ịch: Anh Nguyễn

Sau khi Tả Đỉnh Lân cất đi hợp đồng, Hạ Việt chợt nhớ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: "Tả thiếu gia, sau khi đi học đại học, tôi có thể sống trong ký túc xá trường được không?",

“Cố gắng không sống ở ký túc xá trường. Sau khi tôi và em kết hôn, em sẽ phải cùng tôi đi dự một số bữa tiệc, nếu sống trong ký túc xá trường sẽ rất bất tiện.”

Câu trả lời giống với những gì Hạ Việt đoán. Đối với Hạ Việt, việc có thể vào đại học đã là một điều bất ngờ ngoài dự đoán. Tuy có chút thất vọng khi không thể trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt trong ký túc xá trường nhưng Hạ Việt hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Thấy Hạ Việt không có vấn đề gì, Tả Đỉnh Lân lấy điện thoại di động ra thông báo với gia đình rằng tối nay anh sẽ đưa bạn đời tương lai về ăn tối, sau đó tắt điện thoại mà không đợi gia đình phản ứng. Anh gọi điện cho cấp dưới và yêu cầu chuyển hộ khẩu của Hạ Việt và làm một sổ hộ khẩu riêng cho cậu.

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, anh nhìn Hạ Việt nói: "Tôi dẫn em đi mua một ít quần áo, sau đó đưa em về nhà tôi ăn tối.”

"Được." Hạ Việt nhìn quần áo của mình, đắt tiền nhất cũng chỉ có ba mươi tệ. Quần áo như vậy không thích hợp đi dự tiệc, huống chi là đi gặp gia đình của Tả Đỉnh Lân.

Tả Đỉnh Lân không gọi cho ai, anh đưa Hạ Việt đến cửa hàng nơi anh thường mua quần áo. Anh nhờ nhân viên giúp Hạ Việt vài bộ quần áo tươm tất.

“Em đi thử xem.” Tả Đỉnh Lân chọn thêm một ít quần áo trong số quần áo được nhân viên bán hàng chọn, sau đó lấy mấy bộ đưa cho Hạ Việt.

Hạ Việt cầm quần áo đi đến phòng thay đồ, vừa nhìn giá tiền, vừa thở hổn hển. Hạ Việt biết cửa hàng Tả Đỉnh Lân đưa mình đến chắc chắn không hề rẻ, nhưng không ngờ lại đắt như vậy. Hạ Việt vẫn còn khá bằng lòng khi nhận quần áo Tả Đỉnh Lân đưa cho nhưng giờ đột nhiên có chút bất an. Nếu không phải cậu lo lắng Tả Đỉnh Lân ở bên ngoài đợi quá lâu, Hạ Việt hẳn là đã do dự rất lâu.

Mặc dù quần áo đắt tiền nhưng cậu phải nói rằng chúng rất xứng đáng. Cả vải và đường may của quần áo đều hoàn hảo. Sau khi Hạ Việt thay quần áo, cậu trông giống như một người đàn ông giàu có.

Tả Đỉnh Lân biết Hạ Việt có ngoại hình đẹp, nhưng anh vẫn sững sờ vài giây khi nhìn thấy Hạ Việt mặc bộ quần áo đẹp đẽ. Bộ quần áo bó sát tôn lên hoàn toàn dáng người cao và thẳng của Hạ Việt, có lẽ vì xấu hổ nên khuôn mặt của Hạ Việt trông vẫn quyến rũ hơn khi có chút ửng hồng.

Hạ Việt nhìn thấy Tả Đỉnh Lân hồi lâu không nói chuyện, cho rằng cậu mặc không đẹp, trong lòng có chút lo lắng, đang suy nghĩ có nên thay quần áo hay không.

"Trông rất đẹp. Tôi lấy bộ này. Em có thể thử bộ quần áo khác." Tả Đỉnh Lân dù sao cũng là Tả Đỉnh Lân. Tuy bị Hạ Việt làm cho kinh ngạc nhưng anh chỉ choáng váng trong vài giây và nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hạ Việt vốn muốn nói, cậu không cần mua nhiều quần áo như vậy, chỉ cần mấy bộ để đi ra ngoài gặp gỡ người khác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt không thể nghi ngờ của Tả Đỉnh Lân, cậu lại không nói được lời nào, chỉ có thể im lặng quay người vào thay quần áo.

Hạ Việt liên tục thay sáu bộ quần áo, ngoại trừ một bộ đồ Hạ Việt mặc quá quyến rũ và bị Tạ Đỉnh Lân từ chối ra thì Tạ Đỉnh Lân đã chọn cả năm bộ còn lại.

Khi hai người bước ra khỏi cửa hàng, Hạ Việt vẫn còn ngơ ngác, bởi vì Hạ Việt đứng cạnh Tả Đỉnh Lân khi anh đang trả tiền, con số trên máy PS là số tiền mà Hạ Việt cho dù có làm cả 10 năm không ăn uống cũng không kiếm được. Hạ Việt vốn tưởng rằng quần áo đã được mua xong, nhưng cậu lại bị Tả Đỉnh Lân kéo đến một cửa hàng chuyên may vest. Khi hai người lại bước ra ngoài, thẻ của Tả Đỉnh Lân đã chi số tiền mà Hạ Việt coi là một số tiền quá lớn.

Chỉ vì bộ đồ được thiết kế riêng và cần một khoảng thời gian nhất định để may nên Hạ Việt chỉ cần đo số đo cơ thể của mình và không cần thay quần áo.

Sau khi mua quần áo, Tả Đỉnh Lân còn dẫn Hạ Việt đi mua giày. Vốn định dẫn Hạ Việt đi mua một ít hàng xa xỉ, nhưng Hạ Việt kiên quyết từ chối. Tả Đỉnh Lân thấy thái độ của Hạ Việt kiên quyết, không có vẻ đạo đức giả, đồng thời nhìn thấy trong mắt Hạ Việt hiện lên một tia sợ hãi, anh biết vừa rồi giá cả quần áo và giày dép khiến cậu sợ hãi, nên không nghĩ tới việc mua đồ xa xỉ nữa mà đưa Hạ Việt về nơi mình ở.

Tuy nhiên, Tả Đỉnh Lân không đưa Hạ Việt đến ngôi nhà nơi anh sống những ngày này mà đến một biệt thự ở trung tâm thành phố.

"Ngày thường tôi ở đây, nơi tôi ở trước đây thỉnh thoảng mới đến, lát nữa tôi sẽ nhập dấu vân tay của em vào máy tính, nếu lúc về tôi không có ở nhà, em có thể tự mở cửa vào." Tả Đỉnh Lân bước vào, anh mở trung tâm máy tính của biệt thự và nhập dấu vân tay của Hạ Việt vào đó.

"Em nghỉ ngơi một chút đi. Chúng ta sẽ khởi hành đến ngôi nhà cũ vào khoảng bốn giờ." Tả Đỉnh Lân nói sau khi liếc nhìn đồng hồ.

"Được rồi, sáng nay đi mua quần áo, còn chưa ăn trưa, bây giờ đã gần một giờ rồi, anh chắc cũng đói rồi. Tôi đang định làm một món đơn giản thôi, hy vọng là anh không chê." Tả Đỉnh Lân buổi sáng đã tiêu rất nhiều tiền cho Hạ Việt. Với số tiền đó, Hạ Việt không biết làm cách nào để trả nợ Tả Đỉnh Lân. Suy nghĩ hồi lâu, cậu không thể làm gì khác, ngoại trừ tài nấu nướng của mình.

Tả Đỉnh Lân có chút kinh ngạc nhìn Hạ Việt nói: “Em biết nấu ăn sao???”

Ở xã hội này đàn ông có thể nấu ăn quả thực hiếm có. Chẳng trách khi nghe Hạ Việt nói muốn nấu ăn, anh lại kinh ngạc như vậy.

Hạ Việt tự giễu cười nói: “Nếu không biết nấu nướng, chắc chắn tôi sẽ chết đói mất.”

Hạ Việt lớn lên có cha mẹ mà như không có họ, từ năm sáu tuổi đã tự mình nấu ăn với một chiếc ghế đẩu để đặt vào bếp, về cơ bản cậu đã tự mình làm ba bữa một ngày. Khi lớn hơn một chút, cậu còn phải chuẩn bị bữa ăn cho cha mẹ. Lớn lên, Hạ Việt thực sự ghen tị với những bạn cùng lớp mang hộp cơm do mẹ làm đến trường.

Tả Đỉnh Lân nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình Hạ Việt trong thông tin tìm được, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ chờ.”

Tả Đỉnh Lân không hề nói lời an ủi nào. Với cả Tả Đỉnh Lân cũng không biết an ủi thế nào.

Đương nhiên, Hạ Việt không mong đợi được nghe được lời an ủi nào từ Tả Đỉnh Lân. Nếu Tả Đỉnh Lân thật sự an ủi Hạ Việt, Hạ Việt sẽ bị sốc.

Cấp dưới của Tả Đỉnh Lân đến rất nhanh. Khi Hạ Việt vừa mới bắt đầu nấu ăn, cấp dưới chịu trách nhiệm giúp Hạ Việt thay đổi hộ khẩu đã mang hộ khẩu mới cấp của Hạ Việt đến nơi Tả Đỉnh Lân ở.

"Sao nhanh thế???" Hạ Việt không thể tin được lẩm bẩm, trong tay cầm hộ khẩu mới cấp.

Tả Đỉnh Lân nhìn thấy trong mắt Hạ Việt có nét sửng sốt. Trong mắt anh hiện lên một tia kiêu ngạo, hiển nhiên rất hài lòng với năng lực làm việc của cấp dưới.

“Cha tôi có đưa ra yêu cầu vô lý nào khi tôi chuyển hộ khẩu không???” Hạ Việt đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và hỏi cấp dưới của Tả Đỉnh Lân. Hạ Việt biết rất rõ tính tham lam của cha mình, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy để cướp bóc chứ.

Người đàn ông không trả lời ngay lời nói của Hạ Việt mà liếc nhìn Tả Đỉnh Lân, sau khi nhận được tín hiệu của bên kia, anh ta trả lời: “Hạ Đại Toàn nhờ chúng tôi giúp ông ta trả nợ và trả hai triệu trước khi ông ta chuyển hộ khẩu của cậu.”

Hạ Việt trong lòng cảm thấy chua xót, cậu biết sẽ như thế này. Cuốn sổ hộ khẩu nhẹ nhàng trong tay cậu đột nhiên trở nên nặng như núi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra một nửa. Một lúc sau, Hạ Việt hít một hơi thật sâu và nói với Tả Đỉnh Lân: “Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

Sau đó cậu quay người trở lại nhà bếp mà không đợi Tả Đỉnh Lân nói.

Tả Đỉnh Lâ vẻ mặt vô cảm nhìn bóng lưng gầy gò của Hạ Việt, không biết anh đang suy nghĩ gì.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play