Bí thư Lâm đã để mắt đến một nhân tài như Tô Mạn không phải ngày một ngày hai. Để Tô Mạn ở lại xã Bắc Hà lâu như vậy là vì muốn Tô Mạn tích lũy thêm kinh nghiệm và trình độ nền tảng. Dù sao cô vẫn còn khá trẻ và có trình độ chuyên môn thấp. Nhưng với thành tích hiện tại của Tô Mạn khiến ông ấy cảm thấy Tô Mạn có thể đến huyện làm việc.
Cho nên ông ấy đã quyết tâm phải mượn người.
"Đồng chí Xuân Bình, hẳn là anh cũng phải biết rằng, đồng chí nào cũng muốn tiến bộ. Tôi nghĩ đồng chí Tô Mạn là một nhân tài, đồng chí cũng biết tình hình trong huyện hiện nay, không có ngành công nghiệp trụ cột, công nhân cũng không tính là nhiều. Thậm chí có nhiều thanh niên vừa tốt nghiệp xong là ru rú trong nhà, ngay cả việc làm cũng chẳng có. Đây đều là vấn đề đáng lo ngại. Bên huyện có ý muốn sắp xếp, cần dùng đến nhân tài như Tô Mạn. Hy vọng bên anh mở rộng tầm nhìn một chút." 
Bí thư Trình cũng biết mình hẹp hòi, nhưng xã Bắc Hà của bọn họ chỉ mới thịnh vượng được một thời gian ngắn, ông ấy vẫn cho rằng mình có thể tiếp tục vươn cao trước khi được điều động.
Nhưng giờ bí thư Lâm đã mở lời như thế, những tính toán kia chợt tan biến. 
Ông ấy thở dài, cam chịu số phận. Thực sự không thể ngăn Tô Mạn đến huyện. Hơn nữa, có thể đến huyện là một cơ hội đối với Tô Mạn. Suy cho cùng, ngoài chức vụ giám đốc ở nhà máy ra thì Tô Mạn chỉ là cán bộ, cấp bậc hành chính thực sự không cao. Muốn tiến bộ thì nên đến huyện.
"Vậy, sau khi đến huyện, Tô Mạn sẽ giữ chức vụ gì? Tuy cô ấy chỉ là cán bộ của chúng tôi nhưng ít nhiều cũng nắm chức vụ giám đốc nhà máy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play