Sáng ngày hôm sau, một nhà ba người đi làm xét nghiệm ADN.
Chọn làm nhanh nên tầm này ngày mai là có kết quả.
Ra khỏi cơ quan giám định Thượng Thông Hú lái xe đưa vợ đến công ty trước, từ gương chiếu hậu nhìn về phía ghế sau, Tri Ý nhắm mắt dựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt.
Vợ ở ghế lái phụ cúi đầu xem điện thoại, giống như đang bận rộn công việc.
Trong xe yên lặng lạ thường.
Yên lặng đến mức khiến người khác cảm thấy không thích hợp.
Trong nhà, ông đảm nhận là người làm khuấy động bầu không khí nhưng hôm nay cả quãng đường đi đều im lặng cho đến dưới lầu công ty vợ.
Tiêu Mỹ Hoa cởi dây an toàn, trước khi xuống xe quay người nói với Thượng Tri Ý ngồi ở ghế sau: “Hôm nay mẹ hẹn gặp khách hàng, không đi được, chiều nay bố con làm thủ tục xuất viện cho con.”
Thượng Tri Ý từ từ mở mắt: “Đầu con vẫn còn đau, con muốn nằm viện thêm hai hôm.”
Tiêu Mỹ Hoa: “Vậy không vội xuất viện, quay về bảo bố con tìm bác sĩ hỏi xem, có cần phải làm thêm xét nghiệm gì không.”
“Vâng ạ. Tạm biệt mẹ.”
Tiêu Mỹ Hoa gật đầu, trước khi rời đi lại liếc nhìn chồng, khóe miệng nhếch lên cuối cùng lại không nói gì, đẩy cửa xuống xe.
Xe khởi động, Thượng Tri Ý lại nhắm mắt, tai nạn tối qua cô bị thương không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói chỉ cần ở bệnh viện quan sát một ngày, nếu như không có vấn đề gì chiều nay có thể xuất viện.
Không biết vì lý do gì, hôm nay đầu vô cùng đau, toàn thân cũng khó chịu.
Mãi đến giây phút này cô vẫn không có cách nào chấp nhận được mình không phải con ruột của bố mẹ, trong lòng vẫn không bình tĩnh lại được.
Bố mẹ ruột cô là ai, đang ở đâu.
Suy nghĩ linh tinh một hồi, xe dừng ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
“Tri Ý, tỉnh lại đi con.”
Bố nhẹ nhàng gọi cô.
Căn bản cô không ngủ, cũng chỉ có thể giả vờ bị gọi dậy.
“Bố, con tự mình đi lên, bố tìm chỗ nào đó ăn sáng đi.” Bức bối cả buổi sáng, trước khi đi giám định chưa ai ăn gì.
Vốn dĩ Thượng Thông Hú muốn nói không đói, lại nghĩ con gái cũng chưa ăn sáng, ông cầm túi xuống xe, “Thế để bố đi mua đồ ăn sáng.”
Cách quán ăn sáng không xa có cửa hàng tiện lợi, ông đi vào mua bao thuốc lá, mở bao thuốc lấy ra một điếu bỏ vào miệng, phát hiện không mua bật lửa, lại quay lại cửa hàng tiện lợi.
Từ trước đến giờ ông không hút thuốc, lúc trẻ lại càng không hút. Châm thuốc, khói thuốc mù mịt đến mức ông bị sặc và ho nhưng vẫn kiên trì hút đến hơi cuối cùng mới dập tắt.
Bên kia bệnh viện.
Thượng Tri Ý xếp hàng đợi thang máy một lúc, cô ở phòng bệnh hai người, đẩy cửa đi vào, chiếc ghế ở trước giường bệnh có người ngồi. Áo phông trắng quần thể thao màu đen, chân quá dài, dường như không có chỗ để.
“Anh Hai, sao anh lại đến đây?”
Tề Chính Sâm ngẩng đầu khỏi điện thoại, khóa màn hình ném lên đầu giường, ngay lập tức đứng dậy kéo người đến trước mặt mình, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Thượng Tri Ý cười: “Không có chỗ nào g ã y hết.”
“Em hiến máu mà vẫn còn dám lái xe à!” Anh ta để gối dựa vào đầu giường, bảo cô lên đó ngồi.
Thượng Tri Ý đặt chiếc túi nhỏ của mình lên chiếc tủ đầu giường, chỗ miệng vết thương vẫn còn đau, từ từ nằm nửa người xuống giường, “Anh đến lúc mấy giờ thế?”
“Đến được gần nửa tiếng,” Tề Chính Sâm hất cằm về chiếc giường bên cạnh, “bọn họ nói em đi làm xét nghiệm.” Anh ta vẫn luôn đợi ở đây.
Sáng sớm đến cơ quan giám định người nhà của giường bên cạnh hỏi có phải là xuất viện không, bố nói qua loa là đi làm xét nghiệm.
“Sao anh biết em nằm viện? Ông bà ngoại em còn không biết.” Thượng Tri Ý tò mò.
“Cô Tiêu gọi điện thoại cho anh, bảo anh đến nói chuyện với em, nói em còn muốn ở thêm hai ngày nữa.” Tề Chính Sâm vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc ngồi lại lấy cam ở trong tủ ra bóc.
Thượng Tri Ý cắn môi, sau khi do dự: “Vừa rồi không phải em đi làm xét nghiệm.” Cô chỉ dùng giọng nói đủ để hai người nghe được, “Là đi xét nghiệm ADN, em không phải con ruột của bố mẹ em, nhóm máu không giống, hiến máu mới phát hiện không đúng.”
Tề Chính Sâm ngạc nhiên, nửa quả cam vừa mới bóc xong không cầm chắc, rơi xuống đất lăn vào trong gầm giường.
Mắt cô bầm tím, ánh mắt cô đơn, môi nhợt nhạt, nhìn thế nào cũng không giống đang nói đùa.
Anh thà tin rằng cô đang nói đùa với anh.
Chả trách xảy ra tai nạn.
Tề Chính Sâm cúi người, nhân cơ hội lúc nhặt quả cam dùng sức thở ra một hơi, lúc nhặt quả cam vô thức dùng lực mạnh, quả cam bị anh bóp ch ảy nước, nước chảy đầy tay anh.
“Bóc cho em một quả mới.” Vứt quả cam trong tay vào thùng rác, đi rửa tay.
Rửa tay xong lại rửa mặt, đến cả anh còn khó chấp nhận, cô còn khó chịu nhiều hơn anh.
Rửa mặt xong, Tề Chính Sâm ngồi xuống trước giường, lại lấy một quả cam khác ra, cô thích ăn cam xanh nhất, càng chua càng tốt.
An ủi chỉ là dư thừa, động tác bóc cam của anh đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cô: “Kết quả xấu nhất là bố mẹ đẻ em không đủ khả năng chi trả học phí và sinh hoạt phí của em, ở nước ngoài không phải còn có anh sao.” Chắc chắn cô sẽ không thể nào tùy ý dùng tiền của anh, “Anh cho em vay, lúc nào có tiền lúc đó trả lại anh. Em học xong thạc sĩ cũng không tốn mấy năm, rất nhanh có thể nuôi sống được chính mình.”
Cô rất thông minh, cấp hai đã dễ dàng học nhảy lớp, bây giờ đã học đại học năm tư.
“Không phải không có đủ khả năng chi trả học phí, em có học bổng.” Sau khi Thượng Tri Ý im lặng một lúc, “Mối quan hệ cha con đều bồi dưỡng từ nhỏ, con lớn rồi, rất khó bồi dưỡng tình cảm sâu đậm với bố mẹ xa lạ….”
Dừng một lát, cô chỉ đầu mình, “Bị chấn động nhẹ, lúc nói chuyện có hơi không mạch lạc.”
Tề Chính Sâm: “Anh nghe hiểu.”
Cô lo lắng nhất chính là sau khi tìm được bố mẹ ruột, đối phương rất khó có tình cảm với cô. Từ nhỏ cô đã do ông bà ngoại nuôi lớn, lúc năm tuổi có em gái, Tiêu Mỹ Hoa vô cùng thích em gái, sự thiên vị đó ngay cả một người ngoài cuộc là anh cũng nhìn ra được.
Thượng Thông Hú cũng chiều chuộng con gái út, chỉ là không rõ ràng như vậy.
Chưa từng được ai thiên vị bao giờ, vậy nên cô vô cùng để ý tình yêu của bố mẹ.
Nhưng có những lúc càng để ý gì đó lại càng không có được nó.
Anh đưa quả cam bóc xong cho cô, đột nhiên nhớ ra gì đó, tay còn lại rút một tờ giấy ướt, đưa cho cô lau tay trước.
Cam xanh năm nay vừa mới vào mùa, vừa chua vừa ngọt, Thượng Tri Ý lại không nếm ra được mùi vị gì.
…
Hai mươi bốn tiếng giày vò cuối cùng cũng trôi qua, mỗi một giây đều dài như một năm. Thượng Thông Hú cầm kết quả giám định, không có kỳ tích nào xảy ra, hai vợ chồng ông không có chút quan hệ huyết thống nào với Hứa Tri Ý.
Ông không nhớ được mình quay lại bãi đỗ xe kiểu gì, kéo tay cầm hai lần mới mở được cửa xe.
Tiêu Mỹ Hoa ngồi ở ghế lái phụ, không khỏi ôm chặt túi xách ở đùi, từ biểu cảm trên khuôn mặt của chồng không cần phải hỏi cũng có thể đoán được kết quả là gì.
Bà dần dần bình tĩnh lại, cầm lấy báo cáo giám định ADN. Khi đó bà sinh con trong một bệnh viện tư nhân ở Hồng Kông, hai mươi năm trôi qua, dựa vào một tờ báo cáo này đi tìm bệnh viện nói rõ mọi chuyện không hề dễ dàng gì, đi theo trình tự pháp lý không biết phải đợi đến khi nào mới có thể làm rõ chân tướng mọi chuyện.
Loại đau khổ này quá giày vò người khác, ai cũng không đợi được.
Gập kết quả báo cáo lại, bà lấy điện thoại ra.
“Tiếp sau đây bà định làm gì?” Thượng Thông Hú quay mặt hỏi vợ.
Tiêu Mỹ Hoa cúi đầu nhìn danh bạ điện thoại, “Chỉ có thể tìm bố mẹ Tề Chính Sâm giúp đỡ.”
Bố của bà và ông ngoại Tề Chính Sâm là đồng nghiệp cũ ở cùng một viện nghiên cứu, trước đó hai nhà ở cùng một viện, là hàng xóm. Bởi vì tính cách nên từ nhỏ quan hệ của bà và mẹ của Tề Chính Sâm bình thường, sau này mẹ Tề Chính Sâm gả vào gia đình quyền quý, quan hệ của hai người lại càng xa cách hơn, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ có nói chuyện mấy câu, cũng chỉ có vậy.
Có điều trưởng bối hai nhà qua lại thân thiết, Tri Ý và Tề Chính Sâm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Điện thoại kết nối, khách sáo mấy câu.
Đi nhờ người giúp đỡ không thể nào vòng vo, bà nói rõ mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay một cách đơn giản, trong điện thoại mẹ Tề Chính Sâm kinh ngạc không biết nói gì.
“Đầu tôi bây giờ vẫn còn mơ hồ, vẫn không dám nói cho bố mẹ tôi, sợ bọn họ không chịu đựng được. Người có thể nghĩ đến được chỉ có bà, phiền phức cho bà rồi.”
“Giúp đỡ là chuyện đương nhiên, không phải vội, tôi giúp bà đi liên hệ ngay đây, xem xem quy trình như thế nào.”
Lại an ủi bà mấy câu, mẹ Tề Chính Sâm vội vàng cúp máy.
Từ cơ quan giám định quay về bệnh viện, hai vợ chồng im lặng, đều không muốn xuống xe.
Bà kiệt sức cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, không muốn cử động chút nào, mà chồng bà không biết phải đối diện với Tri Ý như thế nào. Đã gần trưa nhưng Tri Ý vẫn không gọi điện thoại cho bọn họ, con bé thông minh như vậy, có lẽ là đã đoán được kết quả giám định là gì.
Trong lúc đó, người chồng rời đi nửa tiếng, lúc quay lại cả xe tràn ngập mùi khói thuốc.
Đầu Tiêu Mỹ Hoa đau như búa bổ, không ngửi được mùi thuốc lá, bất mãn cằn nhằn: “Khó ngửi c h ế t đi.”
Thượng Thông Hú hạ cửa xe xuống cho bay bớt mùi khói thuốc, ngẩng đầu nhìn vợ ở ghế lái phụ: “Đã ôm nhầm 20 năm rồi, cũng không vội thêm một ngày, trước tiên cứ an ủi Tri Ý trước sau lại tìm có được không? Bà có từng nghĩ đến tâm trạng của Tri Ý không? Con bé để ý nhất là người mẹ như bà, bà lại không quan tâm đ ến s ố n g c h ế t của nó chút nào, không quan tâm nó có khó chịu hay không.”
Vốn dĩ Tiêu Mỹ Hoa đã ôm một bụng tủi thân, bị Thượng Thông Hú chỉ trích như vậy trực tiếp bùng nổ: “Thượng Thông Hú ông có ý gì! Chỉ có ông thương con bé, chỉ có ông khó chịu, tôi không khó chịu sao! Hai mươi năm, tôi cũng nhìn con bé lớn lên từng ngày, nửa đêm bị bệnh dẫn con bé đi bệnh viện, cả quãng đường đi đều bảo vệ con bé. Những thứ con bé muốn có cái gì tôi không thỏa mãn nó, từ nhỏ đã học trường quốc tế, tiền đều là lá cây à? Thượng Thông Hú ông có lương tâm hay không!”
Hốc mắt bà ửng đỏ, é p nước mắt quay ngược vào trong.
“Đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng trời, chưa được ôm nó một ngày nào, bây giờ con bé ở đâu, trông như nào, sống có tốt hay không, tôi muốn biết có gì là sai? Tôi muốn tìm lại con bé có gì là sai? Thượng Thông Hú ông nói cho tôi biết, tôi sai ở đâu?”
Thượng Thông Hú im lặng một lúc, “Vừa rồi tôi chưa nghĩ mà đã nói, bà đừng để trong lòng.”
Vợ muốn tìm lại đứa con của hai người, không có gì sai.
Tiêu Mỹ Hoa lười để ý, gọi điện cho thư ký sắp xếp công việc. Tình hình trước mắt chỉ có thể xin nghỉ phép năm khó khăn lắm mới để dành được, vốn dĩ đợi đến tháng 8 mới nghỉ, đến lúc đó cùng con gái út đến London học hè.
Kế hoạch luôn luôn có sự thay đổi.
Thượng Thông Hú liếc nhìn thời gian, còn kém 5 phút nữa là tròn 12 giờ, “Lên lầu đi, đừng để Tri Ý đợi mãi.”
Tiêu Mỹ Hoa xuống xe, chân nhẹ như không, giống như không có chút sức lực nào.
Thượng Thông Hú thấy vợ đi về hướng ngược với tòa bệnh viện, “Không lên phòng bệnh à?”
“Tôi đi mua cam xanh.” Vừa đi được mấy bước thì điện thoại rung.
Từ lúc bà gọi điện cho mẹ Tề Chính Sâm đ ến bây giờ mới ba tiếng trôi qua, không ngờ được đối phương đã cho bà câu trả lời nhanh như vậy.
“Mỹ Hoa, có tin tức rồi. Tìm người giúp bà điều tra vụ này, đêm đó chỉ có duy nhất hai nhà sinh con bằng phương pháp sinh mổ. Về lý mà nói thì không thể nào có chuyện ôm nhầm được, không nghĩ ra được xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Chủ yếu thời gian quá lâu rồi, bác sĩ và y tá khi đó đều nghỉ hưu hết rồi, có người từ chức vì lý do sức khỏe, một số người thì định cư cùng con cái ở nước ngoài. Khó khăn lắm mới liên lạc được một y tá, kết quả lại không có một chút ấn tượng gì với chuyện năm đó.”
Tiêu Mỹ Hoa đau lòng lại kích động: “Vậy bây giờ có thể liên lạc được với người ta không? Bọn họ ở đâu?”
“Bố Chính Sâm đang liên hệ, tôi sợ bà lo lắng nên gọi điện cho bà trước.” Có dừng lại mấy giây, “Bà phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
Trong lòng Tiêu Mỹ Hoa lộp bộp: “Sao vậy?”
“Ôm nhầm con với hai người là vợ chồng Hứa Hướng Ấp, bà thường xuyên tham gia các hội nghị thượng đỉnh về tài chính chắc chắn không xa lạ gì với Hứa Hướng Ấp.”
Sao có thể xa lạ, cả người Hứa Hướng Ấp phát ra hào quang, ông trùm tài chính, giàu có nhất, một nhà từ thiện, một doanh nhân có sức hút nhất trong giới kinh doanh. Năm đó ông có cái nhìn đầu tư độc đáo lại tàn nhẫn, hiện nay là cổ đông lớn nhất của rất nhiều công ty lên sàn chứng khoán.
Mà tập đoàn ông tự mình thành lập có rất nhiều tiền, vẫn chưa lên sàn, không ai biết được con số tài sản cụ thể của ông là bao nhiêu.
Nếu như con gái ruột thật sự được Hứa Hướng Ấp nuôi dưỡng, vậy con gái còn đồng ý quay lại sao?