Cố Thanh Khê do dự cả buổi cuối cùng vẫn quyết định gọi số điện thoại này, cô lấy một cuốn sổ ghi chép từ trong ngăn kéo ra. Cô tìm thấy số điện thoại được ghi chép lại năm đó, từ những trang giấy đã ố vàng.
Sau đó nhấn từng số, cuối cùng cô hạ quyết tâm nhấn nút gọi đi, đầu dây bên kia vang lên một hồi lâu, cuối cùng lúc cô cho là sẽ không có ai nghe máy thì một giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn vang lên.
“Xin chào, ai vậy?”
“Tôi là Cố Thanh Khê, anh còn nhớ tôi không?” trong lòng Cố Thanh Khê hơi thấp thỏm, cô biết bây giờ Tiêu Thắng Thiên là nhân vật còn lớn hơn cả huyện trưởng, kỳ thật lần trước lúc tới đây huyện trưởng thấy anh đều rất kính cẩn lễ phép.
“Thanh Khê là cô sao? Bây giờ cô thế nào rồi?” giọng nói đầu dây bên kia rất bình thường như thể bọn họ là bạn bè thường xuyên gặp mặt vậy.
“Tôi sống rất tốt” Cố Thanh Khê không biết mở miệng nói chuyện của mình như thế nào dù sao chuyện này nói ra rất dài dòng
“À vậy là tốt rồi” đối phương nói như vậy,
Cuộc điện thoại rơi vào trầm mặc.
Suy nghĩ thật kỹ, Cố Thanh Khê cũng không còn nhớ rõ chút ký ức về Tiêu Thắng Thiên nữa.
Tiêu Thắng Thiên bằng tuổi với cô, là hàng xóm bên cạnh, từ nhỏ đã là thằng nhóc nghịch ngợm không làm nên chuyện lớn gì. Cố Thanh Khê là một cô gái ngoan ngoãn nhìn thấy loại người này đều chạy trốn bởi vì nghe nói anh rất xấu, rất hay bắt nạt người khác. Anh còn có thể dùng đất để ném vào người khác còn ném rất chuẩn.
Cô và Tiêu Thắng Thiên cũng không quen biết cho đến lần đó, sau khi cô thi rớt đại học nên vác giỏ trúc lên núi cắt cỏ heo. Anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và chặn cô lại, đôi mắt đen láy cứ thế nhìn chằm chằm cô.
Cô sợ hãi, trong ấn tượng của cô anh là một người rất xấu, anh nhìn mình như vậy là muốn làm gì. Có phải anh muốn bắt nạt người khác không.
Nhưng anh lại không bắt nạt cô. Anh chỉ hỏi là cô tại sao phải đồng ý kết hôn với Trần gia thôn.
Anh nhìn chằm chằm cô, hỏi từng chữ khi nào cô đi xem mắt? tại sao lại đi xem mắt? Cố Thành Khê càng sợ hãi hơn, mất một lúc lâu cô mới nói ra được một câu: Hoàn cảnh gia đình anh ấy rất tốt, có thể cho rất nhiều lễ vật đám hỏi.
Đây là nói thật.
Cô là một cô gái nhưng trong nhà cũng không trọng nam khinh nữ, hai năm đó học cấp 3 vì cung cấp cho cô đi học mà anh trai và chị dâu thường xuyên cãi nhau. Nhưng ba mẹ cô kiên trì nói là cô rất có tương lai. Dù thế nào cũng phải cung cấp cho cô đi học, trông cậy vào cô thi đậu đại học để thoát kiếp làm nông nhưng kết quả đến thời điểm quan trọng đó lại rơi xuống, không thi đậu.
Lúc này cô còn làm được gì đây, gả cho một người có điều kiện gia đình tốt. Tốt xấu gì cũng có thể lấy thêm một ít lễ vật đám hỏi cũng có thể bù đắp cho gia đình một chút để cho con trai trong nhà sống tốt.
Tiêu Thắng Thiên cười trào phúng, sau đó rời đi.
Sau khi cô kết hôn, có một lần trở về nhà mẹ đẻ loáng thoáng nghe nói Tiêu Thắng Thiên đi rồi, nhưng không biết đi đâu, không thấy bóng dáng nữa.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới người này cũng sẽ suy đoán một chút nhưng thật ra cô cũng không để ý lắm, chính là lần kia anh trở về huyện, tổ chức hội nghị, làm đầu tư rất rầm rộ.
Cố Thanh Khê đối mặt với sự im lặng khiến người ta lúng túng này bắt đầu cảm thấy có phải mình đã sai rồi không, cô không nên tìm anh
“Sao đột nhiên cô lại gọi điện thoại cho tôi? Có chuyện gì sao?” ngay khi Cố Thanh Khê do dự định bỏ cuộc cô nghe thấy đối phương nói như vậy.
“Tôi có chút việc” Cố Thanh Khê lấy hết dũng khí, mượn lời này nói ra.
“Cô nói đi”
Dù anh đã làm một người đàn ông 40 tuổi nhưng giọng nói anh rất trầm ổn, nhẹ nhàng và khàn khàn, phong thái điềm tĩnh, ung dung. Sự hăng hái và sắc sảo của thiếu niên nông thôn ngày xưa dường như đã chìm xuống và biến mất chỉ là ba chữ đơn giản mà thôi.
Lại làm cho Cố Thanh Khê cảm thấy ấm áp và bao dung. Thậm chí còn làm cho mắt của Cố Thanh Khê sau nhiều ngày bôn ba gần nhất với tuyệt vọng nổi lên sự ướt át.
“Tôi muốn xin anh giúp đỡ điều tra một chuyện, có thể hơi phiền phức. Nhưng tôi thật sự hết cách rồi. Tôi cũng không biết nên tìm ai” nói đến đây giọng Cố Thanh Khê nghẹn ngào.
Hơn 20 năm rồi, năm tháng cứ như vậy trôi qua. Cô đã gần như quên mất lần thất bại đã từng mang đến cho cô sỉ nhục lớn cỡ nào. Nhưng bây giờ cô biết, cô không hề thất bại, cô bị người ta mạo danh, cuộc sống của cô đã bị người ta xáo trộn.
Sau khi biết chuyện này cô vẫn chưa từng khóc, đột nhiên muốn gào khóc. Cô muốn nói hết những uất ức của mình cho người khác nghe, ngay cả khi cô và người đàn ông này không thân quen, cô vẫn muốn nói.