Thời Niệm Niệm quay đầu lại.

Chàng trai ngồi dưới đất, một chân gập lên, một chân khác thì duỗi ra một cách tuỳ ý. Lúc này đôi mắt lạnh như băng đó lại lẫn chút nét trêu tức nhìn cô.

Mí mắt anh híp lại, khi ngẩng lên tạo ra một nếp gấp nhỏ.

Cái cằm nâng lên tạo thành một đường nét vừa mượt mà vừa sắc bén.

Cơ thể lại nồng nặc mùi thuốc lá.

Ánh đèn đường phủ lên bầu không khí yên tĩnh.

Sau mấy giây đối diện với nhau, Giang Vọng vươn tay ra khỏi túi áo, trắng đến mức có thể nhìn thấy những đường tĩnh mạch màu xanh lá. Anh duỗi ngón trỏ, chỉ vào đám người.

Ngón tay anh rất đẹp, đốt xương thon dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ.

Ở kẽ ngón cái và ngón trỏ*  có vết máu, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp.

(*) Nguyên văn convert là “hổ khẩu”: Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

Ánh mắt Thời Niệm Niệm dừng nơi đầu ngón tay anh hai giây rồi mới nhìn theo qua.

Sau lưng vang lên một âm thanh không nặng không nhẹ: “Hứa Ninh Thanh.”

“Đệt mợ!” Một tiếng mắng chửi bỗng vang lên từ trong đám người.

Thời Niệm Niệm nhìn Hứa Ninh Thanh mặc sơ mi trắng đang hung hăng đá một cước vào bụng một người, rồi thở hổn hển thoát ra đi tới, “Sao vậy A Vọng?”

Sau đó hắn nhìn thấy Thời Niệm Niệm ở bên cạnh, mày nhíu lại: “Tối rồi sao em lại ở đây?”

“Khuya…rồi ạ.” Cô nói.

“À.” Hứa Ninh Thanh đã nhớ ra.

Hắn xoay người, ngồi xuống đối diện Giang Vọng, nói: “Cậu kê cái này mà ngồi, nhưng mà tai của cậu có đỡ hơn chút nào không? Thính lực của cậu có khôi phục hoàn toàn được không thế?”

Giang Vọng thờ ơ vuốt tóc ra sau, lười phải mở miệng, thản nhiên “Ừ” một tiếng coi như đáp lại.

“Cậu nhìn bên kia chút đi, một lũ rác rưởi, tôi về nhà trước đây, nếu không mẹ tôi nướng chín tôi mất.”

Hứa Ninh Thanh vừa nói vừa cài ba cái cúc trên cùng của áo sơ mi lại, nhìn đàng hoàng hơn hẳn khi nãy.

“Đi thôi.” Hứa Ninh Thanh duỗi tay búng mặt Thời Niệm Niệm một cái.

Thời Niệm Niệm theo hắn ra ngoài, vừa ra khỏi sân bóng rổ thì đã nghe thấy một âm thanh rung trời: “Giang Vọng! Con mẹ mày chứ.”

Cô quay đầu lại.

Giang Vọng vốn đang lười biếng chống tay ra sau bỗng ngồi dậy cụp mắt nói chuyện với người kia, giây tiếp theo anh đột nhiên tiến lên, xách cổ áo tên kia ném thẳng vào tường.

Một tiếng “Rầm” rất lớn vang lên.

Người đó nằm dán trên tường hai giây sau đó mới trượt xuống cùng với đống bùn đất.

Thời Niệm Niệm có cảm giác bức tường kia cũng sắp nứt đến nơi rồi.

“Có gan thì mày lặp lại lần nữa coi.”

Giang Vọng thấp giọng nói, vẻ mặt anh tàn nhẫn, cơ bắp nơi cánh tay căng ra, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ vừa rồi.

“Là trẻ con thì không thể xem mấy cái trò đánh đánh giết giết này đâu.”

Hứa Ninh Thanh gẩy điếu thuốc, tay búng một cái sau cổ cô.

Thời Niệm Niệm quay đầu lại, vẻ mặt không hề sợ hãi.

Bình tĩnh như một con búp bê gỗ vậy.

Hứa Ninh Thanh thì lại rất sửng sốt, dừng bước chân.

Ngón cái và ngón trỏ vân vê, chà xát ra một tầng mồ hôi, hắn vén tóc Thời Niệm Niệm lên, rồi thấy vết bùn đất lấm tấm gai mắt cực kì rõ ràng trên cái cổ trắng nõn.

Sau đó là một ít trên vạt áo đồng phục.

“Lại có người bắt nạt em à?” Hứa Ninh Thanh hỏi.

Cô gái nhỏ lắc đầu.

Hứa Ninh Thanh duỗi ngón trỏ dính đất ra trước mặt cô: “Thế đây là cái gì?”

“Em…Em, chạy.” Cô nói, “Bị ngã ạ.”

Vì tật nói lắp nên lúc nói chuyện cô gái phải cố hết sức. Bình thường có thể rút ngắn thì sẽ rút ngắn, nói rất ngắn gọn.

Hứa Ninh Thanh suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Lúc chạy trốn thì ngã nên bị bẩn à?”

Thời Niệm Niệm gật đầu.

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, cuối cùng cũng không quản. Trước kia hắn từng hỏi cô mấy lần, ai bắt nạt cô thì anh trai sẽ đánh trả cho cô, cô cũng không chịu nói.

Cuối cùng hắn vẫn cười thành tiếng, khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ: “Em mà luyện ra được kĩ năng chạy trốn thì sau này tham gia đại hội thể thao dành huy chương vàng được đó.”

Trong khoảnh khắc ra khỏi con phố đó, Thời Niệm Niệm quay đầu lại nhìn.

Ánh trăng nhanh chóng bị đám mây dày bao phủ, bầu trời trở nên càng ngày càng tối tăm.

Giang Vọng đưa lưng về phía cô, bóng lưng thẳng tắp như một đỉnh núi. Tên vừa bị mắng với cái đầu đầy máu đang quỳ gối trước mặt anh.

Hôm sau.

Tấm rèm màu đỏ trắng che lại kín mít, tiếc là ánh sáng ban ngày thật sự quá chói, tựa như con hổ đang rình rập chờ bắt lấy được một khe hở nhỏ thì lập tức ồ ạt tấn công, khiến cả căn phòng bị ánh sáng lấp đầy.

Thời Niệm Niệm thoát ra khỏi một giấc mơ vừa dài đằng đẵng vừa hỗn loạn.

Trong khoảnh khắc mở mắt ấy cô lại hoàn toàn quên mất nội dung của giấc mơ đó, chỉ nhớ được đó hình như là một giấc mơ không hề tốt đẹp.

Cô dụi mắt ngồi dậy, đến phòng tắm rửa mặt rồi đi ra.

Hôm nay là cuối tuần, không phải đi học, Thời Niệm Niệm nhặt bộ đồng phục thay ra ngày hôm qua lên, móng tay cào rớt những vết bùn lốm đốm, chỉ còn sót lại một lớp bụi mỏng lấm tấm.

Lúc mở cửa thì dì giúp việc trong nhà đúng lúc đang định gõ cửa để lấy quần áo bẩn.

Thời Niệm Niệm nói cảm ơn, rồi đưa quần áo cho bà ấy.

Thời gian vẫn còn sớm, mới có 7 giờ.

Thời Niệm Niệm lấy mp3 ra, đeo tai nghe lên ấn vài cái, một đoạn nhạc vui tai truyền ra.

Cô mở sách luyện nghe tiếng Anh ra, khoanh tròn mấy cái, rồi viết đáp án.

Lật đến cuối sách so đáp án, rồi đặt hai cái kẹp sách vào vở viết.

Rồi lại cầm theo một cuốn sách nhỏ chứa nội dung cụ thể để luyện nghe. Cô tua lại vài lần, rồi khẽ giọng đọc theo.

Cô đọc trúc trắc một lúc lâu.

Cuối cùng cũng phải từ bỏ, đổi thành đọc nhẩm.

Học đến 9 giờ, cô mới ra khỏi phòng ngủ.

Tủ lạnh có đủ loại trái cây, cảm thấy tâm trạng của mình đang rất tốt, cô lấy hai quả táo ra, mình thì ăn một quả, rồi cầm một quả khác tới gõ cửa phòng Hứa Ninh Thanh.

“Vào đi.”

Có vẻ là Hứa Ninh Thanh vừa mới tắm xong, mái tóc đen ướt sũng. Hắn mặc một cái áo ngủ dài rộng lỏng lẻo ngồi trước bàn máy tính chơi game, nước chạy dọc xuống xương quai xanh và lồng ngực.

“Sao vậy?”

Trong lúc Hứa Ninh Thanh đang chơi thì nhìn cô một cái, tiện tay tắt mic.

“Cho này.”

Thời Niệm Niệm trực tiếp đổi câu “Anh muốn ăn táo không?” thành hai chữ “Cho này”, cô đặt quả táo xuống bên cạnh bàn để máy tính của hắn.

“Cảm ơn nhé.” Hứa Ninh Thanh mỉm cười, rồi hắn bất chợt đứng lên, kéo vai Thời Niệm Niệm đẩy cô ngồi xuống trước bàn máy tính.

“Em chơi thay anh một lúc nhé, anh đi tiểu cái đã.”

Thời Niệm Niệm nhìn giao diện phức tạp trước mắt, tay không biết phải để chỗ nào: “Em, em…”

“Biết là em không biết rồi.” Hứa Ninh Thanh ngắt lời cô, tốc độ nói cực nhanh: “Dùng phím W A S D để di chuyển, cứ tìm đại một chỗ đi đã, nếu nhìn thấy người nào thì ấn chuột trái để bắn.”

Hứa Ninh Thanh nói xong thì lập tức ra khỏi phòng ngủ, phòng hắn cũng có WC, nhưng có lẽ là lưu ý đến việc cô gái nhỏ đang ở đây nên hắn đến WC ở phòng khách.

Trước kia Thời Niệm Niệm đã từng thấy Khương Linh chơi trò này, nhưng lại chưa bao giờ thử nên cũng không rõ lắm thao tác cụ thể thế nào.

Cô tìm một toà nhà trốn vào.

Sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân “lộc cộc”, khuôn mặt Thời Niệm Niệm không chút thay đổi cầm con chuột.

Cô cầm súng đứng ở cửa đối diện, giống như một chiến sĩ nhỏ chuẩn bị ‘bùng nổ’.

Cửa vừa mở ra thì cô lập tức nhấn chuột trái.

“Đệt mợ.” Một giọng nam vang lên.

Thời Niệm Niệm mới phát hiện thì ra là vẫn đang mở loa, ngay sau đó hệ thống nhắc nhở cô đã ‘giết nhầm đồng đội’.

“Mẹ nó chứ, có chuyện gì vậy, anh Hứa à cái thực lực này của anh cực kì không ăn nhập với trước kia tý nào, lúc trước có phải anh treo máy không thế?”

“Cậu ngẩn người cái gì thế! Mau đỡ tôi đi chứ!”

“Hứa Ninh Thanh, cậu đang nhảy điệu clacket đấy à!”

Hồi nãy khi Hứa Ninh Thanh nói chuyện với cô thì đã tắt mic, nên đồng đội của hắn vẫn cho rằng hắn đang ngồi chơi.

Thời Niệm Niệm ấn mở thiết lập mic lần nữa.

Dừng một chút, cô mở miệng: “Đỡ…như thế nào vậy, tôi mới, mới…chơi lần đầu.”

Tiếng nói trong veo của cô gái vừa vang lên thì trong nháy mắt bên kia yên tĩnh vài giây.

Người đồng đội không kịp cứu nay đã rơi xuống đất ‘nở hoa’, Thời Niệm Niệm khẽ giọng xin lỗi: “…Tôi xin lỗi.”

“Không không không, là anh quá nóng nảy!”

“Em gái đừng sợ nhé! Sao lại bị doạ đến mức nói lắp rồi, cái miệng lợn của tên Phạm Mạnh Minh kia cần phải xẻo thành từng miếng bày ra đĩa mới được.”

“Kĩ thuật bắn súng của em gái chuẩn thật đấy, một phát bắn vỡ một đám đầu bò! Lát làm ván nữa không?”

Thời Niệm Niệm nhấp môi, im lặng ngồi đó.

Cùng lúc đó, một giọng nói hoàn toàn khác truyền ra, thoáng mỉa mai: “Có chơi nữa không?”

Thời Niệm Niệm mở miệng thở, không nói gì.

Ngay sau đó là một giọng nói tràn đầy vui mừng khác: “Anh Vọng ơi! Có một cô nhóc loli này!”

Thời Niệm Niệm: “…”

Cuối cùng Hứa Ninh Thanh cũng trở lại, hắn đã thay một bộ quần áo ở nhà màu đen.

Vừa bước đến thì đã nghe thấy giọng nói ngu xuẩn của Phạm Mạnh Minh-cô nhóc loli!

“Lo* cái đầu mày ấy!” Hứa Ninh Thanh mắng một câu. (*Lo trong Loli =))) )

Hắn ngồi vào ghế lần nữa, rồi phất tay với Thời Niệm Niệm để cô ra ngoài.

Cả đám người đã quậy phá thành thói, nói năng cũng không thèm kiêng dè.

“Anh Hứa à, người hồi nãy là ai thế ạ? Cái giọng nói ấy! Mẹ ơi! Moá nó chứ nửa cái thân em cũng mềm nhũn cả ra rồi! Lại còn ngượng ngùng nói lắp nữa chứ, ngọt ngào quá thể đáng!”

Hứa Ninh Thanh cắn một miếng táo, để trên bàn: “Muốn chết à?”

“Không phải, mấy tuổi rồi ạ?”

Hứa Ninh Thanh mở lại trò chơi: “Học sinh cấp ba.”

“Học lớp mấy vậy anh?”

Hứa Ninh Thanh tặc lưỡi.

Phạm Mạnh Minh hỏi: “Có phải cùng trường cấp ba với anh Vọng không ạ?”

Hứa Ninh Thanh sửng sốt: “Đúng vậy.”

Phạm Mạnh Minh lưu manh huýt sáo một tiếng: “Ái chà! Anh Vọng may mắn thật đấy, mẹ nó chứ, cũng đã 19 tuổi rồi mà vẫn có thể học cũng trường với cô nhóc loli.”

Giang Vọng ngồi trước bàn máy tính, bóng dáng của cô gái nhỏ ngày hôm qua ấy chợt xuất hiện trong đầu.

Anh vừa gội đầu xong, mái tóc đen ướt sũng. Anh vuốt tóc ra sau đầu, để lộ vầng trán láng mịn, nước trượt xuống từ sau gáy.

Cái cằm với đường cong sắc bén, góc cạnh rõ ràng, yết hầu nhô ra, khi nuốt thì di chuyển lên xuống.

Anh nhớ tới tối qua.

Cô gái nhỏ ấy đứng trước mặt anh, đúng lúc chắn đi vầng trăng tròn.

Đôi mắt trong veo mà sâu thẳm, như chứa cả biển sao trời.

Anh cong môi, dựa lưng vào ghế, “Chậc” một tiếng.

Phạm Mạnh Minh vẫn đang còn líu ríu nói không ngừng bên tai.

“Ầm.” Một tiếng.

Hệ thống nhắc nhở: [J.Wang* sử dụng K98 giết chết ‘Handsome Boy’]

(*) J.Wang là viết tắt phiên âm tên Giang Vọng.

Phạm Mạnh Minh ngạc nhiên: “Không phải chứ anh Vọng? Cô nhóc loli giết em thì đã đành, tại sao ngay cả anh cũng muốn giết em thế?”

“Người anh em à, chú ý thái độ đi.” Hứa Ninh Thanh vuốt mũi cười, “Có phải đã nửa năm rồi cậu không gặp A Vọng nên không nhớ rõ tính tình của cậu ấy không thế?”

HẾT CHƯƠNG 2.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play