Sau này khi Tiêu Thắng Thiên trở về huyện để tiến hành đầu tư, hình như cũng đã từng làm một hạng mục như vậy, huyện Lan Lăng đã tổ chức cho không ít những người phụ nữ nông thôn dệt một số kiểu hoa văn, những kiểu hoa văn đó được bán rất chạy ở trong các thành phố lớn, thậm chí còn có thể bán ra nước ngoài.

Cố Kiến Quốc lại không nghĩ nhiều: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tay của chúng ta vụng về, có thể dệt được những loại kia sao? Hơn nữa làm sao người trong thành phố có thể thích những kiểu hoa văn sơ sài như thế này được?”
Cố Kiến Quốc cảm thấy không tin, bây giờ ở niên đại này, giữa thành thị và nông thôn vẫn còn tồn tại một khoảng cách rất lớn, lương thực và hàng hoá ở trong thành phố là những thứ mà những người dân quê cả đời đều không thể với tới, thế cho nên ở trong mắt một người dân quê như Cố Kiến Quốc, sự coi trọng của những người ở trong thành phố là thứ mà bản thân ông không thể nào dám với tới.

Cố Thanh Khê nghe những lời này, cũng không nói nhiều lời, cô biết rằng chuyện liên quan đến quan niệm như thế này không phải là chuyện của ngày một ngày hai, rất nhiều chuyện cần phải có thời gian, hôm khác cô có thể đến thư viện ở trên huyện để mượn sách, để xem có thể tìm được sách liên quan đến dệt thảm để học không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play