**Toàn kinh thành đều cho rằng hắn đối với nàng thủy chung lạnh nhạt**
Tống Trừ Nhiên rõ ràng nhớ mới vừa rồi khi Thịnh Kỳ nghe nàng nói có chuyện muốn nói, sắc mặt đột nhiên trở nên trầm xuống.
Nàng thấp thỏm tắm gội xong, buông xõa mái tóc dài, mặc trung y đi qua đi lại vài vòng trong tịnh phòng, mới hạ quyết tâm trở lại phòng ngủ.
Thịnh Kỳ vào phòng trước nàng một chút, đã tháo kim sắc phát quan, chỉ đơn giản buộc tóc, cũng mặc trung y màu đỏ giống nàng, ngồi dựa vào mép giường đọc sách.
Khi thấy nàng bước vào, Thịnh Kỳ hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng đặt quyển sách lên bàn, nhường chỗ cho nàng. Thấy thế, nàng vội vàng ngồi xuống cạnh Thịnh Kỳ theo quy củ.
Nến đỏ chiếu sáng hai người, bóng dáng họ lay động trên cửa sổ, phòng ngủ yên tĩnh, không ai lên tiếng.
Tống Trừ Nhiên căng thẳng nắm ống tay áo, một lát sau mới dám trộm liếc nhìn Thịnh Kỳ, lại tình cờ chạm phải ánh mắt của hắn.
Thịnh Kỳ vẫn luôn nhìn nàng, khuôn mặt bỗng nhiên nhiễm một mảng đỏ ửng.
Nàng theo bản năng chớp chớp mắt, không thấy rõ cảm xúc của Thịnh Kỳ, trông như rất bình thản, như đang đợi nàng mở miệng giải thích lời nói lúc nãy.
Biết rằng trốn tránh không phải là kế lâu dài, không chỉ không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn khiến nàng mãi để tâm.
Nghĩ vậy, nàng cắn môi, quyết định tháo giày, chân đạp lên giường, dùng chút lực, cả người liền trượt tới phía Thịnh Kỳ.
Vội vàng chui vào chăn hỉ đỏ, nàng nằm thẳng cứng đơ trên giường, nhìn lên màn che màu đỏ phía trên: “Tắt, tắt đèn đi, nếu không ta khẩn trương.”
Rõ ràng là đang có lỗi, nhưng lúc này lại tỏ ra hư trương thanh thế, khác hẳn với những nữ tử khác đêm động phòng hoa chúc lúc tắt đèn sẽ càng khẩn trương, nàng thì ngược lại.
Thịnh Kỳ nhướng mày, phức tạp nhìn nàng vài lần, cuối cùng vẫn thuận theo ý nàng, đứng dậy tắt từng ngọn đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn ở ngoài.
Ánh sáng lờ mờ bị bình phong che chắn, chiếu vào phòng càng thêm mờ ảo, Thịnh Kỳ trở lại, nằm xuống bên cạnh nàng, một tay gối sau đầu, cùng nhìn lên trần nhà.
“Muốn nói gì?”
Nghe Thịnh Kỳ hỏi, Tống Trừ Nhiên khẩn trương nuốt nước miếng: “Thần nữ… Không, thần thiếp…”
Nàng vốn định bắt đầu ngay, nhưng lại khẩn trương đến mức không biết nên dùng xưng hô nào.
Không biết tiếp tục thế nào, nàng nghe Thịnh Kỳ thở dài: “Tùy ý liền được.”
Tống Trừ Nhiên ngoan ngoãn đáp “Ồ”, nắm góc chăn, liếc Thịnh Kỳ một cái, rồi cẩn thận giải thích: “Ta, ta trước đây có một giấc mơ rất dài và không tốt. Mơ thấy huynh trưởng và điện hạ cùng nhau xuất chinh gặp phải mai phục, huynh trưởng vì bảo vệ điện hạ mà hy sinh, điện hạ tuy thoát c.h.ế.t nhưng lại bị trúng độc và trở nên tàn phế.”
“Trong mộng, khi biết tin huynh trưởng mất, tẩu tẩu không thể chịu đựng được và trở nên điên loạn, cuối cùng trở về nhà mẹ đẻ. Mẫu thân cũng vì đau thương mà mắc bệnh không gượng dậy nổi, Tống gia rơi vào cảnh tan cửa nát nhà. Những gia tộc vốn ủng hộ điện hạ vì điện hạ thương tàn mà quay lưng, không có sự ủng hộ của điện hạ, ta bị ép phải gả cho người muốn lợi dụng binh quyền của phụ thân.”
Tống Trừ Nhiên mặc dù thẳng thắn, nhưng chỉ nói rằng mọi chuyện là một giấc mơ, không tiết lộ rằng mình thực sự xuyên không vào sách.
Rốt cuộc, chuyện này dù nói là mộng cũng thật là gượng ép, làm sao Thịnh Kỳ có thể tin được việc xuyên thư không tưởng tượng nổi này.
Nàng nói xong, dừng lại một chút, chờ đợi phản ứng của Thịnh Kỳ.
Nhưng bên cạnh lại yên tĩnh đến đáng sợ, Thịnh Kỳ chậm chạp không lên tiếng, khiến nàng thở dài, tiếp tục nói: “Lúc đầu, ta chỉ nghĩ rằng đó là những cơn ác mộng đáng sợ mà thôi. Nhưng khi nghe huynh trưởng sẽ cùng điện hạ đi quét sạch thổ phỉ, ta thật sự hoảng loạn. Ta sợ những giấc mộng đó sẽ từng chút một trở thành hiện thực, nên mới liên tục tìm điện hạ.”
Vừa rồi khi tắm gội, nàng đã không ngừng tập luyện trong lòng, cuối cùng cũng nói ra một hơi. Những gì nàng nói là nửa thật nửa giả, có chút không tiện nói rõ, nên nàng phải đổi cách diễn đạt.
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, như chờ đợi phán xét, chờ đợi Thịnh Kỳ lên tiếng.
Thịnh Kỳ vẫn duy trì trầm mặc, sự yên tĩnh mỗi phút mỗi giây khiến Tống Trừ Nhiên càng thêm bất an. Khi nàng nghĩ rằng Thịnh Kỳ đã tức giận và sẽ cư xử lạnh lùng với nàng, thì bên cạnh rốt cuộc có động tĩnh.
“Cho nên ngươi năm lần bảy lượt tìm ta, quan tâm ta bị thương, tìm hiểu ta yêu thích gì, không tiếc làm hỏng hình tượng của mình để làm người khác nghĩ rằng ngươi thích ta, tất cả chỉ vì ngươi sợ giấc mộng đó trở thành sự thật, ngươi sợ bị ép gả cho người khác?”
Thịnh Kỳ nghe những lời của Tống Trừ Nhiên mà kinh ngạc không thôi, dùng chút thời gian để suy nghĩ kỹ. Cuối cùng hắn hiểu ra rằng Tống Trừ Nhiên đã lừa hắn, nhưng tình cờ lại cứu được hắn. Những gì hắn luôn nghĩ rằng nàng có tình cảm với hắn, hóa ra chỉ là màn kịch nàng dựng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT