Dịch: Anh Nguyễn
Hạ Việt dành hơn mười phút chỉ để làm bốn món và một món canh. Chưa kể hương vị, màu sắc và mùi thơm đương nhiên không ngon bằng những món ăn được chế biến cẩn thận mà Tả Đỉnh Lân hay ăn, nhưng trông chúng rất ấm cúm.
"Ăn đi. Hương vị chắc chắn sẽ không ngon bằng những món anh thường ăn, nhưng vẫn đủ ngon để ăn." Hạ Việt sắp xếp bát đũa rồi cười nói với Tả Đỉnh Lân.
Tả Đỉnh Lân kéo ghế ngồi xuống, không nói chuyện ngay mà cầm đũa lên cắn một miếng bắp cải xào gần mình nhất, sau đó nói: "Hương vị không tồi.”
Tuy so với những món Tả Đỉnh Lân hay ăn thì mùi vị kém xa, nhưng điều quan trọng nhất đây món ăn do Hạ Việt nấu khiến Tả Đỉnh Lân có cảm giác như đang ở nhà.
Hạ Việt nhìn thấy Tả Đỉnh Lân cầm đũa, rõ ràng lời khen của anh không phải là nịnh nọt.
Sau khi Hạ Việt và Tả Đỉnh Lân ăn xong bữa trưa muộn, họ trở về phòng nghỉ ngơi. Sau khi trở về phòng, Hạ Việt cất sổ hộ khẩu, phân loại quần áo và giày dép mới mua xong rồi nằm xuống giường và nhắm mắt lại. Hạ Việt không ngủ, nhưng nhớ lại mười tám năm ngắn ngủi này. Đôi khi Hạ Việt không biết làm thế nào mà mình có thể sống sót suốt ngần ấy năm. May mắn thay, cuộc sống bây giờ đã khá hơn. Điều mà Hạ Việt phải làm tiếp theo là học tập chăm chỉ và tìm một công việc tốt để cố gắng sớm trả hết số tiền cho Tả Đỉnh Lân càng sớm càng tốt.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ không thể ngủ được, nhưng không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Khi Hạ Việt tỉnh lại, đồng hồ đã chỉ đến bốn giờ rưỡi. Hạ Việt nhớ rằng Tả Đỉnh Lân nói bốn giờ sẽ rời đi, lập tức nhảy xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài.
Hạ Việt chạy xuống lầu, nhìn thấy Tả Đỉnh Lân đã thay quần áo, đang ngồi trên ghế sofa, cậu vội vàng xin lỗi Tả Đỉnh Lân: “Thực xin lỗi, tôi vô ý ngủ quên.”
"Không sao, chỉ là nửa tiếng thôi mà." Tả Đỉnh Lân cũng không tức giận khi Hạ Việt ngủ quên, dù sao thân thể Hạ Việt còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngủ quá giờ cũng là bình thường.
Tả Đỉnh Lân thái độ càng tốt, Hạ Việt càng cảm thấy áy náy. Nếu không phải Tả Đỉnh Lân bảo Hạ Việt thay quần áo chuẩn bị rời đi, Hạ Việt đã đứng đó xin lỗi suốt rồi.
Hạ Việt nhanh chóng thay một bộ quần áo bình thường và đi theo Tả Đỉnh Lân lên xe đến Tả gia. Lúc đầu thì không có chuyện gì, nhưng khi đến gần Tả gia, Hạ Việt bắt đầu hoảng sợ.
“Chúng ta làm như vậy sẽ không sao chứ? Lỡ như chúng ta bị phát hiện thì sao???”
Tả Đỉnh Lân bắt chéo chân, vẻ mặt thờ ơ. Nghe được câu hỏi của Hạ Việt, anh chỉ liếc nhìn Hạ Việt, sau đó nói: "Lo cái gì chứ? Gia đình tôi muốn tôi kết hôn nên tôi chỉ thuận theo ý họ thôi. Em có thể yên tâm. Về phần bị phát hiện thì em không cần phải lo lắng. Tôi rất ít khi về nhà cũ trừ ngày nghỉ lễ, nên chỉ cần cẩn thận để không bị phát hiện là được. ”
Nghe anh nói xong, Hạ Việt bình tĩnh lại mặc dù vẫn có chút lo lắng.
Tả gia là một biệt thự, nhưng thực chất là một trang viên, sau khi vào cổng, phải lái xe thêm mười phút nữa mới đến được nơi gia đình Tả gia ở.
Trước khi xuống xe, Tả Đỉnh Lân nói với Hạ Việt: “Nếu bọn họ hỏi chúng ta gặp nhau như thế nào thì cứ nói với họ những gì tôi đã nói với em trước đó.”
"Ừ, được." Hạ Việt gật đầu.
Vì họ đã chuẩn bị kết hôn nên đương nhiên họ đã hẹn hò được một thời gian, vì vậy họ gặp nhau như thế nào và bắt đầu hẹn hò một cách tự nhiên như thế nào cần phải được giải thích chi tiết. Trước khi tới, Tả Đỉnh Lân biết người nhà nhất định sẽ hỏi tới, cho nên anh đã bịa ra một câu chuyện để Hạ Việt ghi nhớ.
"Ây ây, anh trai thực sự đưa người về kìa. Con còn tưởng rằng anh trai sẽ độc thân cả đời chứ, không ngờ lại lặng lẽ tìm được một thiếu niên xinh đẹp như vậy, vui quá đi." Giọng nói phát ra ở cửa, khi cô gái dễ thương nhìn thấy Tả Đỉnh Lân và Hạ Việt bước xuống xe, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên, sau đó cô ấy chạy vào sảnh và nói điều gì đó với những người đang mặc đồ lộng lẫy trong sảnh.
Mọi người ngồi trong hội trường lập tức cảm thấy khó chịu sau khi nghe điều này. Họ đều biết Tả Đỉnh Lân ghét việc kết hôn đến mức nào. Khi nhận được cuộc gọi của Tả Đỉnh Lân, họ đều nghĩ Tả Đỉnh Lân đang nói đùa thôi.
"Mọi người bình tĩnh lại. Không phải chỉ là Đỉnh Lân đưa người yêu của mình về nhà sao? Mấy đứa có cần bồn chồn như có kim tiêm dưới mông không." Bà lão ngồi ở giữa bình tĩnh bảo, nhấp một ngụm trà rồi nghiêm nghị nói.
Lời nói của lão phu nhân khiến trên mặt mọi người có mặt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng cũng khiến mọi người bớt nóng nảy mà bình tĩnh lại.
Cô gái vui tươi ở trước cửa không sợ vẻ mặt nghiêm nghị của bà cụ, rúc vào bên cạnh bà cụ, điều đó chứng tỏ cô bé là người được sủng ái. Cô gái nũng nịu nói với bà cụ: “Bà nội, bà không tò mò người có thể khiến anh trai muốn kết hôn là người thế nào sao???"
Lão phu nhân nhìn cô gái, ánh mắt dịu đi đáng kể, nhẹ nhàng nói: “Không phải những người tò mò đều ở đây sao? Chúng ta sẽ sớm biết thôi.”
Cô gái lè lưỡi khi nghe những lời đó và gục đầu vào vai bà lão, bộ dạng khiến mọi người bật cười.
Hạ Việt và Tả Đỉnh Lân bước vào đại sảnh giữa tiếng cười và tiếng cười liền biến mất. Điều này khiến Hạ Việt trong tiềm thức liền căng thẳng, tay cậu vô thức nắm lấy góc áo Tả Đỉnh Lân, như thể điều này sẽ mang lại cho cậu cảm giác an toàn.