13

Hóa ra, trong khoảng thời gian này, anh đã đến thành phố tôi ghi hình show thực tế để gặp tôi.

Anh đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, hòa vào dòng người, ánh mắt luôn dõi theo tôi.

Tôi bật đèn lên, dùng giọng điệu đùa giỡn để xua tan bầu không khí ái muội vừa rồi: "Bạn trai cũ, anh vượt quá giới hạn rồi đấy."

Căn phòng bừng sáng, Tiểu Nếp uể oải ngẩng đầu, nhìn tôi một cái, sau đó chạy xuống giường, dụi đầu vào chân tôi.

Tôi cúi người ôm Tiểu Nếp, vuốt ve lưng nó.

Thịnh Cảnh An dùng ánh mắt ghen tị nhìn Tiểu Nếp, giọng điệu oán trách: "Anh còn đang ghen tị với nó đấy."

Đây chẳng phải là đang muốn tôi ôm anh, vuốt ve anh sao.

Tiểu Nếp vùng ra khỏi lòng tôi, chạy đi. Thịnh Cảnh An vòng tay ôm eo, giữ chặt tôi trong lòng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, anh không nói gì, nhưng ánh mắt ấy như đang nói đi nói lại ngàn vạn lần: Quay lại với anh đi, anh xin em đấy.

Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, tôi đưa tay chống n.g.ự.c anh, lại bị anh ôm chặt hơn. Anh không còn kiềm chế nữa, dùng hành động để bày tỏ tình cảm sâu đậm.

Tay tôi không còn chút sức lực nào, không còn phản kháng nữa, mọi lý trí đều sụp đổ, từ tiếp nhận đến đáp lại.

Lúc tôi sắp không thở nổi nữa, anh bế tôi đặt lên ghế sofa, một lần nữa hôn lên môi tôi.

Thế giới như thể bị lãng quên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Thịnh Cảnh An ấn tắt điện thoại, tiếp tục hôn tôi.

Điện thoại lại vang lên lần nữa, tôi đưa tay chọc chọc n.g.ự.c anh, ra hiệu cho anh nghe máy.

Anh nghe máy, sau khi nghe rõ đối phương nói gì, sắc mặt anh trở nên u ám.

Cúp điện thoại, anh thở dài nói: "Ông nội bệnh nặng, anh phải đến đó một chuyến, tối nay em ở lại đây nhé."

Tôi gật đầu: "Ừm, anh đi đi."

Anh vội vàng rời đi, trước khi đi còn nhìn tủ đầu giường một cái, như thể có lời muốn nói mà chưa kịp nói ra.

Tôi ôm Tiểu Nếp nằm trên giường anh, lý trí dần quay trở lại. Nếu như vừa nãy không có cuộc điện thoại kia, có lẽ tối nay chúng tôi...

Cuộc gọi kia có phải là một hồi chuông cảnh tỉnh hay không?

Đang cảnh cáo tôi, chúng ta không phải người cùng một thế giới, đừng cố gắng vượt qua ranh giới.

Tôi đột nhiên nhớ đến lúc Thịnh Cảnh An sắp đi đã nhìn tủ đầu giường một cái, như thể có lời muốn nói mà chưa kịp nói ra.

Trước đây, hằng đêm tôi đều hay kéo ngăn kéo đó ra mấy lần để lấy đồ.

Tôi không kìm nén được sự tò mò, kéo ngăn kéo ra. Bên trong là một chiếc hộp nhẫn, tôi mở ra, viên kim cương bên trong tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Tối hôm đó, tôi mơ thấy Thịnh Cảnh An cầu hôn mình, giấc mơ này ngọt ngào biết bao. 14

Ông nội Thịnh Cảnh An qua đời. Anh bận rộn lo liệu hậu sự cho ông nội, còn tôi thì bận rộn chụp ảnh tạp chí, quay quảng cáo, còn có xem kịch bản của đạo diễn Diêu.

Xem xong kịch bản, tôi và đạo diễn Diêu hẹn gặp mặt ở một câu lạc bộ dưới chân núi để bàn chuyện hợp tác.

Lúc đi ngang qua sân câu lạc bộ, tôi bắt gặp Thịnh Cảnh An và Lục Kỳ, bố mẹ, anh trai Lục Kỳ cũng ở đó.

Thịnh Cảnh An kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Kiều Hi, anh và nhà họ Lục chỉ đang bàn chuyện làm ăn thôi, em đừng suy nghĩ lung tung."

"Ừm, em không suy nghĩ lung tung." Tôi liếc nhìn đạo diễn Diêu, nói với Thịnh Cảnh An, "Em và đạo diễn Diêu có chút chuyện muốn bàn, anh cứ bận việc của mình đi."

"Vậy tối nay liên lạc?"

"Được."

Tôi và đạo diễn Diêu đi vào phòng trà, nói chuyện trước sau gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng quyết định tôi sẽ đóng vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh mới của cô ấy.

Tiễn đạo diễn Diêu xong, tôi gặp Lục Kỳ ở nhà vệ sinh.

Cô ta cố ý nán lại chờ tôi, khoe chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út: "Kiều Hi, biết ai tặng tôi chiếc nhẫn kim cương này không?"

Tôi thản nhiên hỏi: "Ai?"

"Thịnh Cảnh An." Khóe môi Lục Kỳ nở nụ cười đắc ý, "Ông nội anh ấy trước khi lâm chung, tâm nguyện duy nhất chính là muốn anh ấy cưới tôi, cô cũng biết, Cảnh An luôn rất kính trọng ông nội anh ấy."

Tôi vẫn bình tĩnh, Thịnh Cảnh An đúng là có đặt làm một chiếc nhẫn kim cương, để trong tủ đầu giường.

Tôi từng nhìn thấy nhưng không phải chiếc mà Lục Kỳ đang đeo.

Trên chiếc nhẫn kim cương mà Thịnh Cảnh An đặt làm có khắc tên viết tắt của tôi và anh.

Lục Kỳ nói tiếp: "Cảnh An đã đồng ý với ông nội anh ấy là sẽ cưới tôi, vừa nãy hai nhà chúng tôi gặp mặt, chính là đang bàn chuyện kết hôn, đã bàn xong xuôi rồi."

Tôi hỏi ngược lại: "Thật sao?"

"Bây giờ Cảnh An là của tôi rồi, tôi khuyên cô đừng dây dưa với anh ấy nữa, nếu không..."

Lục Kỳ dừng lại một chút, "Vừa nãy cô và đạo diễn Diêu đang bàn về chuyện nữ chính trong bộ phim điện ảnh mới của cô ấy phải không? Cô biết đấy, tôi có khả năng khiến cho bộ phim đó không thể khởi quay được, cô không muốn liên lụy đến cô ấy chứ?"

"Hừ." Tôi bỗng nhiên bật cười.

Sắc mặt Lục Kỳ hơi trầm xuống: "Cô cười cái gì?"

"Bộ dạng dọa nạt người khác của cô trông rất buồn cười." Tôi kìm nén nụ cười, bình tĩnh hỏi: "Nếu Thịnh Cảnh An thật sự muốn kết hôn với cô, cô còn cần phải dọa tôi sao?"

Nói xong, tôi ngẩng cao đầu rời đi. Trong gương, phản chiếu hình ảnh Lục Kỳ tức giận đến mức biến sắc.

Cô ta nhìn bóng lưng tôi, nói: "Kiều Hi, Cảnh An biết lúc trước cô đã nhận chỗ tốt của ông nội anh ấy nên mới đồng ý chia tay với anh ấy, chuyện này là cái gai trong lòng anh ấy, anh ấy quay lại với cô chỉ vì không cam lòng bị cô đùa giỡn, hai người sẽ không lâu dài đâu."

Nghe vậy, bước chân tôi khựng lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play