Dịch: Sou Sou
Tô Tô nhướng mày: “Không có tiền thì thôi đi, giờ còn mất đi khách hàng duy nhất nữa.”
Nhan Hạ thở dài, nằm xuống ghế sau xe và cảm thấy một cảm giác bất lực xâm chiếm cô.
Thực ra, dù có hành động mạnh mẽ đến đâu, thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Từ khi mẹ mất, cô luôn cư xử như gà chọi, sợ có người vô tình ức hiếp đến tận xương tủy.
Về đến nhà cũng không còn sớm, lúc này Nhan Vân Hải hẳn là đã ngủ rồi.
Nhưng hôm nay ông không ngủ mà ngồi thẳng trên ghế sofa.
Vốn dĩ cô muốn giả vờ như không nhìn thấy ông, nhưng Nhan Vân Hải đã ngăn cô lại bằng cách gọi: “Con đi đâu thế? Sao về muộn thế?”
Nhan Hạ quay lại liếc nhìn ông: “Nhan tổng đây hôm nay lại có nhã hứng quan tâm tới tôi sao?”
Kỳ thật lúc mẹ cô còn sống, Nhan Vân Hải đối với cô rất tốt, nhưng từ khi mẹ cô qua đời, Nhan Hoan và Lâm An Như đã chuyển đến ở trong nhà này.
Mối quan hệ của cô với Nhan Vân Hải ngày càng trở nên tồi tệ.
Nhan Vân Hải nghẹn ngào, nhưng hiếm khi tức giận.
Ông vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh, nói với Nhan Hạ: “Hạ Hạ, lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.”
Dường như đã rất lâu rồi Nhan Vân Hải không nói chuyện với cô nhẹ nhàng như vậy.
Đột nhiên khác thường thì chắc chần có gì đó, cô muốn xem Nhan Vân Hải muốn nói gì, liền giả vờ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhan Vân Hải thở dài nói: “Hạ Hạ, con cũng biết Nhan gia có được ngày hôm nay thực sự không dễ dàng, con xem...”
“Có thể đưa cho ta những thứ mẹ con để lại không?”
Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi: “Đừng nghĩ tới chuyện đó!”
“Đó là thứ duy nhất mẹ tôi để lại cho tôi, dù có thế nào tôi cũng sẽ không đưa cho ông!”
Mẹ trước khi qua đời, quả thực có để lại cho cô một chiếc chìa khoá, chỉ có một chiếc chìa khoá thôi. Vậy là cô liền đem chiếc chìa khoá đó cất giữ, coi như báu vật.
Nhưng bà cũng nói với cô rằng, nếu khi cô 24 tuổi mà gặp khó khăn không thể vượt qua thì mới được phép đi tìm luật sư để lấy đồ vật kia. Còn không cô sẽ không được phép sử dụng nó trong suốt quãng đời còn lại.
Và cô bây giờ chỉ mới 23 tuổi, cô vẫn còn một năm nữa.
Tuy nhiên, khi mẹ cô qua đời, quyền giám hộ của cô vẫn nằm trong tay Nhan Vân Hải, rất nhiều tài liệu đều nằm trong tay Nhan Vân Hải.
Đã năm năm trôi qua mà cô vẫn không chịu giao nó.
Chính vì lý do này.
Sắc mặt Nhan Vân Hải sa xuống khi nghe thấy lời từ chối thẳng thừng của Nhan Hạ.
Nhan Vân Hải suy nghĩ một chút, nói: “Vậy mày nên càng sớm càng tốt cưới Cố Nhất Thần cho tao, củng cố sự hợp tác của hai nhà chúng ta. Chuyện này tao sẽ không đề cập tới nữa.”
Nhan Hà tức giận cười nhạo ông: “Ông rốt cuộc có tâm không vậy? Cố Nhất Thần cùng Nhan Hoan phát sinh quan hệ, ông còn muốn tôi kết hôn với hắn? Ông điên rồi!”
“Vậy ra ông vẫn cảm thấy, trên thế giới này mọi người đều thích nhặt lấy đồ mà người khác không muốn à?”
Chát…
Một tiếng vang thâm thúy vang vọng khắp phòng khách trống vắng.
Nhan Hạ đột nhiên cảm thấy mặt mình vừa đau vừa nóng, cô che mặt lại, nhìn Nhan Vân Hải trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng lại cố chấp không để nước mắt chảy xuống.
Lâm An Như, người đến bệnh viện chăm sóc Nhan Hoan tình cờ về vào đúng lúc này, bà nhìn thấy hai cha con đang cãi nhau. Trong lòng bà thầm vui mừng, nhưng trên mặt lại giả vờ lo lắng: “Vân Hải, sao vậy? Có việc gì thì cứ nói với tôi, sao có thể đánh con mình được!?”
Nhan Vân Hải trông có vẻ hối hận vì cái tát đó nhưng ông vẫn phản bác: “Ta là cha của mày, sao mày có thể nói như vậy với ta?”
“Nếu được lựa chọn, tôi hận không thể nhận một người ăn xin làm người cha tốt của mình!"
Nhan Hạ bướng bỉnh ngẩng cao đầu, xoay người rời khỏi nhà.
May mắn thay, hai năm trước cô đã mua được một căn nhà cho riêng mình, căn nhà không lớn nhưng được trang trí rất ấm cúng sau khi Nhan Hoan cướp đi phòng của cô.
Nó mới được cải tạo không lâu.
Cô trở về nhà, cô chườm đá để giảm sưng tấy trên mặt, cái tát vừa rồi của Nhan Vân Hải mạnh đến mức mặt cô sưng tấy cả lên.
Ngày mai cô phải đi làm nên không thể gặp mọi người với gương mặt như thế này được.
Cô thu dọn đồ đạc và đi ngủ đã là rạng sáng, cô nhắn tin cho Tô Tô nói rằng ngày mai cô ấy sẽ đến công ty trễ trước khi đi ngủ.
Nhưng cô đã thức dậy sớm vào ngày hôm sau.
Cô nhấc điện thoại lên và nhìn vào cuộc gọi, ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại.
Bởi vì người gọi đến không ai khác chính là mẹ của Cố Nhất Thần.
Mẹ của Cố Nhất Thần và mẹ cô là bạn thân. Sở dĩ ban đầu cô có mối quan hệ tốt với Cố Nhất Thần cũng là vì mối quan hệ giữa người lớn.
Nhan Hạ thậm chí còn nhận mẹ của Cố Nhất Thần là mẹ đỡ đầu của cô.
Đây cũng là người lớn tuổi đối xử với cô tốt nhất ngoài mẹ cô.
Vì vậy, dù Cố Nhất Thần có tệ đến đâu, cô cũng không còn cách nào khác ngoài việc không trả lời cuộc gọi của Chu Na.
Khi điện thoại sắp tự động cúp máy, Nhan Hạ cuối cùng cũng trả lời cuộc gọi: “Xin chào dì Chu.”
Trước đó cô vẫn luôn gọi Chu Na là “mẹ đỡ đầu”, nhưng hôm nay cô đã đổi tên thành một cái tên hơi xa lạ.
Chu Na ở đầu bên kia điện thoại dừng lại, thở dài: “Này, Hạ Hạ, chúng ta đã biết Dịch Thần và Nhan Hoan đã làm gì, con đừng tức giận.”
“Nhưng Dịch Thần cũng nói là nó và Nhan Hoan không làm gì cả. Cũng không phải chuyện gì quan trọng, con đừng tức giận, được chứ?”
“Hôm nay là một ngày đặc biệt, đừng gây rắc rối vì những chuyện này, ta chỉ nhận con là con dâu của ta thôi.”
Chu Na vừa dứt lời, Nhan Hạ mới nhớ ra hôm nay là ngày mấy.