Màu Hôn Khế Ước

Chương 2: Bị đánh


2 tháng


Dịch: Anh Nguyễn

Sau khi Hạ Việt rời nhà, cậu lang thang không mục đích trên đường phố, không biết đi đâu. Mãi đến khi mặt trời lặn, Hạ Việt mới lặng lẽ thở dài, tìm được khách sạn để ở. Nằm trên giường, Hạ Việt trong lòng tính toán, lần này cậu lấy ra toàn bộ số tiền tích lũy bao nhiêu năm qua cũng chỉ có ba đến bốn nghìn tệ.

Nếu như mỗi ngày cậu đều ở khách sạn, cũng không được mấy ngày. Hạ Việt nghĩ, tốt nhất là tìm một căn trọ rẻ tiền, sau đó tìm việc làm để trang trải cuộc sống.

Ngày hôm sau, Hạ Việt bắt đầu tìm thuê một căn trọ ở ngoại ô. Giá thuê ở ngoại ô rẻ hơn nhiều so với ở trung tâm thành phố. Căn trọ này thậm chí còn rẻ hơn nhiều, nhất là chỉ có hai đến ba trăm một tháng, hoàn hảo cho Hạ Việt. Việc tìm nhà diễn ra suôn sẻ, chỉ mất ba ngày để tìm được một nhà trọ chưa cho thuê.

Nhà trọ rất khó chịu, lạnh và ẩm ướt, nhưng điều đó không thành vấn đề vì cậu chưa từng chưa trải qua bất kỳ khó khăn nào kể từ khi còn nhỏ. Sau khi tìm được nhà để ở, Hạ Việt bắt đầu tìm việc làm. Bởi vì Hạ Việt chỉ mới tốt nghiệp trung học nên những việc có mức lương thoải mái và lương cao đương nhiên không dành cho cậu. Nghĩ nghĩ, Hạ Việt quyết định bào thân thể của mình, cho nên Hạ Việt ban ngày đến công trường bê gạch, ban đêm ra ngoài giao đồ ăn, một tháng cũng kiếm được bảy tám nghìn tệ.

Vừa nhận được tiền lương, Hạ Việt chỉ để lại cho mình năm trăm tệ chi phí sinh hoạt, còn lại đều gửi vào sòng bạc.

"A, cậu bé, không phải ông bố chết tiệt của cậu nói cậu giỏi kiếm tiền sao? Như này có nghĩa là cậu giỏi kiếm tiền thật nhỉ??" Nhìn thấy số tiền Hạ Việt đưa, ánh mắt kẻ đó nhìn Hạ Việt càng lúc càng nham hiểm.

Hạ Việt cũng đã nhìn thấy thủ đoạn của những người này, nhìn thấy sự hung ác trong mắt người đó, Hạ Việt vô thức rùng mình và bướng bỉnh nói: “Tôi chỉ là một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba, tôi chỉ có thể làm việc ở công trường. Chuyện này đã rồi... Đây là giới hạn của tôi."

Người đàn ông cầm số tiền Hạ Việt mang đến trước mặt Hạ Việt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt Hạ Việt rồi nói: “Cậu bé, tôi không quan tâm cậu có trình độ học vấn gì hay dùng phương pháp gì. Tóm lại, mỗi tháng ít nhất cũng phải đưa cho tao 1 nghìn, nếu dưới 1 nghìn thì cậu sẽ bị đánh.”

Khi Hạ Việt ra khỏi sòng bạc, một cơn gió lạnh chợt thổi qua, lưng cậu lạnh buốt. Lúc này Hạ Việt mới nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

Hạ Việt không dám không để tâm những người trong sòng bạc nên đã tìm một công việc ở công trường và giao đồ ăn vào giữa đêm, rửa bát và phục vụ bát đĩa. Nhưng kết quả thời gian nghỉ ngơi của Hạ Việt ngày càng ít hơn, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể ngủ ba bốn giờ, ngay cả một người đàn ông cứng cỏi cũng không thể chịu đựng được.

Bởi vì nửa cuối tháng sức khỏe của Hạ Việt có chút yếu, nên trong ngày làm việc ít hơn, trong một tháng, cậu chỉ kiếm được hơn 9.000 tệ, chỉ để lại tiền ăn, còn lại đều trả cho sòng bạc. Điều này khiến Hạ Việt cảm thấy rất bất an, nhưng đã là ngày cuối cùng để hoàn trả số tiền này nên Hạ Việt đành phải lo lắng đi bộ đến sòng bạc.

"Tiểu tử, tao nói một tháng ít nhất phải 1 vạn." Người đàn ông đếm tiền, không hài lòng nhìn Hạ Việt.

Hạ Việt hai tay nắm chặt, lo lắng nói: “Tôi đã cố gắng hết sức.”

"Tiểu tử, mày có cố gắng hết sức cũng không sao, tao chỉ biết tao phải lấy được số tiền à 1 nghìn, chuyện này đừng trách tao." Người đàn ông nói xong thì quay sang đám người bên cạnh, “Mày lên và nới lỏng xương cho tiểu tử này cho tao.”

Khi Hạ Việt nhìn thấy hai người đàn ông to lớn đang đi về phía mình, cậu vô thức muốn bỏ chạy, nhưng tay và chân nhỏ bé của Hạ Việt không thể chạy nhanh hơn hai người đàn ông to lớn đó.

Những nắm đấm sắt lần lượt đánh vào cậu, cơn đau xuất hiện. Tuy nhiên, Hạ Việt chỉ bảo vệ đầu mình, nghiến răng chịu đựng trong mắt cậu có sự bất khuất và bướng bỉnh, cậu dùng răng cắn chặt môi để ngăn bản thân hét lên vì đau đớn.

"Tiểu tử này đúng là cứng đầu, lần này chỉ là cảnh cáo, tháng sau nếu không đưa cho tao 1 vạn thì chuyện này không xong đâu." Người đàn ông nói xong thì ra hiệu cho hai thuộc hạ, sau đó đi ra ngoài.

Hai ông to lớn kéo Hạ Việt ra khỏi sòng bạc, ném cậu nặng nề xuống đường. Hạ Việt nằm trên đường hơn mười phút mới có chút sức lực đứng dậy. Trong mười phút qua, có rất nhiều người đi tới đi lui nhìn thấy Hạ Việt, nhưng không có ai ra tay giúp đỡ Hạ Việt.

Hạ Việt loạng choạng đứng dậy, nhưng vừa bước được một bước lại ngã xuống đất. Sau nhiều lần lặp lại, Hạ Việt mới chậm rãi bước trở lại. Vừa đi, Hạ Việt trong lòng cười khổ. Làm việc liên tục đã khiến cơ thể Hạ Việt suy nhược vô cùng, trận đòn hôm nay đã khiến cơ thể Hạ Việt trở nên tàn tạ hơn. Theo lý mà nói, Hạ Việt nên ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, nhưng Hạ Việt sao dám nghỉ ngơi. Nếu nghỉ một tháng, có lẽ không kiếm nổi 1 nghìn. Nếu lại nghỉ ngơi, Hạ Việt thật sự có thể trực tiếp tìm một chỗ chôn mình.

Mặc dù Hạ Việt nghiến răng nghiến lợi muốn đi bộ về ngoại ô, nhưng sự thật là Hạ Việt chưa đi được trăm mét đã hoàn toàn ngất xỉu. Hạ Việt vốn tưởng rằng mình sẽ nằm trên mặt đất tỉnh lại, nhưng không ngờ sau khi ngất đi lại được mấy người đàn ông đỡ lên xe. Còn có một người đàn ông mặc vest ngồi ở ghế sau xe, người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú nhưng lãnh đạm.

Người đàn ông này là ai và tại sao lại muốn cứu Hạ Việt…

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play