Ta lùi đến mép hồ, xoay người định trèo lên, nhưng một chân lại bị kéo về.
Ngay khi tên thị vệ kia ôm lấy ta, ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hét lên một cách tuyệt vọng: “Không, đừng. Đừng chạm vào ta.”
Máu lại b.ắ.n lên mặt ta.
Tên thị vệ đó, bị con d.a.o găm Hoàng thượng ném đến đ.â.m xuyên cổ họng, hồ tắm lại biến thành hồ máu.
Hoàng thượng thản nhiên đá tên thị vệ thứ hai xuống.
“Tiếp tục…”
Ta không biết mình đã chạy trốn bao nhiêu lần.
Chỉ là mỗi lần, chạy trốn, bị bắt, thị vệ c h ế t.
Ta đầy máu, trên mặt, trên tóc…
Trên mặt hồ tràn ngập thi thể.
Ta kiệt sức, không chạy trốn nữa.
Hoàng thượng lội qua hồ máu, cúi người xuống, bóp cằm ta, dùng ngón tay lau vết m.á.u trên mặt ta, lộ vẻ ghê tởm: “Toàn là máu, bẩn c h ế t đi được, trẫm ghét nhất là máu.”
Lễ phong hậu ngày đó, hắn cũng nói như vậy.
Nhưng tất cả đều là do hắn gây ra.
Hắn lau sạch vết m.á.u trên mặt ta, sau đó nói một cách âm trầm: “Đoan Mộc Mẫn, ngoan ngoãn nhận lỗi với trẫm.”
Ta cười nhạt: “Hoàng thượng, thiếp sai rồi.”
Hắn lắc đầu: “Không, không đúng, đừng gọi là Hoàng thượng.”
“Gọi là, Thẩm Dạ, Thẩm ca ca… Dạ ca ca… hoặc là, Thẩm Dạ ca ca…”
“Giống như lúc nhỏ, gọi một tiếng.”
Ta nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói gì.
Hắn vớt ta lên khỏi hồ máu, ôm ta vào lòng: “Đoan Mộc Mẫn, nàng quên rồi sao, nàng từng cứu một tiểu hoàng tử đáng thương ở hồ tắm này.”
Hắn vừa bước lên bờ, vừa nói: “Trẫm gặp nàng sớm hơn bất kỳ ai. Trên n.g.ự.c nàng, có một nốt ruồi son. Trẫm nhớ, vẫn luôn nhớ…”
Ta hoàn toàn không biết hắn đang nói gì.
Năm ta đến U Châu, đã bị sốt cao một trận.
Chuyện trước bảy tuổi, ta nhớ không được nhiều.
Ta từng cứu hắn sao? Nếu ta từng cứu hắn, ta chỉ thấy hối hận.
Đào hoa kiếp mà đạo sĩ nói, không phải là Tam công tử, mà là Hoàng thượng.
Nếu, nếu ta đến U Châu sớm hơn, không gặp Hoàng thượng…
Ta chưa từng cứu hắn, liệu tất cả bi kịch có xảy ra không?
Ta đầy những vết bầm tím, vết thương do bị cắn.
Hoàng thượng bế ta về tẩm cung của hắn, bắt đầu bôi thuốc cho ta.
Ta rất mệt mỏi, giống như một con búp bê hỏng, mặc cho hắn bày bố.
Hắn giam cầm ta trong tẩm điện.
Thái hậu bệnh nặng, phụ thân, ca ca đến muốn gặp ta, nhưng bị cản lại ở ngoài cửa.
Một ngày sau, Quý phi đến.
Nàng ta dùng móng tay dài, sắc nhọn lướt nhẹ trên má ta, nói: “Đoan Mộc Mẫn, ngươi không nên vào cung. Nếu ngươi không đến, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Nàng ta vừa nói, vừa cởi áo, chỉ vào nốt ruồi son đỏ thắm ở giữa ngực, nói: “Ngươi không đến, Hoàng thượng sẽ tưởng rằng ta là ân nhân cứu mạng của ngài ấy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
“Nhưng tại sao ngươi lại đến chứ?”
“Từ khi hắn phát hiện bí mật dưới lớp vải bó n.g.ự.c của ngươi, hắn đã thay đổi.”
“Hắn không ngủ với ta nữa.”
“Ngươi đi về phía Nam cùng Thái hậu lâu như vậy, hắn cũng không tìm nữ nhân khác…”
Ta nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Hoàng thượng không ngủ với ngươi, có lẽ chỉ là vì, nhà họ Lý bây giờ quyền thế quá lớn, hắn không muốn cưng chiều ngươi nữa…”
Nhưng Quý phi không tin ta, nàng ta cười khanh khách, nụ cười có chút chua chát: “Quả nhiên, được yêu chiều nên mới cậy sủng sinh kiêu. Ngươi phạm phải sai lầm lớn như vậy, hắn cũng không g i ế t ngươi, ngươi còn nói hắn không yêu ngươi, hừ… Không sao cả. Hắn sẽ sớm không còn yêu ngươi nữa.”
Nàng ta nói với nữ quan đang cúi đầu bên cạnh: “Động thủ đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT