Cố Thanh Khê nhận ra kết quả kỳ thi đại học của mình có thể bị người khác mạo thương là hôm đó cô nhìn thấy thầy Vương đã về hưu đến trường làm thủ tục. Từ lúc Cố Thanh Khê còn đi học thầy Vương đã chuyển qua chỗ con trai ở nơi khác, gần đây mới trở về làm việc liên quan đến tổ chức.
Năm đó thầy Vương đã rất già. Bước đi phải chống gậy bởi vì bị tai biến mạch máu não nên nửa bên mặt bị tê liệt, nói chuyện không được trôi chảy lắm.
“Lúc ấy điểm thi của em rất tốt, học đại học gì cũng được mà sao em lại không đi học vậy?” Lúc nói lời này ông cụ lắc đầu tiếc nuối.
Nghe vậy Cố Thanh Khê hơi nghi hoặc “Em thi rất tốt sao?”
“Đúng vậy, em thi rất tốt, thầy còn nói với người khác đứa nhóc như em rất có tương lai. Sao lại không đi học chứ? Đáng tiếc, quá đáng tiếc”
Lúc này Cố Thanh Khê đã gần 40 tuổi, không còn suy nghĩ gì nữa, chồng cô đã qua đời sớm lại không có con cái. Bây giờ ngay cả tái hôn cô cũng không muốn cứ một mình sống qua ngày, hiện tại chợt nghe được điều này không khác gì một tiếng sấm đổ bên tai.
Bây giờ Cố Thanh Khê đã không còn non nớt như năm xưa nhưng lúc trước Cố Thanh Khê cũng là một hoa khôi trong xã, lại là một hoa khôi ai cũng khen là tài sắc vẹn toàn. Cô học giỏi tuy là nhà nghèo nhưng gia đình cũng đập nồi bán sắt tạo điều kiện cho cô. Ai cũng nói cô là người có khiếu thi đại học nhưng cô không thi đậu đại học mà là thi rớt, vì chuyện này cô đã bị đả kích rất lớn, buồn bực ở nhà hơn một tháng không ra ngoài.
Qua một tháng cô viết một lá thư gửi cho bạn học trung học Tôn Dược Tiến thi đậu đại học, sau đó cô bắt đầu xuống ruộng làm việc, bắt đầu tham gia tuyển dụng trong huyện. Tuyển dụng vài lần người ta đều là có quan hệ họ hàng với nhau, nhà cô lại nghèo lại không có đường. Làm sao có thể tìm được việc, chỉ có thể chuẩn bị lập gia đình.
Kỳ thi tuyển sinh đại học hơn 20 năm trước là thất bại mà cô không muốn nhớ tới, là bước ngoặt trong số phận của cô, đặc biệt là khi cô nhìn thấy nhóm bạn cùng lớp và những người bạn cùng phòng ngày xưa khoe thành tựu của mình.
Cô càng cảm thấy từmsau khi thi Đại học thất bại, cả đời này cô đã định sẵn sẽ thất bại nhưng bây giờ câu nói của thầy Vương làm cho cả người cô đều choáng váng.
Cô về đến nhà ngồi sững sờ hơn 1 giờ sau đó lấy điện thoại di động ra mở group chat bạn cùng lớp ra, cô thấy các bạn cùng lớp của mình đang tán gẩu.
Cố Hồng Anh còn nói con trai của cô ấy chuẩn bị đi du học, xin được học bổng của Trường danh tiếng ở nước ngoài, hổ phụ sinh hổ tử.
Cố Tú Vân nói gần đây cô ấy trúng được một số tiền không tính là quá tốt nhưng cũng tạm được.
Hồ Thúy Hoa cho biết sắp tới người đàn ông của cô ấy có thể sẽ được thăng chức trong công ty, từng câu từng chữ tán thưởng bay qua trước mắt cô.
Cố Thanh Khê hơi hoa mắt, cô mơ màng suy nghĩ cô phải hỏi cho rõ ràng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho dù hỏi rõ ràng nhưng cũng không thể biết được sự thật mọi chuyện thì cô có chết cũng không nhắm mắt.
Cố Thanh Khê khi đi qua rất nhiều bộ phận, công việc, nhận rất nhiều sự lạnh nhạt, tiêu sạch tiền tiết kiệm hơn nửa đời. Cô ít nhiều mới hiểu được một chút.
Cô biết năm đó có người dựa vào thành tích của cô đi học đại học, mạo danh thanh thế của cô.
Người kia chắc chắn là bạn học của cô, dù vậy nhưng cô không biết người kia rốt cuộc là ai. Người kia rốt cuộc đã làm thế nào.
Cô cũng không biết vậy phải làm gì bây giờ, cứ như vậy cho qua chuyện hay thế nào.
Sau Cố Thanh Khê tuyệt vọng cô không biết nên tìm ai, cô đăng lên mạng một bài viết để giải thích tình huống của mình nhưng trên mạng ồn ào như thế, sao có người để ý tới cô chứ.
Cố Thanh Khê nghĩ đến một người Tiêu Thắng Thiên.
Tiêu Thắng Thiên là người ở bên cạnh nhà cô năm đó. Nhưng người ta không giống người bình thường năm đó nữa, người ta từ sớm đã ra biển làm việc, sau đó làm được sự nghiệp rất lớn. Hiện tại đã làm chủ, thường xuất hiện trên tin tức trên các tờ báo.
Là người có tương lai nhất mà cô quen biết trong đời này, chính là quan trọng nhất là anh không phải bạn học trung học của cô.
Mấu chốt nhất chính là, tuyệt đối không thể là người có liên quan đến lợi ích cũng sẽ không trùng hợp quen biết với người mạo danh mình, cho nên không cần kiêng rè cái gì. Sau khi nghĩ được như vậy, Cố Thanh Khê vẫn hơi do dự.
Lần trước cô gặp người ta là khi nào, hình như là 10 năm trước đi?
Lúc ấy chồng cô qua đời đúng lúc anh trở về quê hương để tham dự một cuộc hội nghị chính phủ, hình như là muốn thực hiện một dự án đầu tư ở quê nhà tình cờ gặp cô.
Lúc ấy anh còn hỏi cô tiếp theo có tính toán gì không, còn nói có khó khăn gì cô có thể tìm anh và còn để lại cho cô một số điện thoại di động.
10 năm rồi, sự nghiệp của anh phát triển hơn trước đây rất nhiều, người cũng ngày càng nổi tiếng, lúc này mình gọi điện thoại cho thì anh có trả lời không? hay là đã đổi số điện thoại di động rồi.