Kết quả là giống như kiếp trước, bác cả không chịu thừa nhận chuyện đã vay tiền nó, thậm chí còn nói đó là tiền của tôi, khiến Diệp Hoan tức đến suýt ngất.
Cô ta muốn nhờ bác cả viết giấy nợ, nhưng bác cả không chịu viết.
Diệp Hoan tức giận cúp điện thoại, lại quay sang đòi tôi.
Nhưng tôi vẫn không thừa nhận rằng mình đã nói điều đó.
Cuối cùng, cô ta đành về nhà và đưa theo dì tìm đến nhà bác cả.
Bọn họ tranh cãi rất lâu, cuối cùng phải bỏ về mà không mấy vui vẻ.
Dù sao thì bác cả cũng đã từ chối trả lại.
Diệp Hoan có gọi cảnh sát, nhưng đến cảnh sát cũng phải lắc đầu.
Bọn họ không có giấy nợ, còn nợ nần lằng nhằng giữa mấy người với nhau, chẳng thể giải thích rõ ràng chỉ trong một hai câu được.
Sau đó cảnh sát chỉ có thể rời đi.
Còn nói hai mẹ con họ có thể kiện ra tòa nếu cần thiết.
Nhưng không có đủ bằng chứng thì có kiện cáo thế nào cũng vô dụng.
Diệp Hoan tức giận cắt đứt quan hệ với nhà bác cả.
Cô ta lại nổi điên chạy đến chỗ tôi, thấy tôi không chịu thừa nhận chuyện vay tiền, cô ta bắt đầu sử dụng con át chủ bài của mình.
"Lâm Kiều Kiều, chị quên em đã từng cứu mạng chị sao? Sao nào? Mạng sống của chị còn không đáng giá bằng 100.000 tệ à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT