Bố mẹ nghe theo lời khuyên của tôi, không nhắc gì đến chuyện mời cơm nữa.
Hơn một tháng sau, Diệp Hoan đột nhiên đến tìm tôi trong giờ làm việc.
Cô ta cực kỳ tức giận khi thấy tôi nhàn nhã uống cà phê.
"Lâm Kiều Kiều, bạn học của chị đã trả lại tiền cho chị chưa? Khi nào chị mới trả lại cho em 100.000 tệ?"
Tôi liếc nhìn Diệp Hoan, uể oải trả lời:
“Chưa đâu, cô ấy tạm thời chưa có tiền để trả lại cho chị, chị cũng không thể thúc giục cô ấy được.”
Diệp Hoan mở to mắt nhìn tôi:
"Chị không đòi được tiền? Vậy còn tiền của em thì sao? Em là em họ của chị mà!”
Đúng vậy, đều là người thân m.á.u mủ ruột già, vậy tại sao cô lại muốn hại tôi?
"Nhưng cô ấy thực sự không có tiền để trả lại. Hơn nữa, cô ấy có trả lại hay không thì cũng là tiền của chị. Sao em lại quan tâm đến tiền của chị như vậy?"
Tôi nói y hệt như những gì cô ta đã nói với tôi ở kiếp trước.
Diệp Hoan bối rối, cảm giác quen thuộc này khiến cô ta luống cuống chân tay.
Vài giây sau Diệp Hoan mới kịp phản ứng lại, cô ta gần như muốn đánh tôi.
"Ý chị là gì? Không phải chị nói với em là em cứ cho bác cả vay trước rồi lúc nào bạn chị trả tiền thì chị sẽ chuyển tiền cho em à?”
Tôi mờ mịt hỏi lại:
"Chị đã nói thế à? Hình như đâu có đâu!"
Diệp Hoan giậm chân:
"Sao chị lại đi lừa gạt người khác như vậy? Là do chị hứa sẽ trả lại nên em mới cho bác cả vay tiền.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, ngước mắt nhìn cô ta:
“Ừ, vậy là em cho bác vay đúng không? Thế sao em không đi đòi bác cả, tự dưng đến đây hỏi chị làm gì? Người đâu mà kỳ cục!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT