Dịch: Sou Sou
Beta: Anh Nguyễn
Sau đó cô bấm vào WeChat của Tô Tô: “Chậc, bây giờ mày đã về nhà với Cố Nhất Thần rồi sao? Không phải lần đầu tiên mày nói phải đợi đến khi kết hôn sao?”
Nhan Hà cười đáp lại cô ấy:" Ai nói là Cố Nhất Thần? Hình của tao chụp còn không đủ rõ chắc."
Vừa gửi tin nhắn, Tô Tô đã gọi điện và hét lên: “Không phải chứ Nhan Hà, mày được thông não rồi à?”
“Mày đá thằng chó Cố Nhất Thần rồi à?”
Nhìn xem, mọi người đều có thể thấy rằng Cố Nhất Thần là một thằng chó. Cô ngay từ đầu đã bị mê hoặc bởi thằng chó này. Cô luôn cảm thấy hắn khác biệt và yêu hắn.
Chỉ khi tỉnh táo cô mới nhận ra mình thật lố bịch.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Cô ậm ừ: “Đúng vậy, đúng như mày nói, tao đá Cố Nhất Thần rồi."
Cố Nhất Thần là người yêu thể diện nhất, còn cô lại muốn làm Cố Nhất Thần mất mặt.
"Người đàn ông đó là ai?" Tô Tô hỏi.
Nhan Hạ xoa xoa bờ vai đau nhức của cô: “Tao về thay quần áo đã, lát nữa gặp mày ở công ty."
Tô Tô ừ một tiếng: “Hôm nay còn phải đón khách hàng, mày cố đến công ty sớm một chút.”
Cúp máy. Sau khi tắm rửa, Nhan Hạ rời khỏi khách sạn.
Nhưng khi xuống lầu, cô mới nhớ ra tối qua mình không lái xe tới đây mà bắt taxi.
Cô giơ tay lên và liếc nhìn đồng hồ. Lúc này đã quá muộn để bắt taxi.
Khi cô đang suy nghĩ phải làm gì, một chiếc ô tô quen thuộc đột nhiên đậu bên cạnh cô, cửa sổ từ từ hạ xuống.
Cô hơi nhướng mày, nghe Tư Cảnh Hoài hỏi: “Cô không lái xe à?”
Nhan Hạ gật đầu, tưởng Tư Cảnh Hoài sẽ sẽ cho cô đi nhờ, nhưng người đàn ông lại nhếch môi: “À, thế cô gọi xe đi nhé. Tôi đi trước, gặp lại sau.”
Nhan Hạ: “???”
Cô nhìn bóng dáng chiếc xe màu đen, dùng sức đá mạnh vào tảng đá dưới chân: “Đàn ông ai cũng đều giống nhau cả!”
Cô bước lên xe. Trở về biệt thự nhà họ Nhan, cô không ngờ lại gặp được Cố Nhất Thần.
Cô cau mày, nhìn đi chỗ khác, muốn đi lên lầu.
Cố Nhất Thần và Nhan Hoan đang ngồi trên ghế sofa trong biệt thự Nhan gia, trò chuyện với cha Nhan.
Khi ba người nhìn thấy cô, cha Nhan là người đầu tiên lên tiếng: “Đứng lại!”
“Tối qua cô đi đâu vậy? Cả đêm con gái con đứa không về nhà. Cô có biết Nhất Thần đã đợi cô ở đây bao lâu không?”
Nhan Hạ biết Nhan Vân Hải đang kìm nén cơn tức giận, nếu không hiện tại chắc chắn ông đã tát vào mặt Nhan Hạ rồi.
Cô quay lại, liếc nhìn Cố Nhất Thần, sau đó liếc nhìn Nhan Hoan, người có vẻ yếu đuối ở bên cạnh, cười lạnh: “Chờ con?”
“Không phải có người chăm anh ta rồi sao? Bộ dạng này chắc là mới xuống giường không lâu nhỉ?”
Cô cười rộ lên. Bất ngờ Nhan Vân Hải bước đến tát vào mặt Nhan Hạ một cái.
“Con gái bất hiếu, mày có biết mày đang nói gì không? Làm sao mày có thể nói điều đó với Nhất Thần và em gái mày như vậy hả?!!”
Nhan Hạ bị tát và quay đầu đi. Cô dùng lưỡi chạm vào cái má đau nhức của mình. Nhan Hoan lên tiếng trước.
“Chị, đừng trách anh Nhất Thần. Hôm qua tâm tình em không tốt, anh Nhất Thần tới chăm sóc cho em, khiến chị hiểu lầm, xin lỗi. Nhưng chị không thể tức giận được, chị còn với người đàn ông khác...”
Cô ta chưa kịp nói xong đã bật khóc, như thể Nhan Hạ đã ngủ với bạn trai cô ta vậy.
Nhan Hạ phải khâm phục khả năng diễn xuất của cô ta.
Hôm qua khi cô nhìn thấy họ vào buổi chiều, cô thấy họ đang ôm nhau và hôn nhau ngấu nghiến.
Trông như không có ai xung quanh, giống như một con vật chưa tiến hóa hoàn toàn.
Cô nhún vai cười: “Ồ, hai người ôm nhau rồi hôn nhau đắm đuối là đang chăm sóc nhau à?"
“Vậy xem ra tôi nên tha thứ cho Cố Nhất Thần nhỉ?”
Cô quay đầu cười nhìn Nhan Hoan: “Vậy thì sao đây? Tôi có thể tiếp tục tiệc đính hôn với Cố Nhất Thần được không?"
Nhan Hoan sửng sốt, ý cô ta không phải vậy.
Sau đó cô ta nghe Nhan Hạ nói: “Diễn cái rắm. Bây giờ tôi sẽ cho cô thứ tôi không muốn. Chúc cô sống lâu.”
Em kế của cô đã ở trong nhà này được năm năm và cô ta đã cướp đi mọi thứ của cô kể từ ngày đó.
Đầu tiên là căn phòng, sau đó là cha cô, và bây giờ, ngay cả bạn trai của tôi cũng bị cướp đi. Cô cười khẩy: “Dù sao cô cũng chỉ là con chó thích nhặt đồ ăn thừa của người khác thôi. Với tư cách là chị, tôi đương nhiên nhường anh ta cho em mình rồi."
Nhưng với những thứ khó coi này, cô không còn hứng thú với việc thay quần áo, quay người bỏ đi, nhưng Cố Nhất Thần đã nắm lấy cánh tay cô: “Nhan Hạ, đừng đi. Có gì thì cứ nói rõ ràng đã.”
Cô không kiên nhẫn nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén. Đây là lần đầu tiên Nhan Hạ nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy.
“Tôi không hiểu tiếng chó, tôi phải nói chuyện gì với anh đây?”
Cố Nhất Thần sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Nhan Hạ mắng hắn như vậy.
Nhan Hạ hiểu được ánh mắt của hắn, cười khẩy.
Mọi người đều biết cô là một con chó của Cố Nhất Thần, một con chó bám víu lấy hắn nhiều năm.
Cố Nhất Thần mấy năm nay bên ngoài toàn ong bướm, nhưng ba năm trước, hắn đột nhiên đồng ý theo đuổi cô và hai gia đình cũng bắt đầu thảo luận về việc đính hôn.
Nhưng cô không ngờ rằng Cố Nhất Thần lại thân thiết với Nhan Hoan, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu nhất.
Cố Nhất Thần hiển nhiên biết cái chết của mẹ cô có liên quan mật thiết đến mẹ của Nhan Hoan,l và cô ghét nhất là Nhan Hoan.
Vì vậy, khi nhìn thấy Cố Nhất Thần và Nhan Hoan ở bên nhau, Nhan Hạ quyết định không buông tha cho tên khốn như Cố Nhất Thần này. Cô luôn có thể gánh vác mọi việc và để chúng trôi đi, nhưng cô vẫn quyết định trả thù cả hai người.
Nó vẫn chưa kết thúc.
Cố Nhất Thần cau mày, ngay lúc tay hắn đang siết chặt, Nhan Hoan đột nhiên ôm tim, thở gấp: “Cha, anh Nhất Thần, là lỗi của con.”
"Con...lỗi của con..." Trước khi cô kịp nói xong, cô ta lăn ra ngất xỉu.