Dịch: Sou Sou
Khi lên xe, cô lại tô son, khiến khuôn mặt tái nhợt của cô trông sáng hơn một chút.
Nửa giờ sau, chiếc taxi chở cô bắt dừng trước cửa quán bar.
Đi giày cao gót đi vào, đẩy cửa phòng riêng ra, nhìn thấy trong phòng riêng có một nhóm nam nữ đang ca hát uống rượu.
Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc xen lẫn mùi rượu và nước hoa, cô không khỏi ho khan, ở ngoài tìm Ôn Nhụy.
Ôn Nhụy không thấy đâu, nhưng cô nhìn thấy Cố Nhất Thần đang nằm trên ghế sô pha.
Hắn nằm cong vẹo trên ghế sofa, vẫn rót rượu vào miệng hết ly này đến ly khác.
Nhan Hạ cắn môi nghĩ thầm: “Xui xẻo rồi.”
Cô biết Ôn Nhụy đang giúp Cố Nhất Thần nói dối cô, nên có chút tức giận.
Đang định quay người rời đi, Cố Nhất Thần đã nhìn thấy cô.
Đôi mắt vốn đang bối rối của người đàn ông bỗng sáng lên, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, ngăn cô lại: “Hạ Hạ, đừng đi, chúng ta nói chuyện đi.”
Nhan Hạ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chúng ta không có gì để nói.”
Cô nghĩ mình phải rút tay ra, cô cảm thấy buồn nôn khi Cố Nhất Thần chạm vào cô.
Cố Nhất Thần không chịu buông ra, tiếp tục nói: “Hạ Hạ, nghe tôi giải thích. Nhan Hoan và tôi thật sự không phải như em nghĩ, chính là cô ta quyến rũ tôi.”
Nhan Hạ cau mày nhìn nhìn Cố Nhất Thần: “Anh thừa nhận, tôi còn cho rằng anh là đàn ông. Đổ hết trách nhiệm cho phụ nữ là có ý gì?”
"Nhan Hoan không phải là đồ vật, anh cũng chả phải!" Ánh mắt Nhan Hạ trừng lên nhìn Cố Nhất Thần.
Nhưng khi nghĩ đến việc đôi mắt của mình đã đủ đẹp rồi, dùng chúng vào những việc như thế này thì thật lãng phí nên cô đã kìm lại.
Cố Nhất Thần nghẹn ngào. Hắn chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc kể từ khi còn nhỏ.
Vì vậy, hắn luôn có lòng tự trọng cao. Lúc này, sự kiên nhẫn của hắn gần như đã cạn kiệt, sắc mặt trở nên có chút xấu xí.
“Tôi đã xin lỗi em rồi, em còn muốn gì nữa? Em thật sự muốn hủy hôn ước với tôi à? Nhan Hạ, em đã quên việc em cầu xin tôi ở bên cạnh em như thế nào sao?”
Cô rằng sẽ tốt hơn nếu hắn không nói ra điều này, khi hắn nói ra, cô lập tức cảm thấy buồn nôn và nôn mửa.
Vẻ mặt Cố Nhất Thần lại dịu đi, hắn bước tới đỡ cô: “Hạ Hạ, em bị sao vậy? Em có sao không?”
Nhan Hạ rút tay cô ra khỏi tay hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có vẻ chán ghét: “Tránh xa tôi ra thì tôi sẽ ổn hơn.”
“Đừng nhắc lại những chuyện đã qua nữa, bởi vì mỗi khi nghĩ đến tôi đều thấy buồn nôn!”
Cố Nhất Thần thực sự tức giận: “Nhan Hạ, đừng vô liêm sỉ như vậy!”
“Em thật sự không đi tìm tên đàn ông khác đúng không?”
Hắn lại nắm lấy tay Nhan Hà, lạnh lùng nói: “Tên đàn ông đó là ai?”
Nhan Hạ khịt mũi, giễu cợt nhìn hắn: “Không liên quan đến anh, chỉ cần nhớ kỹ rằng chính tôi, Nhan Hạ, là người đã vứt bỏ anh!”
Cố Nhất Thần dường như không nghe thấy, hắn không thể nói được cảm giác của mình đối với Nhan Hạ.
Yêu là yêu.
Nhưng có bao nhiêu người trong vòng tròn này sạch sẽ chứ?
Những thanh niên giàu có này không phải lo lắng về kế sinh nhai nên luôn phải tìm việc gì đó để giết thời gian. Phụ nữ là một công cụ rất tốt.
Nhan Hoan tự mình lao vào hắn, cũng không phải hắn chủ động. Hắn cho rằng Nhan Hạ thích hắn rất nhiều, chỉ cần xin lỗi là xong.
Nhưng hắn không nghĩ tới lần này Nhan Hạ thật sự muốn chia tay với hắn.
Rốt cuộc hắn muốn cưới Nhan Hạ, vì từ năm 18 tuổi, gương mặt này của Nhan Hạ ở trong cái giới này đã không ai sánh được.
Cô trong sáng, ngây thơ và quan trọng nhất là cô hết lòng vì hắn.
Nghĩ đến đây, hắn dừng lại rồi nói: “Không dễ để chúng ta có được như ngày hôm nay. Tôi thành thật xin lỗi em, Nhan Hạ, tôi sai rồi.”
Hắn vừa nói vừa ép Nhan Hạ vào tường, muốn hôn cô.
Hắn tưởng thái độ của hắn mềm mỏng đến mức khiến Nhan Hạ nên bình tĩnh lại, nhưng không ngờ Nhan Hạ lại trực tiếp giơ chân đá vào háng hắn.
Cơn đau dữ dội khiến sắc mặt Cố Nhất Thần tái nhợt, rồi lại đỏ bừng.
Nhan Hạ hừ một tiếng: “Là anh tự chuốc lấy!”
Nói xong, cô đang định rời đi, lại quay người lại đụng phải một người khác.
Cô xoa xoa cái đầu đau nhức của mình rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đến khó tin của người đàn ông.
Tư Cảnh Hoài không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh lúc này tựa hồ đang cười mà không cười.