Tô Mạn vươn tay nắm lấy tay của Thôi Hướng Bắc: "Thôi Hướng Bắc không thiếu nhiệt huyết, không chỉ Thôi Hướng Bắc mà hàng triệu người thế hệ mới của quốc gia cũng không thiếu nhiệt huyết. Cách đây hai năm, ngay lúc còn chiến tranh loạn lạc, cháu cũng có đọc báo, ở Tây Nam có rất nhiều học sinh tự nguyện tham gia chiến đấu. Họ đều là sinh viên đại học, nhưng khi đất nước cần, họ không do dự từ bỏ cuộc sống yên bình để xông pha.”
Thôi Vệ Quốc nhớ lại những năm đó, giọng nói khàn đặc: "Đó là những đứa trẻ ngoan. Thật đáng tiếc.”
Tô Mạn nói: "Lý do những người đó hy sinh vẫn là vì chúng ta chưa đủ mạnh. Dù cháu không đọc nhiều sách, nhưng cháu biết, trong cuộc kháng chiến chống Nhật, một đám mây nấm của M khiến cả thế giới phải ghé mắt nhìn, đó là ngày Nhật Bản phải đầu hàng vô điều kiện. Nếu chúng ta cũng có một mây nấm, liệu cuộc chiến tranh cách đây hai năm có cần phải xảy đến nữa không? Chú mong đợi quân binh ngày càng nhiều, còn chúng cháu mong muốn quân binh ngày càng ít. Nếu đất nước thực sự phải bước đến ngưỡng mỗi người đều phải cầm súng, đó mới là thời điểm bi thương nhất của chúng ta.”
Cố Thành cảm thán: "Một tấc đất một tấc máu, mười vạn thanh niên mười vạn binh. Đó là tiếng gào thét khi nước mất nhà tan, chỉ mới chục năm về trước thôi. Khó khăn lắm mới thoát khỏi thời kỳ đó, tôi thực sự không muốn trải qua thêm một lần nữa.”
Lý Thục Hoa và Tôn Cầm cũng đã từng trải qua thời kỳ đó, bấy giờ bị gợi lại những kỷ niệm đau buồn nên vươn tay lau nước mắt.
Thôi Hướng Bắc nắm chặt tay Tô Mạn: "Cha, năm đó khi cha xé giấy thông báo trúng tuyển và con xuống nông thôn, con đã rất mơ hồ, rất sa đọa. Suýt nữa thì mất đi chính mình. Chính là Tô Mạn đã giúp con tìm lại niềm tin trong cuộc sống. Con không biết đến khi nào cha mới có thể hiểu cho con. Nhưng con có niềm tin của riêng mình. Sau khi con vào đại học, con càng hiểu rõ đất nước chúng ta cần gì. Con đã tìm ra mục tiêu cho cuộc đời mình và con sẽ cống hiến suốt đời, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Con không mong đợi cha sẽ hiểu và ủng hộ. Con chỉ muốn nói với cha rằng con không phải là kẻ hèn nhát. Con, Thôi Hướng Bắc, là một người rất chính trực.”
Lý Thục Hoa ngồi lại ôm con trai mình: "Tiểu Bắc, mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Dù con làm gì, mẹ cũng ủng hộ và tin tưởng con. Con trai của mẹ không phải là kẻ hèn nhát, cũng không phải là người tầm thường.” Bà ấy quay sang nắm lấy tay Tô Mạn: "Tiểu Tô, cảm ơn con. Cảm ơn con đã hiểu và quan tâm đến Tiểu Bắc. Chú dì là bậc làm cha làm mẹ mà lại không làm tròn trách nhiệm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play