Dịch: Sou Sou

“Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén hai người nói chuyện.” Anh giơ tay xoa xoa chóp mũi: “Hai vị, làm phiền rồi."

Tư Cảnh Hoài giơ tay sờ lên chóp mũi của mình, đang định rời đi thì bị Nhan Hạ kéo lại.

Cô nắm lấy cánh tay của Tư Cảnh Hoài, quay lại nhìn Cố Nhất Thần: “Anh không muốn biết đêm qua tôi đi cùng ai sao?”

“Đây, là anh ta!”

Sau khi nói xong, sắc mặt Cố Nhất Thần tái nhợt vì đau đớn.

Sau đó hắn nghĩ tới điều gì đó, cười lạnh nói với Tư Cảnh Hoài: “Tư thiếu, xin lỗi, Nhan Hạ cùng tôi có chuyện, anh vào uống rượu trước đi.”

Tư Cảnh Hoài trong cái đám đó là quyền lực nhất.

Thậm chí, anh còn là người đứng đầu trong nhóm người giàu thế hệ thứ hai này. Khi còn trẻ, anh đã nắm giữ quyền lực lớn trong doanh nghiệp của Tư gia nên mọi người đều đối xử tôn trọng và hiếm khi giễu cợt anh.

Tư Cảnh Hoài hơi nhướng mày rồi bước đi.

Nhan Hạ dừng lại, nhìn bóng lưng Tư Cảnh Hoài, trong lòng nhất thời có chút tiếc nuối.

Dù sao tối qua cô vừa mới ngủ với anh. Tư Cảnh Hoài lại cứ như vậy rời đi, một việc nhỏ như vậy cũng không chịu giúp. Sau đó, cô nghe thấy Cố Nhất Thần nói: “Nhan Hạ, tôi biết em muốn chọc tức tôi, nhưng đừng mang Tư Cảnh Hoài vào. Chọc phải anh ta sẽ rắc rối lắm.”

Cô quay lại nhìn Cố Nhất Thần, ánh mắt có chút lạnh lùng.

“Cái gì? Cố tiên sinh, ý của anh là tôi đang đe doạ anh sao?”

Cố Nhất Thần nghẹn ngào nói: “Không phải, ý của tôi không phải như vậy.”

Đang định giải thích lại, liền thấy Tư Cảnh Hoài tiến lên nhìn Nhan Hạ: “Đã giải quyết nhanh đi, tôi sẽ đưa cô về nhà.”

Nhan Hạ: “...”

"Được rồi." Cô nói, “Có thể đi ngay bây giờ.”

Cố Nhất Thần nghe xong mở to mắt nhìn hai người họ. Tư Cảnh Hoài không phải người thích xen vào chuyện của người khác, hiện tại vậy mà lại muốn đưa Nhan Hạ về?"

Chẳng lẽ thực sự hai người có gì đó với nhau?

Sắc mặt Cố Nhất Thần càng ngày càng xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy hai người cùng nhau đi với nhau, sắc mặt càng trở nên u ám hơn.

Nhưng hắn không dám đấu với Tư Cảnh Hoài, đành nhịn không được đấm vào bức tường bên cạnh.

Nhan Hạ theo Tư Cảnh Hoài đi ra ngoài, nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen chậm rãi đậu ở trước mặt cô, tài xế xuống xe mở cửa cho Tư Cảnh Hoài, nhưng Tư Cảnh Hoài lại quay đầu nhìn Nhan Hạ: “Nhìn cái gì? Lên xe đi.”

Nhan Hạ: “Hả?”

Cô tưởng Tư Cảnh Hoài chỉ là thuận theo tình huống để nói, không ngờ Tư Cảnh Hoài nhướng mày: “Tư Cảnh Hoài tôi không thích nói suông.”

Nhan Hạ à một tiếng, để không tỏ ra khó xử, cô vẫn lên xe, nếu không thì nhìn như cô đang sợ hãi người đàn ông này.

Sau khi xe khởi động, Nhan Hà báo địa chỉ nhà mình.

Sau đó, cỗ xe rơi vào một sự im lặng đáng sợ.

Một lúc lâu sau, Tư Cảnh Hoài mới cười lạnh: “Tên của cô đặt đúng thật đấy.”

Nhan Hà quay đầu lại nhìn anh: “???”

Sau đó cô mới nhận ra Tư Cảnh Hoài đang giễu cợt tên của mình.

Nhan Hạ, mù quáng! ?

Cô muốn phản bác nhưng những gì Tư Cảnh Hoài nói đều là sự thật.

Tư Cảnh Hoài vươn ngón tay thon dài kéo cổ áo sơ mi của mình, cười lạnh nói: “Vậy hôm qua cô coi tôi là công cụ trả thù à?"

Nhan Hạ mím môi, nghĩ rằng câu hỏi của Tư Cảnh Hoài thật buồn cười.

“Chẳng lẽ Tư thiếu cảm thấy bản thân bị thiệt thòi sao?” Cô vẫn rất tự tin vào ngoại hình và dáng người của mình.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tư Cảnh Hoài tối sầm lại, mím môi trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nói với tài xế: “Dừng xe.”

Tài xế ngoan ngoãn dừng xe lại, Nhan Hạ vẻ mặt bối rối: “Sao vậy?”

Tư Cảnh Hoài nói với cô: “Xuống xe đi!”

Nhan Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt khó hiểu, như vậy không phải không hay sao? Sao tự dưng lại bảo cô xuống xe?

Và đây là cầu vượt nên không dễ để bắt taxi!

“Xuống xe!” Tư Cảnh Hoài lặp lại lần nữa.

Nhan Hạ dừng lại, xuống xe.

Giọng nói của Tư Cảnh Hoài từ phía sau vang lên: “Tôi ghét nhất là bị lợi dụng, Nhan Hạ, chúng ta thanh toán xong đi!"

Nói xong, Tư Cảnh Hoài bào tài xế lái xe đi, để lại Nhan Hà đứng một mình run rẩy bên đường: “Đồ điên!”

Cô trợn mắt, sau đó nghĩ nghĩ rồi gọi điện cho Tô Tố để báo vị trí và nhờ cô ấy đến đón.

Tô Tô nửa giờ sau mới đến, vừa lên xe, cô không khỏi phàn nàn: “Thật xui xẻo, uống nước lạnh đúng là có ngày ê răng mà."

Tô Tô quay lại nhìn cô: “Sao vậy?”

Nhan Hạ thở dài và quay lại, cô liếc nhìn Tô Tô và nói: “Này, tao có thể đã xúc phạm một khách hàng lớn và việc có thể đi du lịch của mày sẽ không còn nữa.”

Gần đây cô thực sự đã động vào Thái Tuế mà, làm cái gì cũng không yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play