Dịch: Anh Nguyễn
Hạ Việt không biết cậu và Tả Đỉnh Lân có thể thương lượng cái gì, nhưng Tả Đỉnh Lân đã nói như vậy, Hạ Việt tự nhiên cũng ngoan ngoãn ngồi xuống. Hạ Việt vừa mới ngồi xuống, Tả Đỉnh Lân thốt ra lời này đã bị dọa đến suýt chút nữa cậu ngã xuống đất. Tả Đỉnh Lân đã nói cái gì…
"Tả thiếu gia, những gì tôi nghe có đúng không vậy? Anh nói muốn cưới tôi???" Hạ Việt cảm thấy cậu nhất định còn chưa tỉnh táo lại, bằng không sao có thể nghe được chuyện động trời như vậy? Người đứng đầu tương lai của Tả gia, chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thiên, thực sự muốn kết hôn với một thường dân bình thường như cậu. Điều quan trọng nhất là hai người vừa mới gặp nhau.
Trước sự kinh ngạc của Hạ Việt, vẻ mặt Tả Đỉnh Lân không hề thay đổi, bình tĩnh nói tiếp: “Đúng vậy, vì một số lý do tôi không thể ở bên người mình thích. Để ngăn cản tôi ở bên người mình thích, gia đình tôi đã và đang bắt tôi hẹn hò mù quáng, muốn tôi kết hôn nên tôi nghĩ đến việc tìm người giả mạo một cuộc hôn nhân để trấn an họ. Cậu có thể yên tâm rằng hôn ước có thể chấm dứt trong tối đa ba năm, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả các chi phí của cậu, bao gồm cả số tiền mà cha cậu nợ trước đây và chi phí học đại học của cậu.”
Chuyện Tả Đỉnh Lân nói với Hạ Việt, Hạ Việt càng ngày càng nhíu mày. Phải nói lợi ích Tả Đỉnh Lân đưa ra khiến Hạ Việt rất hưng phấn, nhưng Hạ Việt lại không sẵn sàng đồng ý. Hạ Việt hít một hơi thật sâu, thở ra một cách nặng nề và nói: “Những lợi ích mà Tả tiên sinh đưa ra thực sự rất hấp dẫn đối với tôi, nhưng tôi không thể đồng ý.”
Tả Đỉnh Lân nghe được nửa đầu, còn tưởng rằng Hạ Việt đã đồng ý, ngay lúc anh chuẩn bị đứng lên soạn hợp đồng, lại nghe thấy Hạ Việt từ chối ở nửa sau, có chút không vui nói: “Sao cậu không đồng ý? Cậu không bị thu hút à? Cậu nghĩ rằng cho cậu quá ít lợi ích sao?"
"Không, chỉ là tôi có chút ám ảnh về quan hệ và hôn nhân, không thể chấp nhận kết hôn với người lạ." Hạ Việt mặc dù cảm thấy có chút không yên tâm nhưng vẫn kiên quyết nhìn Tả Đỉnh Lân nói.
Lời nói của Hạ Việt khiến Tả Đỉnh Lân có vẻ tốt hơn. Thái độ của Hạ Việt đối với các mối quan hệ vẫn khiến Tả Đỉnh Lân cảm kích: “Cậu có thể coi cuộc hôn nhân này như một công việc, nhưng thời gian làm việc dài hơn một chút. Đừng lo lắng, chỉ ba năm thôi, chúng ta sẽ hủy bỏ hôn ước, tất cả dấu vết giữa tôi và cậu sẽ xóa sạch. Sau này khi kết hôn thì đó vẫn là cuộc hôn nhân đầu tiên của cậu, cậu không cần lo lắng về việc bạn đời của cậu sẽ bị ảnh hưởng.”
Hạ Việt nghe xong không trả lời ngay mà hỏi: “Tôi có thể biết tại sao lại là tôi không?”
Cho dù là kết hôn giả, cũng sẽ dễ dàng tìm được người tốt hơn Tả Đỉnh Lân với tình hình tài chính của anh.
Tả Đỉnh Lân hiển nhiên không ngờ Hạ Việt lại đột nhiên hỏi như vậy, anh sửng sốt một lát rồi thẳng thừng nói: “Bởi vì dáng vẻ bướng bỉnh của cậu khi ngã xuống rất giống người tôi thích. Tìm người kết hôn giả, việc gì tôi phải tìm một người không thuận mắt về chứ?"
Đúng vậy, với sự giàu có của Tả Đỉnh Lân, quả thật rất dễ tìm được người kết hôn giả. Chỉ cần một chút tin tức được tung ra, sẽ có rất nhiều người lần lượt ra mặt. Nhưng Tả Đỉnh Lân chỉ cảm thấy ghê tởm những người phụ nữ kiêu ngạo đó, ở bên nhau một thời gian cũng sẽ cảm thấy khó chịu chứ đừng nói đến việc kết hôn và ở bên họ suốt ba năm.
Hạ Việt suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng cậu thật sự chưa từng nghĩ tới nguyên nhân này.
“Có thể để cho tôi suy nghĩ một chút được không?” Những lợi ích mà Tả Đỉnh Lân đưa ra khiến Hạ Việt không thể từ chối, cũng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân sau này của cậu. Nhưng khi nghĩ đến việc kết hôn với một người mà mình không hề yêu, Hạ Việt cảm thấy dù chỉ có ba năm nhưng vẫn rất khó chịu.
“Được.” Tả Đỉnh Lân không thích ép buộc người khác, anh nhìn thấy trong mắt Hạ Việt có chút lúng túng. Nếu không phải do áp lực nặng nề từ gia đình, anh sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm người kết hôn giả.
Hạ Việt gần như cả đêm không ngủ ngon, trằn trọc mãi, cuối cùng Hạ Việt nhấc chăn đứng dậy đi ra ban công nhìn bầu trời tối đen và gió lạnh thổi qua, trở về phòng cho đến khi bình minh.
“Xem ra cậu đã quyết định rồi.” Tả Đỉnh Lân nhìn thấy Hạ Việt sắc mặt có chút suy sụp, đoán được đêm qua cậu nhất định ngủ không ngon giấc. Anh hiểu rằng bên kia đã đưa ra quyết định.
Hạ Việt nhìn Tả Đỉnh Lân, khẽ gật đầu nói: “Tả thiếu gia thực ra đã đoán được rồi phải không? Tôi không thể từ chối lời cầu hôn của Tả thiếu gia. Ta đồng ý kết hôn giả với Tả thiếu gia, nhưng tôi hy vọng Tả thiếu gia có thể giúp tôi một việc, tôi muốn chuyển hộ khẩu của tôi ra khỏi hộ khẩu của cha tôi.”
Hạ Việt từ lâu đã có ý định chuyển hộ khẩu của mình ra khỏi sổ hộ khẩu của Hạ Đại Toàn, nhưng với năng lực hiện tại của cậu, căn bản là cậu không thể làm được.
Tả Đỉnh Lân còn tưởng Hạ Việt sẽ nhân cơ hội lợi dụng mình, nhưng anh không ngờ đối phương chỉ đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy. Đối với Tả Đỉnh Lân mà nói cũng không có ý nghĩa gì, cho nên Tả Đỉnh Lân liền vui vẻ đồng ý nói: “Tôi sẽ bảo người trả hết nợ của cha cậu và chuyển hộ khẩu cho cậu.”
"Cám ơn." Hạ Việt cảm ơn Tả Đỉnh Lân.
“Không có gì, lát nữa tôi sẽ soạn hợp đồng, cậu có thể xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký đi. Sau đó tôi sẽ nói cho gia đình tôi biết về sự tồn tại của cậu.”
Hạ Việt gật đầu nói: “Được.”
Tả Đỉnh Lân làm rất nhanh, trong vài phút lập ra một bản hợp đồng, trong hợp đồng nêu rõ Hạ Việt sẽ làm gì với Tả Đỉnh Lân trong ba năm tới, cũng như những lợi ích mà Tả Đỉnh Lân sẽ mang lại cho Hạ Việt.
Hạ Việt không ngờ Tả Đỉnh Lân lại hào phóng như vậy, không những chi phí sinh hoạt trong ba năm tới của cậu sẽ được trang trải đầy đủ mà còn cho cậu 10 triệu làm phí chia tay khi hôn nhân tan vỡ. Hạ Việt bị sự hào phóng của Tả Đỉnh Lân sửng sốt, phải một lúc lâu mới phản ứng lại, nói: “Tả thiếu gia, tôi không cần khoản phí chia tay này. Nói đến chuyện này, tôi đã lợi dụng anh, tôi thực sự không biết xấu hổ nếu nhận phí chia tay này.”
Tả Đỉnh Lân có thể nhìn ra Hạ Việt không phải giả vờ từ chối, mà là cậu thật sự không muốn tiền chia tay, cho nên anh càng cảm thấy có thiện cảm hơn cho Hạ Việt. Tuy nhiên, Tả Đỉnh Lân đã không làm theo ý muốn của Hạ Việt là hủy bỏ khoản phí chia tay mà nói: “Sau khi cưới tôi, cậu sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện, thậm chí có một số người sẽ gây rắc rối cho tôi, vì vậy em xứng đáng với 10 triệu này."
"Nhưng..." Hạ Việt còn muốn nói cái gì, nhưng dưới con mắt sắc bén của Tả Đỉnh Lân, cậu chỉ có thể im lặng ký tên mình vào hợp đồng, nghĩ rằng sau ba năm mình sẽ có thể nhận được 10 triệu tệ.
Nhìn thấy Hạ Việt ký tên, Tả Đỉnh Lân liền lấy cây bút từ trong tay Hạ Việt, lưu loát ký tên mình bên cạnh tên Hạ Việt, sau đó cất hợp đồng đi.