Dịch: Anh Nguyễn

"Không phải cha đã nói sẽ không bao giờ đánh bạc nữa sao???" Hạ Việt vừa nhận được thông báo nhập học từ trường đại học và cậu đang rất mong chờ cuộc sống đại học của mình. Vừa trở về nhà, cậu đã được tin cha đã vay nặng lãi, con số đã lên 500.000 nhân dân tệ. Tin tức này khiến thần kinh của Hạ Việt hoàn toàn suy sụp.

Hạ Đại Toàn sợ hãi co rúm người trên ghế sofa khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Việt. Sau đó ông không biết mình đang nghĩ gì và lại tiến về phía Hạ Việt, sau đó nói một cách nịnh nọt: “Con trai, cha thực sự đã thay đổi mà. Nhìn cha mấy bữa trước đi, cha đã một tháng không ra ngoài đánh bạc, hôm nay thật sự là ngoài ý muốn. Vốn dĩ cha muốn ra ngoài tìm việc làm, nhưng lại gặp được mấy người bạn hồi trước, ban đầu cha rất may mắn, thắng rất nhiều. Nhưng tự dưng có một tên khốn nạn xuất hiện, khiến cha thua sạch, còn đổ rác lên người cha."

Hạ Đại Toàn cảm thấy ghê tởm khi nghĩ đến người đàn ông đã đổ rác lên người mình, ngứa ngáy răng.

Hạ Việt hoàn toàn không nghe Hạ Đại Toàn giải thích, mỉa mai nói với Hạ Đại Toàn: “Cha đã dùng lý do này hơn chục lần rồi, tại sao lại không biết cách thay đổi???”

Hạ Việt cảm thấy kiệt sức, không hiểu kiếp trước mình đã làm bao nhiêu ác độc, kiếp này mới phải sống trong một gia đình như vậy. Hạ Việt từ nhỏ đã không có cuộc sống tốt đẹp gì, Hạ Việt không thể tự mình nấu ăn nên mẹ sẽ nấu cho. Nhưng sau khi Hạ Việt có thể tự mình nấu ăn, mẹ Hạ Việt không chăm sóc Hạ Việt nữa.

Đôi khi Hạ Việt tự hỏi liệu anh có phải là con ruột của mẹ Hạ hay không và tại sao mẹ Hạ lại thờ ơ với cậu như vậy. Nếu chỉ có thế thì thôi đi, nhưng Hạ Việt ngoài người mẹ thờ ơ, còn có người cha nghiện cờ bạc. Ký ức sống động nhất của Hạ Việt khi còn nhỏ là vẻ ngoài hung dữ của bọn xã hội đen đến đòi nợ. Hạ Việt từ nhỏ đã tự nhủ rằng chỉ cần đọc sách, học hành chăm chỉ, cậu mới có thể thay đổi vận mệnh của mình. Vì vậy cho dù mỗi ngày phải ra ngoài làm việc để kiếm tiền học phí, Hạ Việc cũng không bao giờ bỏ cuộc.

Hạ Việt ban đầu nghĩ rằng mọi thứ sẽ tốt hơn sau khi cậu vào đại học, nhưng ai biết rằng mọi thứ sẽ bị Hạ Đại Toàn phá hỏng. Năm trăm nghìn, cho dù Hạ Việt có bị bán đi, cậu cũng không thể kiếm được số tiền lớn như vậy. Hạ Nguyệt làm sao có thể yên tâm đi học đại học. Hơn nữa, những tên côn đồ đó không thể để Hạ Việt ở lại trường đại học một cách thoải mái được.

Hạ Đại Toàn cũng biết lần này mình đã đi quá xa, khi ra khỏi sòng bạc, ông không biết mình đã nợ nửa triệu nhân dân tệ như thế nào. Trước đây Hạ Đại Toàn nợ nhiều nhất là một trăm nghìn, khiến Hạ Việt phải vất vả hai ba năm mới có thể trả hết.

"Tiểu Việt, cha thực sự biết mình sai rồi, xin con giúp cha một lần nữa. Trước đó con cũng không phải trả hết 10 vạn sao?" Hạ Đại Toàn một mặt nịnh nọt nói với Hạ Việt.

Hạ Việt lúc này đã đau lòng rồi, vẻ mặt âm trầm nhìn Hạ Đại Toàn nói: “Cha nói là 10 vạn, cha không biết 10 vạn cùng 500 vạn chênh lệch lớn đến mức nào không? Thôi, đây là lần cuối cùng. Ngày mai con sẽ rời khỏi đây, con sẽ tìm cách giúp cha trả hết 50 vạn kia, coi như là công dưỡng thành."

Hạ Việt đã phụ mẹ Hạ làm việc để giúp Hạ Đại Toàn trả nợ từ khi cậu mới bảy hoặc tám tuổi. Khi cậu hơn mười tuổi một chút, cậu đã tự mình ra ngoài làm một số công việc bình thường. Có thể nói, tuổi thơ của Hạ Việt là để trả nợ cờ bạc cho Hạ Đại Toàn. Lần trước Hạ Đại Toàn đột nhiên mắc nợ một trăm nghìn nhân dân tệ, ông cũng quỳ xuống đất và không ngừng ăn năn. Sau khi Hạ Việt nỗ lực trả hết nợ cờ bạc, Hạ Đại Toàn đã an phận trong vài tháng. Ban đầu Hạ Việt cho rằng lần này Hạ Đại Toàn thực sự ăn năn, nhưng cậu không ngờ rằng đó vẫn là sự tưởng tượng ngông cuồng của mình.

Hạ Đại Toàn nghe được Hạ Nguyệt đồng ý giúp mình trả lại tiền, nhưng sau khi nghe Hạ Việt nói xong, ông lại không vui, tức giận nói: “Đây là ý gì? Mày chuẩn bị từ mặt tao đúng không? Tao nói cho mày biết, mày chuyển đi thì chuyển, nhưng đừng mơ cắt đứt quan hệ với tao.”

Hạ Việt không để ý đến lời nói của Hạ Đại Toàn và đi thẳng vào phòng mình. Hạ Việt ủ rũ ngồi trên chiếc giường nhỏ cao 1,5m, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, hai tay ôm chặt cặp sách, bên trong cặp sách là giấy thông báo nhập học đại học của cậu.

Hạ Việt ngồi đó cả đêm, mãi đến ngày hôm sau mặt trời mới mọc, Hạ Việt mới bắt đầu thu dọn quần áo. Hạ Việt không biết mình có thể đi đâu, nhưng Hạ Việt thật sự không muốn ở trong nhà này nữa. Hạ Việt lo lắng rằng một ngày nào đó cậu sẽ phạm tội giết cha nếu ở lại lâu hơn.

Hạ Việt mở cửa và nhìn thấy mẹ cậu đang ngồi ở bàn ăn bữa sáng, nhưng Hạ Đại Toàn thù không thấy đâu. Hạ Đại Toàn là một người như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì ông ta sẽ sợ chết khiếp, nhưng chỉ cần có người giúp ông ta giải quyết hậu quả, ông ta sẽ lại chẳng sợ gì cảm.

Mẹ Hạ thờ ơ liếc nhìn Hạ Việt, không nói gì, chỉ ăn bữa sáng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hạ Việt trong lòng không hề có chút gợn sóng nào, bởi vì cậu đã quen rồi. Hạ Việt mở cửa, vừa bước ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, quay lưng về phía mẹ Hạ nói: “Con không biết tại sao mẹ lại cưới Hạ Đại Toàn, mặc dù rõ ràng mẹ không thích ông ta và tại sao con lại phải chịu đựng những chuyện này nhiều năm như vậy. Hiện tại con sẽ rời đi, con sẽ không quay lại. Nếu mẹ muốn rời đi, mẹ cũng có thể rời đi. Số điện thoại của con sẽ không thay đổi. Nếu sau này có chuyện gì, mẹ có thể gọi cho em. Con sẽ về chăm sóc mẹ khi mẹ già, tuy rằng những năm này mẹ rất thờ ơ với con, nhưng mẹ thờ ơ mà vẫn nuôi nấng con, ngay cả khi Hạ Đại Toàn không chịu cho ta đi học, mẹ vẫn nhất quyết cho con đến trường. Con vĩnh viễn sẽ không quên chuyện này."

Hạ Việt rời khỏi ngôi nhà buồn bã và ngột ngạt này mà không hề ngoảnh lại.

Hạ Việt không nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt phức tạp của mẹ Hạ sau khi cậu rời đi, trong mắt bà có hận ý, bi thương và một tia yêu thương.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play