cô cũng xinh nên đây cũng không phải lần đầu có người mời chào cô.

“Không phải làm ba cái đó đâu, là livestream đấy, có người trong trường tụi mình cũng đang làm á.”

Sau đó Trần Tình mới biết còn có một loại livestream ‘đen’, hành hạ động vật đến chết.

Thì ra có một số người lại si mê loại livestream này.

Họ thích nhìn thấy bàn tay thon nhỏ đeo bao tay cầm một con dao sắc bén lên cắt phần đầu và bụng thú cưng của mình, thích xem những ngón tay trắng phau ấy tắm mình trong vũng máu, họ vô cùng thích thú và phát cuồng vì điều đó.

Thậm chí, một số thú cưng còn là do họ tự tay nuôi nấng từ một đến hai năm.

Đó là lần đầu tiên Trần Thiên và Trần Tình cảm nhận được mặt tàn ác và biến thái ở một số người trước khi bước vào trò chơi sinh tồn này.

Đương nhiên Trần Tình không đồng ý và Trần Thiên cũng sẽ nhất định không để cô đi làm loại chuyện ấy.

Sau đó, hai anh em họ bước vào trò chơi sinh tồn, họ cảm nhận được bản chất ác độc của con người nhiều hơn khi ở trong trò chơi, họ phải đối mặt với nỗi sợ hãi cùng áp lực bất cứ lúc nào cũng có thể chết, đồng thời coi bản chất xấu xa được phóng đại vô hạn và ăn vào máu ấy là một chuyện rất thường tình.

Dù vậy, họ vẫn luôn kiên cường và giữ vững giới hạn làm người của mình.

Bọn họ còn thành lập ra Guild Hỗ Trợ.

Nhóm newbie bọn họ tưởng chừng như sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong vực sâu thăm thẳm của cái chết, nhưng nếu cùng chung tay góp sức, có lẽ sẽ có một người trong số họ có thể leo ra khỏi bóng tối.

Bây giờ phù dâu lại làm một việc tương tự, nhưng nó lại càng khiến da đầu người ta tê dại hơn.

Trước cây thánh giá, hai con vật nhỏ xíu nằm trên tấm vải trắng mềm mại, con chó nhỏ gào lên trong bất lực, mặc dù con mèo ragdoll hình như vẫn chưa biết chúng nó sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng nó đã nhạy cảm nhận ra được điều gì đó không ổn, lo lắng co ro thành một nhúm.

Trong nhà thờ không chỉ có nhân viên quay video mà còn có cả những người ngồi ở các hàng ghế trước quan sát hiện trường.

Mới hôm qua bọn họ còn ngồi đây chúc phúc cho cô dâu và chú rể cả đời hạnh phúc. Hoặc có lẽ chỉ hôm trước thôi còn ngồi đây cầu nguyện. 

Nhưng cũng có thể vào một ngày nào đó, chỗ này đang ngồi chật ních người từ khắp mọi nơi kéo đến để chứng kiến một bữa tiệc đẫm máu.

Mỗi khi có một nhát dao rơi xuống, họ sẽ vỗ tay thích thú, chẳng khác gì ma quỷ.

Phù dâu cười nói: “Hôm nay chúng ta sẽ trung hoà vận mệnh của hai tụi nó lại với nhau, làm thành một con rối chó nhé mọi người.”

Lý Ấn dùng ngôn ngữ người câm hỏi Trần Thiên: “Hội trưởng, giờ phải làm sao đây anh? Chúng ta có nên cứu tụi nó không?”

Trong trò chơi này, có những trường hợp cần phải giấu mình đi, cho nên phần lớn các Guild đều sẽ có những cách thức và tiếng lóng đặt biệt để giao tiếp trong im lặng.

Vương Minh: “Cậu điên à? Cậu muốn đắc tội với NPC và bị chúng đuổi giết sao? Bọn họ cũng đâu phải giết người!”

Trong lúc Trần Thiên cau mày suy tư, bỗng dưng như cảm nhận được điều gì đó, hắn quay đầu lại, “Trần Tình đang gặp nguy hiểm!”

Hắn không màng đến bất cứ điều gì khác nữa, lặng lẽ chạy ra khỏi nhà thờ trong yên lặng và dễ dàng nhảy ra khỏi bức tường.

Cách đó không xa, Trần Tình đang chạy về phía họ, “Anh hai, mau đến cứu Ninh Túc đi! Tên đồ tể kia không phải là con người!”

Trần Thiên: “Đi, chúng ta vừa chạy vừa nói!”

Trần Tình: “Em và Ninh Túc đi theo tên đồ tể từ lò mổ đến nhà tang lễ, kế đó lại theo hắn từ nhà tang lễ ra đến bờ sông đằng sau, cả một đoạn đường đều không gặp chuyện gì, em còn tưởng là tụi em không bị phát hiện.”

“Nhưng khi đến bên sông, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía tụi em, đôi mắt của hắn… Hắn không phải con người, vô cùng đáng sợ!”

“Khăn lụa quá nhỏ không tiện cho việc chạy trốn, Ninh Túc đẩy em ra để em đi gọi người tới giúp.”

Trần Thiên nhướng mày nói: “Đừng sợ, nhìn Ninh Túc vậy thôi chứ cậu ta không đơn giản đâu, hẳn là có thể cầm cự được cho đến khi chúng ta tới.”

.

Bên sông, trong lùm cỏ bay ra từng chú đom đóm.

Đom đóm chỉ xuất hiện vào mùa hè nóng nực, đáng lẽ khi vào xuân chúng sẽ ở trạng thái ấu trùng mới đúng, rõ ràng đây không phải là loài đom đóm bình thường.

Mỗi con đom đóm tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo, giống như một chiếc đèn lồng ma quái lang thang.

Chúng lướt một cái trên mặt nước sau đó trôi nổi trên bãi cỏ và dòng sông, những ngọn núi lớn xung quanh như làm nền cho chúng, soi sáng một vùng trời nho nhỏ.

Đây vốn là một cảnh tuyệt đẹp và yên bình, nhưng khi những con đom đóm bay quanh khuôn mặt của đồ tể và đậu trên mái tóc hơi xoăn của hắn, lại soi rõ ra đôi mắt màu xanh lục kỳ dị kia, hầu hết người bình thường đều sẽ không còn cảm thấy đẹp nữa.

Ninh Túc nhìn đồ tể dưới ánh trăng, năm ngón tay duỗi ra rồi khép lại.

Cậu giống như một dư ảnh, nhanh đến mức đồ tể còn chưa kịp nhìn rõ thì đã xuất hiện ở trước mặt hắn, đôi mắt xanh lục của đồ tể khẽ run lên.

Ninh Túc đứng trước mặt hắn xoay người lại, cúi đầu để lộ ra cổ áo sau gáy, “Nhẹ chút nha anh hai.” 

“…”

Trên con đường sạch và sẽ gọn gàng ở thôn Hòe Dương, đồ tể kéo cổ áo Ninh Túc, im lặng lôi cậu đi.

Dưới ánh trăng, bóng của hai người kết thành một khối thật kỳ lạ.

Ninh Túc đặt hai tay ngay ngắn lên bụng, gối đầu trên cánh tay thô to của đồ tể, ngoan ngoãn để đồ tể lôi đi.

Sau một hồi di chuyển mà không cần bỏ công, Ninh Túc rũ mắt nhìn cẳng chân mình, đưa ra yêu cầu hợp lý: “Anh à, đừng kéo thấp như vậy, cẳng chân em đều chà hết xuống mặt đường rồi này.”

Đồ tể im lặng vung tay một cái, nửa người trên của Ninh Túc cũng vì vậy mà cao lên.

Cậu cúi đầu nhìn cẳng chân đã cách mặt đất, rất vừa lòng.

Sau một chập di chuyển nữa, Ninh Túc lại nói: “Anh ơi, gót chân em mòn rồi.”

“…”

Đồ tể đẩy cùi chỏ về phía sau lấy đà, vác Ninh Túc lên trên vai.

Đầu và tay của Ninh Túc buông thõng sau vai đồ tể, cậu nhìn bóng họ trên mặt đất cùng với gót chân của đồ tể một hồi, mới nói: “Anh này, tuy không còn cạ chân nữa, nhưng anh có thể để đầu em quay lại không? Em muốn thấy mặt anh.”

Bước chân của đồ tề dừng lại.

Đến khi hắn cất bước lần nữa, đầu Ninh Túc đã được quay lại hướng về phía trước.

Như vậy là có thể nhìn thấy mặt đồ tể.

Cậu nhìn đồ tể và thương lượng với hắn: “Anh, khi nãy em núp lùm ngoài lò mổ có thấy anh đốt hai đống lửa ở bên trong.”

“Chúng ta không nên lãng phí hai đống lửa ấy đúng không nè? Cho nên anh nướng cho em một cái chân dê đi được hơm?”

“Cả ngày hôm nay em không có miếng thịt nào vào bụng hết, đã vậy còn bận suốt cả đêm, thật sự là rất đói.”

Tất nhiên đồ tể sẽ không nướng thịt dê cho cậu mà còn nhét cậu vào bên trong lò thiêu.

Sau khi lò thiêu đóng lại, bên trong liền chìm vào bóng tối vô tận.

Đây là một cái lò thiêu nhưng lại không hề nóng một tẹo nào, ngược lại còn lạnh đến thấu xương.

Lò thiêu này không biết đã thiêu sống bao nhiêu sinh vật rồi, có cảm giác rét lạnh cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Ninh Túc đợi nhiệt độ tăng lên sau khi bên ngoài bắt đầu thiêu. Nhưng cậu đợi mãi đợi mãi mà nó vẫn lạnh như cũ, cái rét thấu xương ấy xuyên vào người cậu hệt một cơn gió vào mùa đông.

Ninh Túc không kịp chờ mà bắt đầu sờ soạng vách tường bên trong lò.

Mặt tường bên trong không có dấu hiệu nóng lên.

Phía trên gập ghềnh không bằng phẳng, còn có thứ gì đó dính nhớp sền sệt bám lấy ngón tay Ninh Túc, có cảm giác như bị víu lại.

Các ngón tay của cậu tiếp tục lần mò, nhưng kỳ lạ thay là nó vẫn không chạm vào được vách lò ở đối diện.

Ninh Túc khó hiểu, hơi bò về phía trước, cậu không biết mình đã bò trong bóng tối bao lâu thì mới chạm được một thứ gì đó khác hẳn với tường lò mà trước đó cậu từng sờ qua.

Ninh Túc dùng sức đẩy một cái, ai ngờ lại đẩy ra được.

Đây là cửa lò thiêu.

Sau khi đẩy ra, những gì Ninh Túc nhìn thấy quả thực là từ góc độ trong lò mổ.

Chẳng qua…

Ninh Túc ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vầng trăng đẫm máu trên bầu trời đêm.

Bầu trời tối đen như mực, gió lạnh thổi qua tựa như mực bị khuấy đảo, vầng trăng màu máu treo lơ lửng trên bầu trời tăm tối tỏa ra một luồng khí quỷ dị và rợn người.

Ngay khi Ninh Túc đang định thò đầu ra, mắt cá chân của cậu bỗng trở nên lạnh toát, một bàn tay nhỏ xíu lạnh lẽo nắm lấy nửa cái mắt cá chân cậu kéo về phía sau.

Vất vả lắm mới bò ra đến cửa, Ninh Túc còn chưa kịp ra hóng gió đã bị kéo về lại trong lò.

Cậu nằm yên không nhúc nhích, lò thiêu hơi thấp, hiển nhiên cậu cũng không thể đòi hỏi nó xách cậu cao hơn một chút để không bị cọ da.

Ninh Túc bị kéo về sau từng chút một, cuối cùng chân lơ lửng trên không, bị lôi mạnh ra khỏi lò.

Cái mặt suýt nữa đã đáp về với đất mẹ.

Ninh Túc đứng dậy, quay người lại nhìn thấy tiểu quỷ kia.

Không biết có phải do lần trước đã lộ mặt với Ninh Túc rồi hay không, mà lần này thằng bé không thèm che giấu nữa, lững thững đứng dưới ánh trăng.

Có điều nó vẫn cúi đầu, hoàn toàn không để lộ mặt ra bên ngoài, chỉ giương một con mắt to tròn im lặng nhìn Ninh Túc.

Lần này Ninh Túc có đủ thời gian để nhìn kỹ thằng bé hơn.

Nó có một mái tóc mềm và khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới ánh trăng ảm đạm, nước da nó trắng xám, hai bên khuôn mặt không giống nhau.

Trước đó Ninh Túc không có nhìn nhầm, đúng là hai bên mặt của nó có một chút khác biệt vi diệu, một bên trắng bóc, một bên như được phủ thêm một lớp xám tím mỏng.

Ninh Túc lại nhớ đến một bên tay có thể xuyên qua của thằng bé và một tay khác có thể nắm lấy được, cộng thêm hai bên mặt hơi khác nhau, không khỏi cảm thấy hứng thú.

Cậu đưa tay ra sờ mặt thằng bé, thấy khóe miệng nó căng chặt, không biết tại sao Ninh Túc lại có thể nhìn ra được sự không vui từ thằng bé cứng cổ này.

Bàn tay đổi hướng sang chọc vào trán nó, “Sao mày không vui…”

Đứa bé mới học được cách đứng, lúc đứng còn chưa vững, bị Ninh Túc chọc cho một cái thì ngã cái đụi xuống.

“…”

Nhìn đứa bé ngã lăn quay trên đất, Ninh Túc hiếm khi thấy hơi áy náy, cúi người muốn kéo nó dậy, nhưng nó lại duỗi tay nhỏ ra ôm lấy cổ cậu.

Nó ghì lấy cổ Ninh Túc, đầu dụi dụi vào cổ cậu hết lần này đến lần khác, để lại một cảm giác mềm mại và lạnh lẽo.

Khóe miệng Ninh Túc hơi nhếch lên, khi thằng bé lại bắt đầu muốn liếm cổ cậu thì kéo cái đầu nó ra xa một chút.

Thằng bé vòng tay qua cổ cậu, lặng lẽ ngước nhìn cậu.

Một bên mắt to đen láy, phía trên hàng mi cong vút được phủ thêm một lớp ánh trăng nhàn nhạt, bên còn lại không có tròng mắt, chỉ có một hốc mắt đen thui lùi, rất to còn rất tròn.

Ninh Túc cuối cùng cũng không chịu được mà đưa tay ra véo má nó, “Nhóc con, sao mày đáng yêu thế?”

Hai má nó mềm mại mát lạnh, véo sướng gì đâu, Ninh Túc thích đến không buông tay, véo khuôn mặt nhỏ đến bầm tím.

Mà thằng bé vốn đang nhìn chằm chằm Ninh Túc, sau khi nghe thấy Ninh Túc nói vậy thì dại ra, đôi mắt dường như trợn lớn hơn.

Có một tia sáng nhỏ chiếu vào trong mắt nó, phản chiếu lại khuôn mặt của một người, tia sáng đó là vì người này mà ngưng tụ và cũng vì người này mà lóe lên.

Ánh trăng giăng kín toàn bộ lò mổ, soi rõ cây khô ở bên cạnh, hai khuôn mặt ngơ ngơ y hệt nhau.

Ninh Túc chần chờ một lát, nghi ngờ nhìn nó hỏi, “Tao đều đã nói hết nước hết cái rồi mà mày vẫn không định cho tao biết chuyện gì đã xảy ra với thôn Hòe Dương sao?”


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp