15

Trở về nhà không lâu, Thịnh Cảnh An đã tìm đến. Anh giải thích: "Nhà họ Thịnh và nhà họ Lục làm ăn với nhau nhiều năm, có rất nhiều công ty cổ phần chung, mấy năm nay hợp tác ngày càng không vui vẻ, lần này anh gặp họ, là muốn tách ra, chờ giải quyết xong xuôi, sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Hóa ra là vậy, thảo nào Lục Kỳ lại tức giận như vậy.

Tôi nhớ đến lời Lục Kỳ nói, bèn hỏi: "Tâm nguyện trước khi lâm chung của ông nội anh, là muốn anh cưới Lục Kỳ?"

"Tiếc nuối trước khi nhắm mắt xuôi tay của ông nội là không được nhìn thấy anh lập gia đình, nếu như lúc trước ông ấy không nhúng tay vào chuyện của chúng ta, có lẽ bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi."

Tôi lại hỏi: "Thịnh Cảnh An, em chia tay với anh, không hề nhận bất kỳ chỗ tốt nào từ ông nội anh, có phải là có hiểu lầm gì đó không?"

Thịnh Cảnh An chậm rãi nói: "Lúc em đơn phương đề nghị chia tay, anh vốn không muốn buông tay, ông nội nói, em và ông ấy có thỏa thuận, ông ấy giúp em giải quyết chuyện bồi thường hợp đồng, em đồng ý chia tay với anh."

"Anh đã cho người đi điều tra, hợp đồng của em đúng là có một nửa là do ông ấy âm thầm giúp em dàn xếp, ban đầu anh thật sự tin lời ông ấy, cho rằng em không để tâm đến đoạn tình cảm này, cho nên anh mới có chút thất vọng."

"Nhưng sau đó anh đã nghĩ thông, em nên biết rõ, anh sẽ giúp em dàn xếp chuyện hợp đồng, em không cần phải tìm đến ông nội."

Tôi ngạc nhiên: "Còn có chuyện này nữa sao? Em thật sự không biết, em chia tay với anh chỉ vì ông nội anh gây áp lực, khiến em cảm thấy em và anh sẽ không có tương lai, ông ấy bảo em đưa ra yêu cầu, em cái gì cũng không cần."

Lúc đó, công ty quản lý cũ đã đưa ra một bản hợp đồng với những điều khoản vô cùng bất lợi, yêu cầu tôi phải bồi thường năm mươi triệu tệ mới đồng ý để tôi ra đi.

Lúc đó tôi chỉ có hai mươi lăm triệu.

Lần cuối cùng đàm phán, công ty quản lý đã đồng ý dùng hai mươi lăm triệu tệ để giải quyết dứt điểm chuyện này.

Hóa ra là ông nội Thịnh âm thầm chi ra hai mươi lăm triệu. Ông ấy bảo công ty quản lý cũ giấu tôi, lại nói dối Thịnh Cảnh An, nói đó là điều kiện để tôi chia tay.

Lúc đó ông nội Thịnh đã bị bệnh, vì muốn tôi và Thịnh Cảnh An chia tay, ông ấy đã dùng cách này.

Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn ra đi với sự tiếc nuối.

Bây giờ, hiểu lầm đã được hóa giải, Thịnh Cảnh An ôm tôi vào lòng: "Kiều Hi, là anh sai, trước đây là anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn, bây giờ anh có thể nói rõ với em, anh ở bên em là muốn kết hôn với em, chúng ta có tương lai!"

Khoảng trống trong lòng tôi như được lấp đầy: "Cảm giác an toàn mà anh cho em đã đủ nhiều rồi, là em lo được lo mất, sau này, em sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của anh."

Anh hít lấy mùi hương trên cơ thể tôi, như muốn khắc sâu tôi vào trong tim: "Em không cần phải cố gắng như vậy, bởi vì anh sẽ chạy về phía em."

Tôi ôm lại anh: "Em cũng sẽ chạy về phía anh."

Sau nụ hôn nồng cháy, anh khàn giọng nói bên tai tôi: "Kiều Hi, tối nay, hãy bù đắp cho anh thật tốt..."

"Ừm..." Mặt tôi đỏ bừng, bị anh bế lên giường.

Trong đêm đoàn tụ sau bao ngày xa cách, chúng tôi đã dùng cách mãnh liệt nhất để thể hiện tình yêu với đối phương. Ngoài cửa sổ, mây đen và trăng sáng rượt đuổi nhau, bóng tối bị ánh trăng chiếu sáng, hòa làm một thể.

16

Sau khi quay lại với Thịnh Cảnh An, thời gian ngoài công việc của tôi đều bị anh độc chiếm. Tiểu Nếp cũng không dính người bằng anh ấy.

Trước khi phim điện ảnh của đạo diễn Diêu bấm máy đã xảy ra chút trục trặc, Lục Kỳ muốn phá hủy dự án này.

Nhưng sau lưng tôi có Thịnh Cảnh An chống lưng, cô ta không thực hiện được mục đích. Không chỉ vậy, Thịnh Cảnh An còn cho nhà họ Lục một bài học, khiến họ tổn thất nặng nề.

Bố Lục Kỳ không dám cứng rắn với Thịnh Cảnh An, sợ sẽ mất nhiều hơn được. Vì vậy, ông ta đã đưa Lục Kỳ ra nước ngoài, cấm cô ta không được về nước trong vòng năm năm.

Phim điện ảnh bấm máy ở sa mạc, tôi đến đoàn phim để quay phim.

Ngày đóng máy, Thịnh Cảnh An đáp trực thăng đến sa mạc. Trên trực thăng chở đầy hoa hồng, tổng cộng chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa.

Thịnh Cảnh An đã tạo ra một biển hoa hồng trên sa mạc cằn cỗi. Hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, khung cảnh đẹp đến nao lòng.

Anh lấy nhẫn kim cương ra, quỳ một gối xuống cầu hôn tôi: "Kiều Hi, gả cho anh nhé."

Mọi người trong đoàn phim vây quanh hò reo, khen anh lãng mạn.

"Vâng." Tôi mỉm cười đưa tay về phía Thịnh Cảnh An, nhìn anh đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay mình.

Cát bụi bay vào mắt, chóp mũi tôi cay xè, hoa hồng phản chiếu lên mặt tôi một màu đỏ hồng, đó là màu sắc của hạnh phúc.

Điều kiện ở sa mạc không tốt lắm, ban đêm, chúng tôi chen chúc trên một chiếc giường gỗ chật hẹp, chỉ cần động đậy một chút là sẽ phát ra tiếng "kẽo kẹt". Chúng tôi thức trắng cả đêm không ngủ được.

Lúc trời sáng, tôi nằm trong lòng anh, uể oải hỏi: "Có phải là không thoải mái bằng giường ở nhà không?"

Trên mặt anh là vẻ thỏa mãn: "Chỉ cần có em, ngủ trên đất anh cũng bằng lòng."

Sau khi phim đóng máy, đạo diễn Diêu mời chúng tôi đến quê cô ấy du lịch. Chúng tôi cùng nhau cưỡi ngựa, phi nhanh trên thảo nguyên rộng lớn.

Cưỡi ngựa mệt rồi, tôi và Thịnh Cảnh An nắm tay nhau nằm trên bãi cỏ nghỉ ngơi, hạnh phúc và mãn nguyện.

Hai năm sau, tôi đã là bà Thịnh.

Tôi đã giành được giải thưởng Ảnh hậu đầu tiên trong sự nghiệp của mình nhờ bộ phim điện ảnh này.

Giờ đây, tôi không cần Thịnh Cảnh An cho tôi tài nguyên nữa, tôi đã có thể dựa vào thực lực của bản thân để có chỗ đứng vững chắc trong giới điện ảnh, kịch bản gửi đến cho tôi cũng nhiều không xuể.

Kết thúc lễ trao giải, Thịnh Cảnh An đã đứng chờ tôi ở bên ngoài. Tôi cầm cúp, chạy về phía anh, anh cũng chạy về phía tôi.

Chúng tôi nhìn nhau cười, nắm tay nhau đi về phía ngôi nhà ấm áp, Tiểu Nếp đang ở nhà chờ chúng tôi.

- Hết -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play