Một khi chúng ta đã làm việc tốt, chúng ta sẽ muốn kết quả đạt được phải gấp đôi so với công sức đã bỏ ra.

Nếu muốn được hệ thống khen thưởng, chúng ta phải làm những việc có ích.

789 xuất hiện: “Ký chủ, cô đang làm gì vậy?”

“Tôi đang tìm người có nhu cầu cần giúp đỡ.”

789 tỏ ra rất vui mừng: “Ký chủ, cô thay đổi nhiều thật đấy.”

Tô Mạn cười.

Trong đội sản xuất, tất nhiên người có quyền lớn nhất chính là đội trưởng, tiếp theo là kế toán, tiếp đến là đại diện liên đoàn Phụ nữ. Đây đều là những người trẻ trung khỏe mạnh, gia đình lại có nhiều thành viên, đó không phải sự lựa chọn tốt cho Tô Mạn.

Cô loại những người này đi, khoanh tròn những người có địa vị nhưng đã nghỉ hưu, hoặc là những gia đình có quan hệ thân thiết với những người trong hợp tác xã.

Cuối cùng cô đã chọn ra được hai hộ gia đình, một hộ là gia đình đội trưởng đã về hưu. Đây là người đội trưởng trong giai đoạn những năm đầu giải phóng, bởi vì tuổi già, kèm theo không biết chữ, nên đã về hưu mấy năm trước rồi.

Gia đình của người đội trưởng này không nhiều thành viên lắm, chỉ có vợ ông ấy và hai người con gái. Nhưng người con gái đã đi gả chồng nên cũng không ở nhà.

Hộ gia đình còn lại chính là gia đình dì Ngưu trong thôn. Dì Ngưu chỉ là một góa phụ, nhưng bà ấy lại có đứa cháu làm việc trong hợp tác xã. Thỉnh thoảng sẽ đến thăm dì Ngưu.

Hai hộ gia đình này phải nói là rất thích hợp với cô. Sau khi Tô Mạn phân tích xong, cô ngay lập tức đem tiêu hủy tờ giấy phân tích đó trong cây đèn dầu.

789 nói: “Ký chủ, cô đang định làm gì vậy, tôi cảm thấy cô đang suy nghĩ một thứ gì đó mà không thể nói được cho ai nghe.”

“Theo đuổi việc tốt cũng là việc không thể nói cho ai nghe sao? Lẽ nào, thánh mẫu nhất định phải làm một người ngốc nghếch cam chịu à?”

789: “...”

Tô Mạn thổi tắt ngọn đèn dầu: “Được rồi, đi ngủ thôi.” Cô không làm rõ hoàn toàn việc mình muốn làm với hệ thống, cô cũng không thể hiện cảm xúc của mình với hệ thống.

Ngày thứ hai đi làm, Tô Mạn cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình rất khác lạ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Khi cô vừa đến sân lúa để làm việc, bà lão lần trước được cô đỡ dậy lén lút chạy tới chỗ cô, sau đó nhét vào tay cô thứ gì đó: “Cô bé, cảm ơn cháu vì hôm qua đã giúp bà. Cái này cho cháu ăn nhé.”

Nói xong rồi đi luôn.

Tô Mạn cúi đầu xuống nhìn, là hai miếng khoai lang phơi khô.

Đây chính là một thứ rất quý giá, cái này chỉ dùng để cho con cháu trong gia đình ăn, còn người lớn thì không nỡ ăn.

Trong năm đói kém, có gì ăn là đã tốt lắm rồi.

Huống chi gia đình bà lão này cũng không giàu có.

Cô cảm thấy con người ở thời đại này rất đơn giản, cô chỉ thuận tiện giúp họ một tay, mà họ đã cảm ơn cô bằng cách mang đồ ăn tới.

789 cũng rất cảm động, biểu lộ ra biểu cảm nước mắt rơi đầy mặt: “Ký chủ, con người ở thời đại này tuyệt vời thật đấy. Còn được cảm ơn như vậy nữa. Cô biết không, ở thời đại chúng ta, các hành động cảm ơn như thế này đều biến mất hết rồi. Ký chủ, bây giờ cô có cảm thấy rất cảm động không?”

Tô Mạn bỏ khoai lang phơi khô vào trong túi: “Không.”

Trong lúc làm việc, Tô Mạn vẫn luôn tìm cơ hội để giúp đỡ người khác. Tất nhiên không phải chuyện gì cũng giúp, cô sẽ chọn một số chuyện dễ dàng để giúp, nó có vẻ như khiến cô làm được nhiều việc, mà lại còn không vất vả nữa.

Chỉ cần có cơ hội, cô sẽ chạy đến nhanh hơn cả người khác. Những việc làm này của cô đã khiến cho các bà lão tin rằng cô con gái gia đình họ Tô này đã thay đổi thật rồi.

Chỉ mới mấy ngày mà Tô Mạn đã hòa hợp được với mọi người xung quanh.

Tuy rằng Tô Mạn vẫn không thích nói chuyện như trước đây, cũng không thể nói ra những lời nịnh nọt, nhưng mọi người đều cho rằng tính cách cô đã là như vậy rồi. Cô đã dùng hành động để chứng minh tinh thần hăng hái của mình.

Cùng với đó, Tô Mạn cũng dành dụm cho bản thân “tiền tiết kiệm”.

Mấy ngày nay, cô đều ăn uống đầy đủ, mà vẫn có thể để dành cho mình một ít tiền. Điều này khiến cô tràn đầy niềm tin vào tương lai của bản thân, không còn giống như trước, chỉ cố gắng làm việc để lo đủ ba bữa cơm một ngày nữa.

Vấn đề ấm no bây giờ đã được giải quyết, cũng coi như ấn tượng về cô trong mắt mọi người đã tốt hơn. Thế nên mặc dù bây giờ cô có đi giúp đỡ hai hộ gia đình kia, thì cũng sẽ không có ai nghi ngờ là vì mục đích riêng.

Thời cơ đúng lúc.

Buổi chiều sau khi tan làm ngày thứ hai, Tô Mạn cố tình để ý đến dì Ngưu. 

Chậm rãi đi cạnh bà ấy.

Thấy dì Ngưu đang phải cầm rất nhiều đồ, Tô Mạn không nói lời nào mà đến lấy một số đồ vật trên tay dì ấy.

Dì Ngưu tỏ ra rất biết ơn.

Thật ra quan hệ của mọi người trong thôn không hẳn là không thân thiết, nhưng chỉ là qua loa, không có ai nhận ra người khác đang phải bê đồ vất vả cả.

Không ngờ cô bé này rất tinh tế, có thể nhìn ra dì ấy đang bê đồ nặng mà đến giúp đỡ.

“Cô bé, dì biết cháu bây giờ rất thích giúp đỡ mọi người. Bây giờ có rất hiếm những người như cháu. Sau này cháu muốn dì giúp đỡ chuyện gì thì cứ nói nhé.”

Tô Mạn cười: “Cháu chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi. Chứ không cần mọi người trả ơn đâu ạ.”

Cô đối xử rất lạnh nhạt với mọi người, cô lười sử dụng bộ mặt đạo đức giả. Nhưng khi phải tiếp đón khách hàng, cô sẽ sử dụng bộ mặt nhiệt tình để đối xử với bọn họ.

Giả vờ nhiệt tình.

Nụ cười nhiệt tình này đã làm dì Ngưu tăng thêm thiện cảm với cô. Mấy vết đen bao trùm lên Tô Mạn và người trong gia đình họ Tô đã dần mờ nhạt đi.

Mấy ngày tiếp theo, Tô Mạn lại cố tình tạo ra cơ hội để tiếp xúc với dì Ngưu, giúp dì ấy tưới nước, hay xách thùng nước cùng dì ấy. Quan hệ của hai người ngày càng tốt lên.

Chẳng qua ngày thường cô cũng giúp đỡ những người khác, hơn nữa gia đình dì Ngưu cũng không có gì đặc biệt, nên bây giờ không có ai nghĩ cô có mục đích khác.

Nhưng người nhà họ Tô lại cảm thấy không vui.

Tô Mạn rất ít khi thể hiện bản thân ra bên ngoài, chưa bao giờ cần sự giúp đỡ của người khác, cô cũng tự rửa bát đũa ăn cơm của mình.

Bây giờ lại ra ngoài giúp đỡ mọi người. ( truyện trên app T Y T )

Tuy rằng trong lòng Lý Xuân Hoa biết con gái mình đang tính toán gì đó, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen tị vì cô được mọi người xung quanh yêu quý.

Chẳng qua nghĩ đến cô sẽ khó xử, nên không nói gì nhiều.

Nhưng con dâu, con trai bà lại ý kiến, họ cảm thấy cô em gái này đang ăn cây táo, rào cây sung(*).

(*) Ăn cây táo, rào cây sung: để chỉ những người hưởng đặc ân nơi này nhưng lại đi làm lợi cho nơi khác.

Sao người nhà họ Tô lại có thể làm ra chuyện ngu ngốc thế này chứ?

Vì vậy chờ đến khi Tô Mạn về nhà, những người này bắt đầu giáo huấn Tô Mạn.

Chị dâu Lâm Tuyết Cúc nói: “Em gái, chị bảo với em chứ, sao ở ngoài kia em khí thế ngất trời lắm, mà về nhà lại dửng dưng thế?”

Tô Mạn liếc nhìn cô ta: “Sao, tôi làm nhiều việc tốt ở bên ngoài, để làm rạng danh cái gia đình này, thế cũng sai à?”

“Em gái, anh rất không hài lòng về lời nói này của em đâu nhé, thanh danh gia đình chúng ta chưa tốt à?” Tô Nhị Trụ nói.

Tô Mạn lại nói: “Em không bảo là không tốt, chỉ là càng làm tốt thêm thôi, không được à? Sao, bây giờ em còn chả có quyền lợi gì trong cái nhà này đúng chứ?” Cô nhìn về phía Lý Xuân Hoa:

“Mẹ nói đi, bây giờ con đang ở trong nhà mẹ đẻ của mình, sao chả có chút địa vị nào thế?”

Mặc dù Lý Xuân Hoa rất ghen tị nhưng vẫn phải bảo vệ con gái mình, ngay lập tức xụ mặt nói: “Ai bảo, mẹ với cha con còn chưa chết đâu.”

Tô Mạn nói: “Đấy, cha mẹ em còn đang ở đây. Chưa cần đến các người dạy đời em.”

Tuy rằng phải làm bầu không khí của gia đình hài hòa trở lại, nhưng cô sẽ không chọn hình thức nịnh nọt đâu. Nịnh nọt không thích hợp với những người này.

Lâm Tuyết Cúc đang ăn cũng phải nghẹn, trong lòng cô ta rất khó chịu.

Cô ta quyết định sẽ đồng minh với cô em dâu thứ vô dụng Tống Ngọc Hoa để cùng nhau giáo huấn cô em chồng này. Cô em này giỏi đến mức nào mà các cô không trị được chứ, bây giờ đã láo vậy rồi, về sau sẽ thế nào đây.

Vào lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Lâm Tuyết Cúc ngay lập tức lôi kéo Tống Ngọc Hoa thì thầm.

“Ngọc Hoa, chị bảo chút, hình như cô em chồng của chúng ta rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không? Nó chỉ giúp đỡ mọi người bên ngoài, không giúp đỡ ai trong gia đình mình, nó đang làm gì vậy chứ?”

Tống Ngọc Hoa đang cúi đầu làm gì đó, sau khi nghe thấy lời mà Lâm Tuyết Cúc nói, ngay lập tức lắc đầu: “Em ấy cũng thường xuyên giúp đỡ em mà.”

Lâm Tuyết Cúc : “Bao giờ thế?”

“Vào lúc mọi người đang ngủ trưa cơ.” Tống Ngọc Hoa cảm động nói. 

Tuy rằng cô em gái đó đối xử với cô ấy rất lạnh lùng, nhưng lại giúp đỡ cô ấy không ít chuyện. Đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

Lâm Tuyết Cúc trừng lớn mắt: “Sao con bé ấy lại không giúp đỡ chị bao giờ nhỉ?” 

Tống Ngọc Hoa nhìn cô ta một cái, ánh mắt đó đã làm Lâm Tuyết Cúc thấy rất nhiều tâm tư.

Ý là cô em chồng này không thích người chị dâu cả.

Lâm Tuyết Cúc cắn răng.

Tuy rằng bị mọi người trong gia đình giáo huấn một phen, nhưng Tô Mạn không để điều đó trong lòng. Ngược lại cô càng thêm kiên định bước tiếp trên con đường mình đã vạch ra.

Sau khi xong việc của mình, Tô Mạn bước ra ngoài cửa. Đúng lúc đó đụng phải người đưa thư.

Cô nảy ra ý định, hỏi: “Đồng chí có cần tôi giúp đỡ gì không, tôi quen mọi người trong hợp tác xã này.”

Người đưa thư rất vui vẻ với đồng chí nhiệt tình này, cười nói: “Không cần đâu, chúng tôi làm việc để phục vụ nhân dân, sao lại cần người giúp đỡ chứ. Cũng đang có mấy phong thư, một cái là gửi đến đội trưởng của cô bây giờ, còn một cái là gửi đến cựu đội trưởng Hứa Căn Sinh. Tôi tự giao là được rồi, cảm ơn cô.”

Tô Mạn nghe xong, ý cười trong mắt càng nhiều hơn. Lần trước cô đã nghe nói, thư gửi đến nhà cựu đội trưởng rất nhiều, bởi vì hai con gái của gia đình đó đều ở xa, nên phải thường xuyên gửi thư về.

Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được.

Cô vừa cười vừa gật đầu.

Ngôi nhà của cựu đội trưởng Hứa Căn Sinh rất trống vắng.

Hai người cầm bức thư được gửi từ bên ngoài về đi vào nhà.

Bức thư này là do con gái lớn của bọn họ gửi.

Hồi trước, gả con gái xa nhà nên đi về khó khăn, mấy năm nay con bé thường xuyên viết thư gửi cho cha mẹ.

Nhưng cựu đội trưởng lại không biết chữ. Cho nên ông ấy định mang đến trụ sở hợp tác xã rồi nhờ người ở đó đọc hộ.

Tô Mạn vừa đúng lúc đi qua cửa nhà họ, cô nhìn thấy vợ của Hứa Căn Sinh, vì vậy cô ngay lập tức gọi một tiếng dì ơi.

Vợ của Hứa Căn Sinh cũng cười đáp lại.

Mấy ngày nay Tô Mạn đã giúp bà ấy rất nhiều, lần trước khi cần đăng ký dụng cụ làm nông trong nhà kho, cũng là cô gái Tô Mạn này đã đăng ký hộ bà ấy.

Tô Mạn nhìn thấy bà ấy đang cầm phong thư muốn đi ra ngoài, nên cố tình hỏi bà: “Dì ơi, dì đang muốn đi đâu vậy?” 

“Con gái cả của nhà dì viết thư gửi về, dì cầm thư đến trụ sở xã nhờ người ta đọc hộ. Không biết chữ cũng khổ thật đấy.”

Tô Mạn nghe vậy, mỉm cười nói: “Nếu chú dì không ngại, cháu có thể đọc bức thư hộ mọi người ạ.”

Nghe Tô Mạn nói thế, vợ của Hứa Căn Sinh ngay lập tức sáng mắt lên.

Đúng rồi, cô con gái thứ hai của nhà họ Tô đã học tiểu học rồi. 

“Không làm phiền cháu chứ?”

“Chuyện nhỏ không phiền gì đâu ạ.”

Vì vậy vợ của Hứa Căn Sinh không nói tiếp nữa, kéo luôn Tô Mạn vào nhà.

Trước mặt Hứa Căn Sinh cùng vợ ông ấy, Tô Mạn mở bức thư ra, rồi đọc bức thư với tâm trạng vô cùng xúc động.

Vợ của Hứa Căn Sinh nghe giọng điệu cảm động của Tô Mạn, mà nước mắt đã lăn đầy trên khuôn mặt.

Lần trước cũng đã kích động rồi, lần này còn kích động hơn nữa.

“Tôi nghe, mà sao cảm thấy như con gái của chúng ta đang đứng trước mặt chúng ta vậy.” Vợ của Hứa Căn Sinh gạt nước mắt nói.

Trong lòng Hứa Căn Sinh cũng cảm thấy như vậy, sờ khóe mắt: “Ít nhiều gì cũng cảm ơn cô gái nhé.”

Tô Mạn nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ. Sau này nếu chú dì muốn tìm người đọc hộ thì cứ tìm cháu. Mọi người trong trụ sở xã rất bận rộn, còn cháu thì có khá nhiều thời gian rảnh. Không ảnh hưởng gì.”

“Được, sau này dì sẽ tìm đến cháu, cảm ơn cháu rất nhiều.” Vợ của Hứa Căn Sinh vừa khóc vừa mỉm cười nói: “Ai bảo ông chồng của tôi không biết chữ chứ.”

Tô Mạn nghe vậy, tâm tư cũng thay đổi, lập tức nói: “Học chữ rất nhanh. Nếu chú muốn học, cháu có thể tìm giáo viên để dạy chữ cho chú. Bản thân biết chữ rất thuận tiện cho nhiều việc.”

Nghe Tô Mạn nói thế, Hứa Căn Sinh và vợ của mình quay sang nhìn nhau.

Sau đó trên mặt họ có chút chột dạ.

Nói thật thì hồi trước trong hợp tác xã đã có chiến dịch xóa nạn mù chữ, lúc đó Hứa Căn Sinh cũng có đi học rồi. Nhưng đầu óc ông ấy lại khác so với mọi người, nên không nhớ được chữ nào cả, cuối cùng chỉ nhận biết được một số kí tự đơn giản.

Vậy nên khi nghe Tô Mạn nói có thể dạy ông ấy chữ, ông ấy rất ngượng ngùng. Nếu để cho hậu bối biết được mình ngu ngốc, chắc ông ấy mất mặt lắm.

Tô Mạn nói: “Thật sự thì cháu còn có ý định, khi có cơ hội, cháu sẽ mở một lớp học trong xã để giúp cho mọi người ai cũng biết chữ.”

“Cháu còn có ý tưởng này á?” Hứa Căn Sinh kinh ngạc hỏi.

Tô Mạn mỉm cười gật đầu: “Chú, tuy rằng cháu chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, nhưng bây giờ cháu có thể giải được đề cấp hai. Vì thế việc dạy chữ này không thành vấn đề. Hồi trước cháu cảm thấy cơ thể mình không được tốt lắm, nên không lo những chuyện linh tinh bao đồng. Nhưng bây giờ cháu đã nghĩ thông suốt, con người sống cả một cuộc đời, cháu muốn làm nhiều việc có ích cho xã hội.”

Vợ của Hứa Căn Sinh bỗng bừng tỉnh: “Vậy nên bây giờ cháu luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người sao?”

“Đây chỉ là những chuyện nhỏ không tốn sức, nên chẳng coi là gì cả. Cho nên cháu luôn muốn làm thật nhiều việc có ý nghĩa. Lần trước khi đi đăng ký kho cùng dì, cháu phát hiện nhiều người còn không viết được tên mình. Vậy nên cháu mới nghĩ ra ý tưởng này. Dù sao thì dành chút thời gian nghỉ ngơi, dạy học cho mọi người cũng không sao cả. Cháu cũng không có việc gì làm, nên bây giờ cháu muốn làm thật nhiều việc có ích.”

“Được, cô bé này có ý tưởng rất hay, còn rất tốt bụng nữa.”

Hứa Căn Sinh khen cô.

Trước kia thầy giáo dạy xóa nạn mù chữ cho họ trong xã không phải là miễn phí, mà phải trả thù lao cho người đó. Cho người đó ăn cơm thì không nói gì, nhưng anh ta còn muốn được cung cấp thêm nhiều lương thực khác nữa.

Bây giờ Tô Mạn lại tự nguyện giúp đỡ mọi người miễn phí, Hứa Căn Sinh không thể không xúc động được.

“Nếu cháu thật sự có ý định này thì chú sẽ nói với trụ sở hợp tác xã hộ cháu. Cũng thuận tiện tổ chức lớp học luôn. Có hợp tác xã hỗ trợ rồi, ý tưởng của cháu sẽ nhanh chóng được thực hiện thôi. Đến lúc đó chú cũng sẽ đến để nghe giảng bài.”

Tô Mạn biết ơn nói: “Chú, chú đúng là người toàn tâm toàn ý vì mọi người trong hợp tác xã.”

Tô Mạn cũng không ở lại lâu, cô rời đi sau khi đã giải quyết xong mọi việc.

Nếu muốn đạt được mục đích của mình, không chỉ phải làm thật nhiều việc tốt, xây dựng hình ảnh tốt cho bản thân, mà còn phải thể hiện năng lực của bản thân mình nữa.

Trên đường đi, bỗng nhiên 789 xuất hiện: “Ký chủ, cô thay đổi nhiều thật đấy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khá bất an. Rốt cuộc cô đang muốn làm gì vậy?”

Nó có thể cảm nhận được giá trị thân thiện của ký chủ mình, nhưng bây giờ, rõ ràng ký chủ đang làm nhiều việc tốt, nhưng giá trị thân thiện vẫn không tăng lên chút nào…

Tô Mạn nói: “Có phải tôi đang làm nhiều việc tốt đúng không?”

“...Đúng.”

“Thế là được rồi, không cần phải quan tâm tôi đang nghĩ gì, chỉ cần quan tâm tôi đang làm gì thôi. Kết quả mới là thứ quan trọng nhất. Cậu nhìn xem, rất nhiều người vui vẻ đấy.”

789: “...” Thế mà nó lại thấy điều cô nói rất hợp lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play