“Năm đó tôi nghèo như vậy, nghèo đến nỗi không thể tìm được vợ, đến nỗi cũng chả dám đi xem mắt, vận may của tôi đời này không hề tốt chút nào”
“Anh nói đó, đó đều là chuyện của quá khứ. Bây giờ chẳng phải anh đã có thể tìm tùy ý mà” Cố Thanh Khê muốn an ủi anh. Nhưng khi nói ra lại cảm thấy dường như không khéo léo lắm, cũng không hề có ý nghĩa. Nhưng mà ngoại trừ nói như vậy cô cũng không biết phải an ủi anh như thế nào, dù sao cô cũng chẳng hiểu gì về thế giới của anh.
Nhưng mà Tiêu Thắng Thiên lại nhìn cô chằm chằm lại đột nhiên hỏi “Tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, cô nói xem còn có cơ hội chứ?”
Cố Thanh Khê vội vàng gật đầu “Đó là đương nhiên, tuy rằng anh không còn trẻ nhưng thật ra tuổi này của anh đối với đàn ông mà nói là vừa đúng lúc, anh đã công thành danh toại, trông cũng không già chút nào. Anh hoàn toàn có thể tìm những cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi mà. Chỉ cần anh muốn, vẫy tay một cái cô gái nào chả nhào đến.”
Tiêu Thắng Thiên nghe được lời này chỉ cười thành tiếng một cách trào phúng sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Cố Thanh Khê cảm thấy có chút ngượng ngùng cô cảm thấy chắc bản thân đã nói sai gì rồi nhưng mà rốt cuộc lúc nãy cô đã nói sai điều gì cô lại không biết rõ, cuối cùng đành phải đặt hai tay lên đầu gối, im lặng mà nghe những tiếng ồn do máy bay phát ra.
Lúc máy bay hạ cánh xuống thủ đô, Cố Thanh Khê cảm thấy có chút khó chịu, đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Tiêu Thắng Thiên nhận ra, vô cùng săn sóc mà đỡ lấy cánh tay của cô xuống máy bay, đi đến sảnh lớn khiến người ta phải cảm thấy hoa mắt.
Lúc ban đầu Cố Thanh Khê không quá thích ứng được nhưng mà cánh tay của anh vô cùng mạnh mẽ. Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy rất an tâm. Cô nhìn anh một cái đầy biết ơn cảm ơn.
Tiêu Thắng Thiên không nhìn cô bình thản nói “Không có gì”. Rất nhanh đã có một đám người bước đến, tất cả đều mặc tây trang giày da tới đón Tiêu Thắng Thiên.
Khi bọn hắn nhìn thấy Cố Thanh Khê đang đứng bên người Tiêu Thắng Thiên, hiển nhiên đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Tuy trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào nhưng Cố Thanh Khê vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại của bản thân có chút đột ngột và hơi xấu hổ.
Cô lập tức nhanh chóng rút tay khỏi tay của Tiêu Thắng Thiên. Tay của Tiêu Thắng Thiên không còn người nắm, nhìn cô một cái không nói gì, lúc sau trong sự bao vây của đám người, họ ra sân bay.
Bên ngoài là một hàng siêu xe vô cùng ngay ngắn, tất cả đều được dùng để đón Tiêu Thắng Thiên. Ơ phía xa còn có phóng viên muốn phỏng vấn anh, hình như muốn phỏng vấn về cái nhìn của anh đối với diễn đàn kinh tế quốc tế.
Cố Thanh Khê nhìn thấy cảnh này cảm thấy dù mình đang ở đây nhưng mọi chuyện đều vượt ra ngoài sự tưởng tượng của cô. Đây là thế giới trong tivi, không phải là thế giới thuộc về cô.
Rất nhanh đã có người chú ý đến Cố Thanh Khê, hiển nhiên họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí có người còn giơ máy ảnh muốn chụp ảnh Cố Thanh Khê.
Tiêu Thắng Thiên nhìn thư ký đang đứng bên cạnh mình một cái, vị thư ký đó bèn đi qua cướp lấy tất cả máy ảnh. Cố Thanh Khê nhìn mà cảm thấy hết sức hoảng sợ.
Tiêu Thắng Thiên lại kéo tay cô, trực tiếp dắt cô lên xe.
Chiếc xe này là một chiếc siêu xe hàng đầu với nội thất bên trong khiến Cố Thanh Khê nhìn mà hoa cả mắt. Không phải là cô chưa từng đi ô tô của người khác nhưng mà cô cũng không biết rằng thì ra trong xe cũng có thể được trang bị đầy đủ như vậy.
“Dọa đến cô sao?” Tiêu Thắng Thiên nghiên đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi.
“Không có gì” Cố Thanh Khê nhanh chóng lắc đầu
“Tôi không có việc gì, tôi chỉ ngạc nhiên một chút thôi, cảnh tượng như thế này từ trước đến nay tôi chưa từng thấy bao giờ.”
Trước giờ cô chỉ là người chen chúc trong đám người để xem náo nhiệt, xưa giờ chưa từng nghĩ đến mình sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý.
“Vậy là tốt rồi” Tay của anh nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Cố Thanh Khê đột nhiên cảm giác được lực đạo ở trên tay, lúc này mới phát hiện nãy giờ anh đang nắm tay cô. Cô lập tức cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng rút tay về, lúc rút tay về bị một vài lực cản nhưng cuối cùng cũng rút lại được.
“Tôi thật sự không có việc gì đâu” Cô thấp giọng nói “....Dường như tôi lại gây thêm phiền phức cho anh rồi”
“Tôi không cảm thấy phiền phức” Anh nói với vẻ cứng rắn, trong giọng nói còn chứa một chút sự không vui.
Cố Thanh Khê nghe giọng nói của anh nhớ tới trước kia, thật ra tuổi của người này không còn nhỏ, lại là đồng hương lúc chân của cô không vững, bị hoảng sợ anh đã đỡ cô. Việc nắm tay của mình có lẽ vốn dĩ chỉ là một chuyện hết sức bình thường nhưng bản thân cô lại phản ứng thái quá.
Cô bắt đầu cảm thấy động tác của mình quá lạnh lùng và xa cách có lẽ khiến anh hiểu lầm.
Miệng mấp máy vài lần muốn nói với anh gì đó nhưng khi cô nhìn qua anh lại thấy anh đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cơ bản là không có ý muốn nói chuyện với cô. Cô nhìn thấy cảnh này cũng cúi đầu không nói gì nữa.