Vì sắp phải tiến cung, nên ta muốn hưởng thụ một lần cuối, ta và Tam công tử Vệ gia lén bên nhau, tránh đi mọi người, mấy ngày qua vẫn luôn ân ái với nhau.
Ta biết hắn không có tình cảm với ta, ta cũng không để ý, ta chỉ nghĩ có thể có được hắn trong chút thời gian ngắn ngủi ấy.
Lúc ta tự tiến cử bản thân, hắn ngồi bên cạnh giường nhìn ta hồi lâu, ánh mắt dò xét như thanh chủy thủ dát vàng nạm ngọc.
Hắn chống tay lên dải lụa màu xám tro mỏng manh buộc hờ hững trên chiếc áo choàng rộng thùng thình của ta, nhẹ nhàng nhấc lên, cảnh xuân lập tức hiện ra trước mắt.
Cơ thể ta theo bản năng run rẩy, sợ hãi.
Hắn nhìn thấu ta, nhưng thần sắc từ đầu đến cuối vẫn bình thản như nước, không chút gợn sóng.
Lòng dũng cảm liều lĩnh của ta, dưới ánh mắt bình tĩnh của hắn, từng chút từng chút một sụp đổ.