Dịch: Sou Sou

Beta: Anh Nguyễn 

Trong lòng mỗi người đều biết, Nhan Hạ chả khác gì con chó lúc nào cũng chiều theo ý Cố Nhất Thần.

Vì vậy, cô đeo thắt lưng có dây đeo gợi cảm gõ cửa phòng khách sạn của Tư Cảnh Hoài, Tư Cảnh Hoài đã nhướng mày.

"Cô không sợ Cố Nhất Thần biết sao?”

Nhan Hạ cười lạnh, ôm Tư Cảnh Hoài rồi hôn anh, chủ động đi quá xa.

Trên môi và răng của người đàn ông thoang thoảng mùi thuốc lá, mùi khá thơm.

Mọi người đều biết Tư Cảnh Hoài là một cựu quân nhân. Nhan Hạ chọn anh một phần vì phương pháp và xuất thân của Tư Cảnh Hoài lớn hơn Cố Nhất Thần, điều này đủ để khiến Cố Nhất Thần tức chết rồi.

Mặt khác, đối với Tư Cảnh Hoài, anh sẽ không bao giờ qua lại với cùng một người phụ nữ quá một tháng.

Vứt bỏ ngay sau khi sử dụng xong!

Nhan Hạ tự tin vào vóc dáng và ngoại hình của mình nên khi biết Cố Nhất Thần ngoại tình với chị kế của mình, cô đã lập tức đến gặp Tư Cảnh Hoài.

Cố Nhất Thần không phải đi khắp nơi khoe khoang cô đã liếm hắn sao?

Cô, Nhan Hạ, chỉ muốn mọi người biết rằng cô không phải không thể sống thiếu Cố Nhất Thần!

Tư Cảnh Hoài chỉ sửng sốt một chút, sau đó từ bị động chuyển sang chủ động, anh dùng đôi tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, kéo cô vào phòng.

Sau khi cửa đóng lại, Tư Cảnh Hoài ép cô vào cửa, nhếch khóe miệng có chút ác ý: “Đừng hối hận.”

Nói xong không còn lời nào nữa, Tư Cảnh Hoài dùng môi mình bịt chặt môi cô lại, ôm cô ném lên giường.

Khi người đàn ông cúi xuống, Nhan Hạ trong lòng có chút sợ hãi.

May mắn thay, Tư Cảnh Hoài cực kỳ quen thuộc với phương diện này.

Nhìn chung, trải nghiệm khá tốt.

Mãi đến hai tiếng sau anh mới dừng lại.

Nhan Hà mệt mỏi đến ngón tay cũng không cử động, nhưng vẫn nhìn thấy Tư Cảnh Hoài đang vệt trên giường, do dự: “Lần đầu tiên?”

Giọng nói của anh có chút khó tin.

Nhan Hạ cười lạnh: “Tư thiếu gia, anh sợ cái gì? Tôi cũng đâu cần anh chịu trách nhiệm.”

Tư Cảnh Hoài nhướng mày nhìn cô, nhặt hộp thuốc lá ở đầu giường lên, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, thở ra một làn khói, xuyên qua làn khói nhìn Nhan Hạ.

Nhan Hạ quả thực rất đẹp.

Ngay cả trong giới giải trí, loại dáng vẻ này cũng rất nổi bật.

Nhan Hạ không thích anh nhìn cô như vậy, cô đứng dậy đi vào phòng tắm đi tắm, lúc đi ra cô đã dọn dẹp sạch sẽ.

"Đi đây." Cô vẫy tay như thể cô vừa đến đây để ăn nhanh.

Tư Cảnh Hoài cau mày: “Dùng xong liền vất luôn sao?”

“Ừm, tôi suýt quên một thứ nữa.”

Cô cầm điện thoại đi về phía trước, nắm tay Tư Cảnh Hoài chụp ảnh.

Ấn một cái chụp lại.

Trong ảnh là hai bàn tay đan chặt, hậu cảnh là chiếc giường lớn bừa bộn.

Ai không phải kẻ ngốc đều có thể biết có chuyện gì vừa xảy ra.

Bàn tay của Tư Hoài Cảnh rất dễ nhận biết, với những ngón tay thon dài và các khớp rõ ràng. Ngoài ra còn có một nốt ruồi trên ngón đeo nhẫn ở bàn tay phải.

Những người quen thuộc với nó về cơ bản có thể nhận ra nó trong nháy mắt. Cô rất hài lòng với bức ảnh, sau đó cô nhanh chóng đăng lên vòng bạn bè.

Ngay khi tôi đăng nó, cô đã nhận được rất nhiều lượt thích.

Còn chưa kịp nhìn xem là ai, cô đột nhiên bị người đàn ông phía sau kéo trở lại giường.

“Chụp ảnh là một cái giá bổ sung à!” Tư Cảnh Hoài ghé sát vào tai Nhan Hạ, hơi thở nóng hổi của anh mang theo mùi thơm đặc trưng của anh xông vào chóp mũi cô.

Một lần hay hai lần không có gì khác biệt, cho nên khi Tư Cảnh Hoài lại cúi người xuống, Nhan Hạ cũng không từ chối.

Tư Cảnh Hoài trên mặt có vẻ cao quý và khổ hạnh, nhưng đối với vấn đề này, anh lại như một con thú không biết mệt mỏi.

Cho nên cuối cùng Nhan Hạ mệt đến không còn sức lực, cũng không biết làm sao có thể ngủ được.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Tư Cảnh Hoài đã không còn ở đó nữa, cô sờ vào chỗ bên cạnh thì phát hiện nó đã không còn ấm áp nữa.

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, thu dọn đồ đạc và mặc quần áo. Khi cầm điện thoại lên, cô mới phát hiện điện thoại không còn pin, vừa cắm điện thì rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Đúng như cô mong đợi.

Vòng bạn bè bùng nổ và Cố Nhất Thần là người đầu tiên phải gánh chịu tin tức này.

“Em đang ở đâu?”

“Em đang ở chỗ quái nào vậy?”

“Người đàn ông đó là ai?”

“Nói cho tôi biết địa điểm!”

“Nhan Hạ, em điên à?”

Hắn cũng gọi rất nhiều cuộc, nhưng đều không có kết quả. Bởi vì cô không trả lời.

Nhan Hạ nhướng mày, xóa và chặn nick hắn.

Cố Nhất Thần chỉ biết cô là con chó trung thành của hắn, nhưng hắn lại quên mất cô là Bọ Cạp và sinh ra để ôm hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play