Cố Thanh Khê nghe thấy câu này buông tiếng thở dài rồi nở nụ cười “Cũng không phải là ở giá, chỉ là cảm thấy không còn ý nghĩa nữa. Bây giờ có tìm tiếp cũng chỉ là tìm thêm người để hầu hạ, để làm gì chứ, còn không bằng ở một mình”
Tiêu Thắng Thiên nhìn cô cười, trầm mặc một hồi lâu “Chuyện có kẻ mạo danh thi đại học làm sao cô lại phát hiện được? Nói rõ ràng tỉ mỉ cho tôi nghe đi”
Cố Thanh Khê gật gật đầu bèn nói ra chuyện năm đó mình đã gặp được giáo viên rồi đi cầu xin ông bà đi khắp nơi tìm người đồng ý nói chuyện này ra.
“Thật ra cũng chẳng còn cách nào khác, hàng xóm nhà tôi chị Vương, con trai của cô ấy đang làm việc trên huyện. Chị Vương giúp tôi hỏi thăm con trai cô ấy. Người ta nói rằng việc này đã xảy ra quá lâu cũng đã hơn 20 năm trôi qua. Lúc ấy, vào 10 năm trước vốn dĩ rất nhiều quy củ cũng không được đầy đủ, rất nhiều tư liệu hồ sơ cũng không còn nữa. Không có cách nào tìm được, sau đó tôi cũng đi hỏi người khác tìm người năm đó phụ trách chiêu sinh nhưng mà người đó đã qua đời. Có người đã qua đời, có người năm đó lại không trực tiếp phụ trách. Cơ bản là không tìm được ai cả.”
Những chua xót vất vả đã trải qua suốt mấy ngày nay chợt dâng lên trong lòng. Lúc Cố Thanh Khê nói những lời này đôi mắt mang theo vài phần mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Tiêu Thắng Thiên nhìn cô “Tại sao lại không gọi điện thoại cho tôi sớm một chút”
Cố Thanh Khê nghe lời này lại không biết phải trả lời như thế nào. Nếu không phải cùng đường cô thật sự không biết phải tìm ai, thì cô chắc chắn sẽ không đi quấy rầy một người như anh.
Đương nhiên cô cũng không thể ngờ rằng thế mà anh thật sự đến giúp mình còn đến vô cùng nhanh. Tiêu Thắng Thiên nhìn ra được sự khó xử của cô cũng không hỏi thêm chuyện này.
“Tôi đã phái người đi tìm hiểu, bây giờ cũng đã có một chút manh mối nhưng mà tốt nhất thì cô nên đi theo tôi đến Thủ Đô một chuyến.”
Cố Thanh Khê nghi hoặc “Để làm gì”
Tiêu Thắng Thiên nhìn cô nói “Bởi vì người ta đã mạo danh của cô để thi đại học, hẳn là đã dùng điểm của cô để đi học đại học ở Thủ Đô. Chúng ta cần phải tìm chứng cứ vào manh mối ở Thủ Đô chứ không phải là ở chỗ này”
Cố Thanh Khê lập tức hiểu ra vội vàng gật đầu “Được, được tôi sẽ lập tức đến nhà ga mua vé. Chúng ta đi Thủ đô đi”
Nói xong cô lập tức đứng lên Tiêu Thắng Thiên “Không cần chúng ta đi máy bay”
Máy bay?
Cố Thanh Khê ngạc nhiên lại có chút ngơ ngác mà nhìn anh.
Ơ chỗ này của bọn họ còn có máy bay sao?
Tiêu Thắng Thiên “Trước tiên cô thu dọn đơn giản một chút, chúng ta sẽ lập tức xuất phát”
Cố Thanh Khê cảm thấy hết sức ngạc nhiên, cô thực sự không ngờ rằng máy bay có thể trực tiếp bay đến trấn nhỏ của bọn họ. Đầu óc cô có chút hoảng hốt.
Thậm chí lúc ngồi trên máy bay nghe những tiếng ầm ầm của động cơ, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực “chẳng phải người ta thường nói máy bay đều rất lớn sao?”.Cô nhìn xung quanh nói
“Đây là máy bay tư nhân của tôi. Tôi thường xuyên phải bay đi bay lại khắp nơi. Nếu không có một cái máy bay riêng thì sẽ rất bất tiện. Dù sao cũng cần một phương tiện để thay cho việc đi bộ” Tiêu Thắng Thiên nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
“Thì ra là vậy” Việc này đối với cô mà nói là việc hết sức xa vời, không thể nào tưởng tượng được. Trên thực tế đây là lần đầu tiên cô được ngồi máy bay trong suốt cuộc đời, cho nên đối với những điều mà Tiêu Thắng Thiên vừa nói. Cô hiểu cái được cái không.
Cô cố gắng suy nghĩ những việc mà ngày thường cô thường nói với những đứa bạn cấp 3, đều không hề có từ máy bay tư nhân nhưng mà những người giàu có như Tiêu Thắng Thiên làm sao có thể cùng cấp bậc với cô và những đứa bạn học chung thời cấp 3 đó.
“Cô muốn uống cái gì không? Có nước sôi để nguội các loại nước trái cây, cũng có cà phê và sữa bò” Tiêu Thắng Thiên hỏi.
“Tôi... Nước sôi để nguội đi” khẩu vị của Cố Thanh Khê tương đối thanh đạm, đặc biệt là mấy năm nay cô lại càng ăn uống đơn giản và tiết kiệm. Tiêu Thắng Thiên Nhận lấy một cái ly từ trong tay người phục vụ sau đó tự mình rót cho cô một ly nước ấm, đưa tới cho cô.
“Cảm ơn” Cố Thanh Khê thủ sủng nhược kinh mà nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Nếu như cô mệt mỏi có thể nhắm mắt lại nghỉ một lát, chỗ này cũng có thể ngả ra phía sau” Tiêu Thắng Thiên quan tâm mà nói cho cô.
“Được, tôi biết rồi” Cố Thanh Khê nhanh chóng cúi đầu nhìn như nhìn ra tới cơ quan ở bên trong.
“Khoảng chừng 2 giờ nữa chúng ta sẽ đến thủ đô” Tiêu Thắng Thiên lại nói cho cô
“Được, được” Cố Thanh Khê cảm thấy Tiêu Thắng Thiên thật sự quá tốt, là một người có tình có nghĩa, thậm chí cô còn nhớ rằng trước đây khi đến huyện mua đồ cô cũng có thể ngẫu nhiên nghe được ai đó khen anh. Hình như là bởi vì anh đã đầu tư cho Huyện một số tiền rất lớn để xây dựng kinh tế. Mọi người khen anh giàu có cũng không quên quê hương.
“Suy nghĩ gì thế đến xuất thần vậy” Tiêu Thắng Thiên đột nhiên cười hỏi cô một câu.