Dịch: Sou Sou
Cố Nhất Thần nhanh chóng đỡ Nhan Hoan, nhưng Nhan Hạ lại quay người bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Nhìn hai người này lần nữa, cô cảm thấy buồn nôn.
Cô vừa bước đi, phía sau Nhan Vân Hải đã vang lên tiếng gầm gừ: “Nhan Hạ, quay lại ngay, mày và tên đàn ông đó đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn xem, cha của cô luôn chỉ biết đổ lỗi cho cô thôi.
Cô nói Nhan Hoan và Cố Nhất Thần qua lại, nhưng ông chỉ giả điếc coi như không biết.
Cô cũng đã quen rồi, bởi vì từ khi mẹ kế đưa Nhan Hoan vào nhà năm năm trước, cô đã không còn chỗ đứng trong gia đình này.
Nếu không phải sợ đồ đạc của mẹ bị đám người này phá hỏng, cô căn bản sẽ không bao giờ muốn quay lại ngôi nhà này.
Khi cô lấy lại tâm trạng và chạy đến công ty, Tô Tô đi tới trước mặt cô và nói: “Nhan Hạ, có người bên A tới, ông chủ bên kia đích thân tới đây, xem ra ngài ấy rất coi trọng lần hợp tác lần này với chúng ta.”
“Chỉ đích dân muốn mày vào nói. Nào, xem tháng sau tao có thể đi du lịch châu Âu hay không.”
Nhan Hạ bước vào phòng họp và nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện.
Cô luôn nổi tiếng ở nơi làm việc và đây là lần đầu tiên cô dừng lại vì sợ hãi.
Cô không bao giờ nghĩ rằng người đến lại là Tư Cảnh Hoài.
Anh đứng dậy, khuôn mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm, bình tĩnh đưa tay ra: “Cô Nhan, tôi đã ngưỡng mộ cô từ lâu rồi.”
Giọng điệu của anh nghe như thể anh không phải là người đã làm tình với cô đêm qua.
Nhan Hạ cũng định thần lại, nghiêm mặt đưa tay về phía anh: “Thật tuyệt khi Tư tổng có thể đến đây."
Sau khi trao đổi công việc, Nhan Hạ ngồi xuống đối diện Tư Cảnh Hoài và bắt đầu nói về kế hoạch: “Lần này chúng tôi dự định sử dụng chủ đề quay về với thiên nhiên, có thể làm nổi bật sự khác biệt giữa công ty của anh và các sản phẩm tương tự...”
Nhan Hạ bước vào chế độ làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông đặc biệt nghiêm túc.
Cô vốn rất ưa nhìn, khuôn mặt sáng sủa, đặc biệt là nốt ruồi chu sa màu đỏ như máu ở cuối mắt, khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
Ánh mắt Tư Cảnh Hoài không chút dè dặt nhìn vào tâm trạng thăng trầm của cô, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh ngày hôm qua khi anh cởi quần áo của cô.
Những ngón tay thon dài của người đàn ông gõ đi gõ lại lên mặt bàn sơn mài, trông anh có vẻ lười biếng và quý phái.
“Tư tổng?”
Nhan Hạ nhẹ nhàng gọi anh, điều này khiến Tư Cảnh Hoài tỉnh táo lại hỏi: “Anh thấy kế hoạch này thế nào?”
Anh ngước mắt nhìn Nhan Hạ: “Ý kiến này hay đấy. Nhưng kế hoạch vẫn chưa đạt được kỳ vọng.”
Tư Cảnh Hoài giơ tay liếc nhìn đồng hồ trước khi ngẩng đầu nhìn cô lần nữa: “Sắp tới tôi có một cuộc họp khác. Sửa lại kế hoạch rồi chúng ta sẽ thảo luận lại vào lần sau.”
Anh lạnh lùng nói, cùng với đôi mắt phượng nheo nheo, dường như không có chút cảm xúc nào.
Người đàn ông này thực sự không nhận ra ai khi mặc quần lên à! ?
Tư Cảnh Hoài quả thực khó tiếp cận như lời đồn. Nhan Hạ nhìn bản báo cáo trong tay, nhìn Tư Cảnh Hoài rời khỏi công ty.
Tô Tô đi tới hỏi: “Mọi chuyện thế nào?”
Nhan Hạ nhẹ nhàng sờ chóp mũi cô nói: “Chúng ta đổi kế hoạch đi.”
Sắc mặt Tô Tô sa xuống: “Này, nếu không lấy được dự án này, công ty nhỏ này sẽ...”
Vừa nói, cô vừa nhìn Nhan Hạ: “Nhan Hạ, sao màu không quay về cầu xin bố mày đi? Ông ấy nhất định có thể giúp....”
“Không, đừng nói nữa. Dự án này nhất định tao sẽ giành được.”
Sau khi tốt nghiệp, Nhan Vân Hải bảo cô đến làm việc ở công ty của gia đình, nhưng Nhan Hoan cũng có mặt ở đó cùng lúc, cô không muốn làm việc cùng Nhan Hoan.
Cô bảo Nhan Vân Hải sắp xếp lại chỗ ở của Nhan Hoan, nhưng Nhan Vân Hải mắng cô, bảo cô lòng lang dạ sói, ghẻ lạnh em gái.
Nhan Hoan với cô làm sao có thể gọi là chị em được?
Cô ta chỉ là đứa con của tiểu tam thôi.
Sau đó cô tức giận thành lập công ty quảng cáo này, thậm chí còn nói rằng cô sẽ không nhận sự giúp đỡ của Nhan Vân Hải.
Cùng với những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, cô càng không thể đi đến chỗ Nhan Vân Hải. Tay cô cầm tập tài liệu thật chặt, cô mím môi nhìn về hướng Tư Cảnh Hoài rời đi mà hạ quyết tâm.
Dù thế nào đi nữa, Tư Cảnh Hoài dù thế nào cô cũng muốn giành được thương vụ này. Cô quay người đi đến văn phòng: “Thông báo mọi người đến họp. "
Công việc này kéo dài đến tận tối, đèn bên ngoài cửa sổ cao từ trần đến sàn của văn phòng đã bật sáng. Khi cô véo cổ ngẩng đầu lên, điện thoại di động của cô reo lên.
Sau khi liếc nhìn thấy hai chữ Ôn Nhụy trên màn hình, cô nhấc máy: “Alo, có chuyện gì sao?"
Một giọng nam vô tư vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Này, Hạ Hạ, tôi có một người anh em ở đây muốn kinh doanh, lại đây uống chút rượu đi."
Nhan Hạ nghe vậy cũng không có nói một lời từ chối nào. Bây giờ công ty mới thành lập, đúng lúc cần khách hàng. Cô chào hỏi, cúp điện thoại, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Vì tính chất công việc, văn phòng của cô có một cái tủ treo vài bộ quần ào. Bộ quần áo hiện tại đã mặc từ hôm qua đến giờ rồi, cho nên cô phải thay bộ khác.
Người mà Ôn Thụy giới thiệu, chắc chắn cũng phải là cậu ấm cô chiêu.
Đoán được chỗ chắc chắn là ở hộp đêm, cho nên cô thay một bộ váy hai dây tương đối thích hợp màu đỏ, có điểm lãnh. Sau đó khoác chiếc áo khoác rồi mới nhắn Ôn Thụy hỏi địa điểm.