Thịnh Duệ dường như đang khóc rống, lúc thì thở dốc, ngoài miệng lại còn nói lảm nhảm không ngừng.
“Thất ca, chờ ta cưới vợ ta muốn mở tiệc đến bình minh, tuyệt sẽ không giống ngươi nhanh như vậy liền kết thúc, không cho chúng ta tận hứng.”
“Thất ca, nha đầu kia có phải hay không lúc trước đã thúc giục ngươi? Ngươi chính là hoàng tử a, ngươi chớ có nghe nàng.”
Thịnh Duệ vẫn giữ tính cách tùy tiện, không màng chuyện gì, ở ngoài phòng làm ầm ĩ, vô lễ với nàng.
Tống Trừ Nhiên nghe tức giận đến ngứa răng, nếu không phải vì lễ nghi, nàng đã muốn ra ngoài cãi nhau với Thịnh Duệ vài câu.
Khi nàng hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, Thịnh Kỳ liền lên tiếng, giọng mang chút khó chịu: “Uống vài ngụm rượu liền quên mất đức hạnh? Nàng đã là thất tẩu của ngươi, ngươi nên tôn trọng.”
Thịnh Kỳ vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên tiếng ai thán của Thịnh Duệ: “Thất ca ô ô, ta không còn là người ngươi quan tâm nhất nữa sao?”
Những tiếng than vãn, khổ sở như xé lòng, khiến Tống Trừ Nhiên hết giận một nửa, thậm chí còn muốn cười.
Có lẽ Thịnh Kỳ đã hết kiên nhẫn, trực tiếp kêu Thịnh Duệ câm miệng, rồi ra lệnh cho Tầm Vũ và Cố Phong lôi Thịnh Duệ đi.
Ngoài phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân của Thịnh Kỳ cũng trở nên rõ ràng, Tống Trừ Nhiên vội vàng đoan chính ngồi thẳng eo lưng.
Cánh cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Thịnh Kỳ chắp tay sau lưng chầm chậm vào phòng, tiếp nhận hộp đồ ăn từ trong tay Đông Phúc ở phía sau, đi thẳng tới trước bàn trong phòng.
Hắn đặt hộp đồ ăn lên bàn, lấy từng món ra, rồi ra hiệu cho Hàn Nguyệt ra ngoài, sau đó chậm rãi nói: “Ăn chút gì đó đi, nếu không uống rượu hợp khâm bụng sẽ không thoải mái.”
Tống Trừ Nhiên vốn định ngay khi Thịnh Kỳ đến sẽ thẳng thắn bày tỏ, nhưng thấy Thịnh Kỳ quan tâm như vậy, lòng nàng bỗng chùng xuống, quyết định hoãn lại.
Nàng tìm lý do cho mình, đúng là cả ngày chưa ăn gì, chỉ mới uống vài ly trà để giảm đói. Thấy Thịnh Kỳ quan tâm, nàng quyết định thuận theo.
Nghĩ vậy, nàng vội ngồi xuống bàn, cầm đũa, nhìn các món ăn trước mặt: cải ngồng tôm bóc vỏ, cá hầm, đậu phụ Đông Pha, và canh ngọc ve, đều là món nàng thích.
Thịnh Kỳ như hiểu nàng nghĩ gì, chủ động giải thích: “Huynh trưởng của ngươi nói với ta những món ngươi thích, nên trong yến hội ta đã bảo bếp làm riêng cho ngươi.”
Tống Trừ Nhiên "Ồ" một tiếng, cầm đũa gắp cải ngồng tôm bóc vỏ, đưa vào miệng. Vị tôm thơm ngon mềm mại kết hợp với cải ngồng giòn sảng thật tuyệt. Nhai vài miếng, hương vị vẫn còn lưu lại trong miệng.
Nàng cúi mắt, tiếp tục gắp các món khác, nếm thử, rồi nhẹ giọng hỏi: “Huynh trưởng đâu? Mới rồi không ở bên ngoài sao?”
Thịnh Kỳ gật đầu, đẩy đĩa đồ ăn về phía nàng: “Hắn nói không qua đây, sợ nếu khóc trước mặt mọi người sẽ mất mặt.”
Quả nhiên là vậy, nàng hiểu rõ Tống Đình Chi cưng chiều muội muội như thế nào. Trong khoảng thời gian xuyên không này, nàng cũng đã coi Tống Đình Chi như anh trai ruột.
Hôm nay trong lúc hành lễ ở nhà chính, nàng chỉ nghe thấy giọng khàn của phụ thân và mẫu thân, khi rời phủ cũng nghe Vinh Cẩm nghẹn ngào, duy chỉ không nghe thấy Tống Diên Chi.
Nàng xuất giá, Tống Diên Chi chắc chắn sẽ không nỡ xa nàng, nhưng vì là huynh trưởng, huynh ấy chỉ có thể giấu cảm xúc vào trong.
Mặc dù phủ Thất Hoàng tử không xa phủ Tướng quân, nhưng nàng không thể như trước, ra ngoài chơi rồi lại về nhà mỗi ngày.
Nếu Tống Diên Chi bước vào phòng ngủ trước, biết muội muội ở bên trong mà không thể đưa nàng về nhà, trong lòng sẽ rất không thoải mái. Hơn nữa, sự xuất hiện của huynh ấy có thể khiến nàng khóc, nhiều chuyện không bằng ít chuyện, nên huynh ấy không xuất hiện.
Nếu là nàng, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Nàng không nói thêm gì, an tĩnh cúi đầu ăn thức ăn trước mặt, Thịnh Kỳ cũng nhẫn nại ngồi bên cạnh nhìn nàng.
Khoảng chừng một nén nhang, Tống Trừ Nhiên cuối cùng cũng ăn no, nàng buông đũa, e dè nhìn Thịnh Kỳ.
Thịnh Kỳ thấy nàng lén nhìn mình, không giận mà còn cười, giơ tay cầm bầu rượu, rót hai ly, một ly đưa đến trước mặt nàng, một ly tự cầm.
Tống Trừ Nhiên nhận chén rượu, đặt ở chóp mũi ngửi, mùi cồn nhàn nhạt bay đến.
Hôm qua Vinh Cẩm đã nói với nàng rằng rượu hợp cẩn tuy là rượu lên men từ ngũ cốc, nhưng không mạnh như cao lương, dù vậy mùi vị vẫn làm nàng nhăn mày.
Chỉ trong chớp mắt, nàng duỗi tay, chủ động giao bôi cùng Thịnh Kỳ, hai người cùng uống rượu hợp cẩn.
Ngay khi uống vào, mùi cồn làm khuôn mặt nhỏ nhíu chặt. Nàng vội buông chén rượu, cúi đầu uống hai ngụm canh mới dễ chịu lại.
Cúi đầu nắm góc áo, nàng càng khẩn trương hơn trước, trong đầu không ngừng lặp lại lời Vinh Cẩm nói.
“Sau khi uống rượu hợp cẩn, hai người chính thức là phu thê, kế tiếp tắm gội, cắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn, rồi cùng giường động phòng.”
Trước mắt đã bất tri bất giác đến bước này.
Thịnh Kỳ phản ứng thong dong hơn nàng nhiều. Khi nàng ngây người, hắn đã gọi tỳ nữ bên ngoài vào dọn dẹp bàn ăn và an bài Hàn Nguyệt cùng tỳ nữ chuẩn bị tắm gội cho Tống Trừ Nhiên, còn hắn thì chuẩn bị ra khỏi phòng đi đến tịnh phòng khác.
“Điện hạ!” Tống Trừ Nhiên thấy Thịnh Kỳ đi ra ngoài, lòng nàng hoảng hốt, vội gọi lại, “Điện hạ còn trở về không?”
Không nghĩ nàng sẽ hỏi vậy, Thịnh Kỳ nhướng mày, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi muốn ta trở về sao?”
“Về, trở về đi…” Tống Trừ Nhiên ngượng ngùng trả lời.
Thịnh Kỳ thấy nàng thẹn thùng, tâm trạng rất tốt, vừa định đáp lại, lại thấy Tống Trừ Nhiên hít sâu, ngẩng đầu, mặt mày nghiêm túc, ngữ khí kiên định hơn nhiều.
“Ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với điện hạ, là về việc làm trước đây của ta, nên điện hạ vẫn trở về thì tốt hơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT