8.

Nếu Diệp Hoan không nói thì tôi gần như quên mất chuyện này.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:

“Em có chắc là chính em đã cứu chị không?”

Thấy tôi hỏi lại như vậy, Diệp Hoan đột nhiên giật mình.

Một tia hoảng loạn hiện lên trong mắt cô ta.

Nhưng Diệp Hoan đã nhanh chóng bình tĩnh lại và khẳng định với tôi:

“Không phải em thì còn ai cứu chị nữa? Chị đã nhìn thấy tay em bị mảnh kính cắt phải mà? Vết thương đó là do cứu chị mới có đó.”

Tôi không vội phủ nhận mà chỉ hỏi cô ta:

“Vậy em có muốn đi xem camera với chị không?”

“Lúc em nhận vơ công lao của người khác có thấy chột dạ hay không? Chẳng lẽ em nghĩ cậu nhóc kia không phải là nhân viên ở công ty mình nên có thể tùy tiện nhận công à?”

Diệp Hoan sửng sốt, hơi do dự nói:

"Chị, làm… làm sao chị biết người đó là con trai?"

Thật ngu ngốc, tôi chỉ thử một chút mà cô ta đã tự mình nói lộ ra.

Tôi bật cười.

"Tất nhiên là chị đã đến phòng bảo vệ xem lại camera rồi."

Nhưng thực ra tôi chưa hề xem camera.

Chỉ là sau khi chec, tôi mới biết được người đẩy mình ra là một cậu nhóc xa lạ.

Hơn nữa, thời gian qua lâu như vậy rồi, camera theo dõi đã không còn lưu giữ được đoạn video đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play