Không đợi nàng trả lời, Lý Tử Yên tiếp tục: “Khi sống lại, ta quyết định thay đổi tất cả. Nếu ta gặp Thịnh Hằng trước ngươi, có lẽ ta sẽ là ánh sáng trong lòng gã. Ta nỗ lực luyện tập cưỡi ngựa, giành cơ hội gặp gã, nhưng dù cố gắng thế nào, gã vẫn chỉ nhìn ngươi.”

“Ta rất hận, đổ lỗi cho ngươi là con gái Tống tướng quân, còn ta chỉ là con gái nhà phú thương. Nhưng ngươi lại khác kiếp trước, lần này ngươi một lòng hướng về Thất hoàng tử, thậm chí có hôn ước với hắn. Ta vẫn nghĩ mình có cơ hội, nên liên tục tiếp cận Thịnh Hằng, thậm chí lợi dụng gia đình, cuối cùng cũng ở bên gã.”

“Nhiều thứ đã thay đổi, nhưng Thịnh Hằng vẫn luôn yêu ngươi…”

“Gã không yêu ta.” Tống Trừ Nhiên ngắt lời Lý Tử Yên, nghiêm túc nói: “Gã yêu binh quyền của cha ta, không phải ta. Hiện tại ngươi cũng đã biết, gã tiếp cận ngươi vì địa vị thương mại của cha ngươi ở Nghi Nam, chứ không phải vì ngươi. Thịnh Hằng từ đầu đến cuối chỉ yêu bản thân mình. Ngươi đã sống lại một đời nhưng vẫn không hiểu đạo lý này.”

Lý Tử Yên kinh ngạc mở to mắt: “Ngươi…”

“Ngươi nói kiếp trước, Thịnh Hằng kéo ta lên lưng ngựa đi, nhưng kiếp này sao gã không làm thế với ngươi? Đó là vì mục tiêu của gã từ đầu đến cuối là ta, là binh quyền của cha ta. Gã đã có ý định dựa vào ta để tranh đoạt quyền lực từ trước, chỉ là ngươi xuất hiện và phá hỏng kế hoạch của gã.”

Tống Trừ Nhiên không giấu giếm, nói hết tất cả: “Ta một lòng hướng về Thất hoàng tử để tránh khỏi việc gả cho Thịnh Hằng. Ngươi có biết tại sao huynh trưởng của ta không chết? Tại sao Tống gia không tan rã? Và tại sao Thất hoàng tử trở thành người được Thánh Thượng coi trọng nhất?”

Lý Tử Yên không dám tin: “Chẳng lẽ ngươi cũng sống lại một đời?”

Tống Trừ Nhiên lắc đầu: “Không phải chỉ có ngươi biết chuyện này, nhưng ta không sống lại. Ta không còn là Tống Trừ Nhiên mà ngươi từng biết.”

“Ta đã tránh được tất cả những điều không tốt, và trong quá trình này, ta thấy rõ sự thật. Có người ngoài mặt ôn nhu như ngọc nhưng bên trong ngoan độc, có người nhìn lạnh lùng nhưng thật lòng vì Tuất Kinh. Nếu không có sự việc mai phục khi Ngự Vệ Tư quét sạch thổ phỉ, có lẽ kiếp trước Thịnh Hằng cũng có kết cục như bây giờ, không bao giờ trở thành hoàng đế.”

“Những thứ không phải cạnh tranh mà có được, lần này nên trả lại cho người xứng đáng.”

Nói xong, nàng đứng lên, nhìn thoáng qua Lý Tử Yên vẫn đang trong cơn sốc: “Lý Tử Yên, ngươi có cơ hội làm lại từ đầu, có thể thay đổi số phận rời xa Thịnh Hằng, nhưng ngươi không làm. Ngươi cố chấp yêu hắn, chỉ muốn trả thù ta, tranh đoạt một người đàn ông. Từ đầu đến cuối, chính ngươi không thể buông bỏ tình cảm và hư vinh, chĩnh những điều đã hại ngươi.”

Không tiến bộ trong kiếp này, cuối cùng nhận kết cục thảm hơn kiếp trước, thật đáng thương nhưng cũng đáng giận.

Tống Trừ Nhiên nói xong, quay người rời đi. Chưa đi được bao xa thì thấy Thịnh Kỳ đang đứng đó, rõ ràng là không yên tâm nên vào theo.

Nàng hít sâu, tiến tới, làm nũng kéo tay Thịnh Kỳ: “Vừa rồi, ngươi nghe được bao nhiêu?”

“Rất nhiều.” Thịnh Kỳ đan c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng có chút khẩn trương “Về phủ, ta muốn nghe ngươi kể hết mọi chuyện.”

Thịnh Kỳ có lẽ muốn biết câu “Ta đã không phải là Tống Trừ Nhiên mà ngươi biết” là có ý gì. Đã đến lúc nàng thẳng thắn với Thịnh Kỳ.

Khi trở về phủ, trời đã tối.

Sau khi tắm gội xong, Tống Trừ Nhiên không dừng lại ở gian ngoài mà trực tiếp nằm lên giường.

Chỉ một lát sau, Thịnh Kỳ cũng trở về phòng ngủ, thấy nàng không ở bên ngoài, liền dập tắt đèn.

Nằm trên giường, Thịnh Kỳ chỉ nghiêng đầu nhìn Tống Trừ Nhiên, không mở miệng hỏi, như đang kiên nhẫn chờ nàng chủ động nói.

“Có lẽ ngươi sẽ không tin, ta không phải là Tống Trừ Nhiên ban đầu.” Cuối cùng nàng mở miệng, nằm nghiêng nhìn Thịnh Kỳ: “Ta đến từ một thế giới rất xa xôi, nơi này chỉ là một câu chuyện mà ta biết từ thế giới kia. Ta từng nói với ngươi rằng những giấc mơ chỉ là lý do thoái thác cho việc ta biết những diễn biến của câu chuyện.”

“Ta hy vọng có thể thay đổi kết cục của toàn bộ câu chuyện, hy vọng nếu không thể trở lại thế giới ban đầu, ít nhất ở đây ta cũng có thể hạnh phúc. Nếu dựa theo diễn biến của câu chuyện, ta sẽ gả cho Tứ hoàng tử, nên ta đã làm những điều này để thay đổi số phận.”

Nàng giải thích, nhìn Thịnh Kỳ, cố gắng đọc được phản ứng từ ánh mắt của hắn, nhưng không thể biết được hắn có tin mình hay không.

Tim nàng đập nhanh, chớp chớp mắt, hít sâu một hơi.

Ngay lập tức, Thịnh Kỳ kéo nàng vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi không phải là Tống gia tiểu nữ ban đầu.”

Hắn dừng lại một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Ta và Tống gia tiểu nữ ban đầu tuy không quen thuộc, nhưng đã gặp vài lần. Nàng kiêu căng, ngang ngược, được Tống gia sủng lên trời, tâm tư hồn nhiên, không thể nghĩ ra được những mưu tính sâu xa.”

Nghe Thịnh Kỳ nói, Tống Trừ Nhiên cứng đờ người. Hóa ra Thịnh Kỳ đã sớm nhận ra nàng không phải là Tống Trừ Nhiên ban đầu. Nghĩ kỹ lại, với sự tinh tế của hắn, việc nàng biểu hiện không phù hợp với một nữ tử cổ đại chắc chắn đã khiến hắn nghi ngờ.

Nàng ôm chặt lấy Thịnh Kỳ: “Ngươi biết từ khi nào?”

“Vào hôm cưỡi ngựa cướp cờ.” Thịnh Kỳ cười khẽ trên đỉnh đầu nàng “Ai cũng biết Tống gia tiểu nữ giỏi cưỡi ngựa, nhưng ngươi thậm chí còn không thể cưỡi ngựa, thật khó tưởng tượng ra hình ảnh nữ tử hay rong ruổi trong khu vực săn bắn.”

Nhớ lại chuyện này, Tống Trừ Nhiên không khỏi cười.

“Vậy ngươi thích ta từ khi nào?”

Nàng không biết tại sao lại hỏi như vậy, nhưng trong lòng thật sự muốn biết Thịnh Kỳ yêu nàng từ lúc nào, là nàng hiện tại hay Tống gia tiểu nữ ban đầu.

Thịnh Kỳ nhìn ra ý đồ của nàng, giả vờ khó xử suy tư, rồi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng: “Thật ra ta không biết, nhưng có lẽ là từ hôm cưỡi ngựa cướp cờ.”

Nếu không, hắn sẽ không nhẫn nại tính tình để đưa tay giúp nàng xuống ngựa. Thịnh Kỳ trong lòng tự nhủ.

Câu trả lời này khiến Tống Trừ Nhiên ấm lòng. Nàng cười nhẹ, định trêu chọc Thịnh Kỳ, nhưng chưa kịp nói thì đột nhiên bị hắn ôm chặt hơn.

“Ngươi sẽ rời đi sao?”

Hắn hỏi, giọng không còn ôn nhu, mà khẩn trương, thậm chí run rẩy.

Hắn sợ rằng một ngày nào đó, khi mở mắt ra, nàng sẽ không còn ở bên.

Câu hỏi này làm Tống Trừ Nhiên ngẩn ra. Nàng đã từng rất muốn tìm cách trở về hiện thực, nhưng giờ đây, nàng không nỡ rời xa người bên gối này.

Nàng ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Thịnh Kỳ, thấy cằm hắn căng chặt. Đáy lòng đột nhiên mềm nhũn, muốn an ủi hắn, nàng nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của Thịnh Kỳ.

“Ta sẽ nỗ lực luôn ở bên ngươi.”

Nàng tin rằng chỉ cần còn tình cảm và liên kết với người bên cạnh, nàng sẽ không rời khỏi thế giới này, vì câu chuyện của nàng còn chưa kết thúc.

Nụ hôn nhẹ nhàng trêu chọc làm Thịnh Kỳ cảm thấy ngứa ngáy, yết hầu hắn không khỏi lăn lộn.

Phản ứng này khiến Tống Trừ Nhiên cảm thấy thỏa mãn. Nàng nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của Thịnh Kỳ, nhưng ngay lập tức, tay nàng bị nắm chặt.

“Làm gì vậy?” Thịnh Kỳ hỏi, giọng khàn khàn.

Nàng định rút tay về nhưng bị Thịnh Kỳ giữ chặt. Cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nàng cũng bị cảm nhiễm, tim đập loạn nhịp.

Sau một lúc lâu, nàng cảm thấy Thịnh Kỳ buông lỏng, đặt nàng nằm xuống giường, rồi cúi xuống trên người nàng.

Môi hắn từ từ hôn nhẹ lên trán nàng, rồi ngậm lấy môi nàng, không ngừng trân trọng mà nhẹ mút.

“Ngươi nói gì thì làm nấy, việc này cũng phải như vậy.” Hắn thì thầm bên tai nàng, mang theo chút khẩn cầu.

Cả đời ở bên hắn.

Một đời, một kiếp, một đôi người đã đủ rồi.

[Hoàn chính văn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play