Gió thổi, lá cây hoa hòe rì rào, rơi một lớp xuống kính chắn gió phía trước.
Hứa Tri Ý đỗ xe xong, cầm túi xách ở ghế lái phụ đi đến chỗ hẹn. Vừa mới cầm vào tay nắm cửa, nhìn chăm chú, phía trước hơn chục mét, một bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc đập thẳng vào mắt. Hiếm khi người đàn ông ăn mặc giản dị, người phụ nữ bên cạnh mặc chiếc váy màu trắng, tinh tế lại thanh lịch.
Nhìn từ phía sau trông giống như một đôi trai tài gái sắc.
Không ngờ lại gặp Tề Chính Sâm và vợ anh ta ở đây.
Cô buông tay khỏi cửa, không vội xuống xe.
Tề Chính Sâm đột nhiên quay người nhìn về phía sau, bãi đỗ xe ở bên đường đều chật kín ô tô, người qua lại đều là những gương mặt xa lạ.
Đột nhiên quay đầu lại, giống như đang tìm kiếm gì đó, đến cả chính bản thân anh ta cũng không rõ.
“Nhìn gì thế?” Người phụ nữ bên cạnh dừng lại, kỳ lạ nhìn anh ta.
Tề Chính Sâm quay người lại: “Không có gì.”
Cách một tấm cửa xe, Hứa Tri Ý nhìn thấy Tề Chính Sâm quay người lại, chóp mũi không khỏi chua xót. Trước mắt, những bức tường màu đỏ, những cây hoa hòe xanh mướt, những bông hoa hòe rơi phủ kín mặt đường, hồi nhỏ cô và Tề Chính Sâm không biết đã đi qua đây bao nhiêu lần.
“Tri Ý, em đi sát vào lề đường đi.”
Cả quãng đường cô vừa đi vừa nghịch, thỉnh thoảng Tề Chính Sâm sẽ quay đầu lại, vô cùng kiên nhẫn đùa cùng cô cả quãng đường về nhà ông ngoại.
Khi đó có lẽ cô cũng không thể nào nghĩ được, có một ngày tình cảm giống như những người thân trong gia đình của cô và Tề Chính Sâm lại tàn lụi như những bông hoa hòe cuối mùa.
Gọi anh là ‘anh’ hơn hai mươi năm, còn thân thiết hơn cả người thân, ai mà có thể ngờ được trước sinh nhật hai mươi tư tuổi của cô anh lại tỏ tình với cô. Khi đó cô choáng váng đến mức không bình tĩnh lại được, không có cách nào trả lời anh.
Bởi vì người cô yêu thầm bao nhiêu năm nay chính là Tưởng Ti Tầm – bạn thuở nhỏ của anh.
Dần dần, cô và Tề Chính Sâm cũng không còn liên lạc nữa.
Thỉnh thoảng nghe người khác nói anh đã đăng ký kết hôn, cùng vợ kết hôn chớp nhoáng.
Mà sau khi cô tỏ tình với Tưởng Ti Tầm cũng không có được câu trả lời.
Điện thoại trong túi kêu, Hứa Tri Ý thu hồi ký ức, mở túi ra.
‘Tưởng Ti Tầm’ hiển thị vô cùng rõ ràng trên màn hình điện thoại, cô điều chỉnh hơi thở nhấn nghe: “Sếp Tưởng.”
“Không ở công ty sao?”
“Tôi đang ở ngoài.”
“Hẹn gặp khách hàng?”
“Không phải.” Hứa Tri Ý do dự dừng nửa giây, “Chuyện riêng.”
Nhất thời cô vẫn chưa nghĩ xong có nên nói sự thật cho anh hay không, cái gọi là chuyện riêng này thực ra là đi xem mắt.
Tưởng Ti Tầm cảm nhận được vừa rồi cô do dự: “Mấy giờ quay lại?”
Giọng của anh rất nhẹ nhàng, giọng trầm khàn của anh kèm theo sự dịu dàng.
Chuyện này không thể nào quay lại ngay được, Hứa Tri Ý quyết định thẳng thắn: “Buổi trưa đi xem mắt.”
“Sao lại đi xem mắt rồi?”
“Bố tôi sắp xếp, con trai một người bạn của ông, vừa về nước.”
“Chưa nghe bác Hứa nhắc đến.”
“Có lẽ bố tôi nghĩ chưa chắc đã thành nên không nói nhiều.”
Trong cuộc đối thoại vừa rồi, từ giọng nói của anh, Hứa Tri Ý không nghe ra được bất cứ sự dao động về mặt cảm xúc nào từ phía đối phương.
Có lẽ từ khi anh từ chối lời tỏ tình, có nghĩa là không có tình cảm nam nữ gì với cô, cô đi xem mắt, sao anh lại có phản ứng khác được đây.
Điện thoại im lặng một lúc.
Tưởng Ti Tầm: “Không phải em bài xích chuyện xem mắt sao?”
Vậy thì có cách gì chứ.
Kết cục đi xem mắt vẫn là không trốn được.
Hứa Tri Ý: “Không sao, đối phương giống tôi, vì nể mặt bố mẹ không thể không đi, ăn một bữa cơm đơn giản, một hai tiếng rất nhanh sẽ trôi qua.”
“Không muốn đi không cần miễn cưỡng bản thân, tôi đi thay em, ứng phó với bữa cơm này, thuận tiện nói chuyện hợp tác với đối phương, cũng không tính là lãng phí thời gian.” Tưởng Ti Tầm cầm chìa khóa xe, “Xem mắt ở đâu?”
“Cảm ơn anh, không cần đâu.” Hứa Tri Ý nói tiếng lòng, “Sếp Tưởng, anh không cần vì từ chối tôi mà cảm thấy nợ tôi, chuyện gì cũng nể tôi.”
Tưởng Ti Tầm: “Không phải nể em.”
Hứa Tri Ý hiểu: “Bố tôi nhờ anh quan tâm tôi, chỉ cần anh chiếu cố trong chuyện công việc, chuyện riêng không cần. Nhà hàng cách công ty xa, bây giờ anh qua cũng không kịp.” Nói rồi cô cười, “Hơn nữa, có sếp nào lại đi xem mắt cùng cấp dưới chứ.”
Cô bình tĩnh đến mức không phân biệt rõ được là cô thật sự không sao hay là đang che giấu nỗi buồn của mình.
Tưởng Ti Tầm: “Không kịp cũng không sao, tôi đi đón em.”
“Sếp Tưởng……..”
Bị anh ngắt lời: “Tôi cúp máy đây.” Không hỏi cô xem mắt ở đâu, gọi điện cho bác Tưởng là biết.
Kết thúc cuộc gọi, Hứa Tri Ý vô thức nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cuối con hẻm đã không còn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đó nữa.
【Đến đâu rồi?】Đối tượng xem mắt gửi tin nhắn đến.
Thời gian ngồi đợi trong xe có hơi dài, đẩy cửa xe đi xuống, đi thẳng về phía nhà hàng xem mắt.
Rất lâu rồi không đến con hẻm này, trước năm hai mươi tuổi thường xuyên đến, khi đó cô vẫn còn chưa quen Tưởng Ti Tầm, vẫn gọi Tề Chính Sâm là anh Hai, cô cũng không phải họ Hứa, họ Thượng, Thượng Tri Ý.
Vào năm hai mươi tuổi đó cô biết được thân thế của chính mình.
Ngày bản thân biết mình không phải con ruột của bố mẹ cũng giống như hôm nay. Trời vừa mưa, hoa hòe rơi đầy đất.
…
Tối đó, trên bàn ăn đa dạng từ món mặn đến món chay, món nào cũng bổ máu, có điều không phải món bình thường Thượng Tri Ý hay ăn. Thượng Thông Hú còn múc cho cô một bát súp gà lớn, thật sự cô không muốn ăn nên đã đẩy bát súp về phía bố.
Thượng Thông Hú không nhịn được lại đẩy qua cho cô: “Cơm có thể ăn ít nhưng súp gà thế nào cũng phải uống hết.”
Tiêu Mĩ Hoa không khỏi nhìn chồng: “Con bé không muốn ăn thì thôi, ông làm gì thế.”
Thượng Thông Hú: “Sáng nay Tri Ý hiến 300ml m á u, không ăn nhiều đồ bổ dưỡng làm sao bù đắp được?”
“Hiến m á u?” Tiêu Mỹ Hoa nhíu mày, nhìn Thượng Tri Ý: “Sao lại đi hiến m á u?”
“Là tôi dẫn con bé đi.”
“Tình cờ đi qua trạm h iế n má u.”
Hai cha con đồng thanh nói.
Từ lúc còn trẻ, Thượng Thông Hú đã bắt đầu đi hi ế n m á u, nếu không có tình huống đặc biệt gì thì mỗi năm sẽ h i ế n m á u một lần. Buổi chiều lại đi h i ế n m á u, Thượng Tri Ý ở nhà không có việc gì làm nên đi cùng ông.
Sau khi Tiêu Mỹ Hoa nghe xong không nói gì, giọng nói như mệnh lệnh nói với con gái lớn: “Ăn hết súp gà rồi ăn cơm.”
Thượng Thông Hú: “H i ế n má u không có gì hại cho cơ thể, Tri Ý là nhóm máu AB, kho má u thường xuyên bị thiếu.”
Tiêu Mỹ Hoa cười khẩy: “Bịa tiếp đi.”
“Bịa gì chứ?”
“Muốn hi ế n má u thì hiến, tôi cũng không ngăn cản, sao ông còn nói dối.”
Thượng Thông Hú mơ hồ: “Tôi nói dối gì chứ?”
“Ông là nhóm máu A, tôi cũng nhóm máu A, Tri Ý làm sao có thể là nhóm máu AB được? Lần sau có bịa chuyện thì hãy nghĩ cho kỹ càng rồi hãy nói!” Tiêu Mỹ Hoa lười để ý người này, gắp đồ ăn cho con gái út.
Thượng Thông Hú cố gắng nhớ lại, nghi ngờ nhìn vợ: “Bà………. bà không phải nhóm máu AB?”
“Tôi nhóm máu AB ở đâu ra chứ! Không phải từng nói với ông là nhóm máu A rồi à! Tự mình nói dối bây giờ còn đổ lên người tôi!” Tiêu Mỹ Hoa liếc nhìn ông.
Thượng Tri Ý chen vào: “Mẹ, con thực sự là nhóm máu AB.”
Giây phút đó Tiêu Mỹ Hoa vô cùng kinh ngạc, không dám tin: “Có phải trạm m á u làm sai không?”
Sao có thể sai được chứ.
Cô từng tò mò tại sao nhóm máu của mình là AB, kết quả thông báo giống hệt với trạm m á u, sẽ không sai.
Thượng Thông Hú coi như không có chuyện gì: “Nhóm máu của tôi và Tri Ý có lẽ không sai, có lẽ là bà nhớ nhầm, rất nhiều đồng nghiệp của chúng ta đều nhớ nhầm nhóm m á u của mình. Ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội mất.”
Ăn cơm xong, Thượng Tri Ý cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mẹ, thỉnh thoảng mẹ lại nhìn cô, thỉnh thoảng lại nhìn em gái.
Khỏi cần nghi ngờ em gái chính là con ruột, đơn giản mà nói chính là phiên bản thu nhỏ của bố, ngược lại cô thì không giống bố mẹ một chút nào, điều duy nhất giống chính là chỉ số IQ.
Bố là giáo sư trường đại học Top 2, lúc còn nhỏ, đồng nghiệp của bố thường xuyên trêu bố cháu đã truyền hết lại trí thông minh cho cháu rồi, không cho em gái cháu một chút nào.
Càng lớn càng không giống, Tiêu Mỹ Hoa quyết định: “Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra nhóm má u.”
Một lúc lâu sau.
“Hai người cũng đi kiểm tra lại đi.”
Cả đêm ngủ không ngon.
Ngày hôm sau Thượng Tri Ý thức dậy rất sớm, cùng bố đi đến bệnh viện, mẹ không đi cùng. Mẹ là quản lý cấp cao của một công ty đa quốc gia chi nhánh ở Bắc Kinh, buổi sáng có cuộc họp quan trọng, chỉ có thể đến công ty trước.
Kết quả xét nghiệm có rất nhanh, cô là nhóm máu AB, bố là nhóm A, không sai.
Bố cười an ủi cô: “Yên tâm, con chính là con gái của bố, chuyện ôm nhầm này chắc chắn không thể nào xảy ra được, thật sự chỉ có ở trên phim thôi.”
Bố còn có việc phải làm, hai người tạm biệt nhau ở cổng bệnh viện, cô đến nhà bà ngoại.
Cô cũng an ủi chính mình, lấy đâu ra nhiều chuyện ôm nhầm như thế được.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình không giống một ai trong nhà, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Cả ngày cứ bồn chồn.
Chả mấy chốc, kim đồng hồ ở nhà bà ngoại chỉ 4 giờ 50 phút chiều.
Thượng Tri Ý cầm chìa khóa xe ngẩng đầu nói với vào trong phòng làm việc: “Ông ngoại, con ra ngoài đây ạ.”
Ông ngoại ngồi ở trước bàn, hơi quay người lại, vừa hay nhìn được cháu ngoại: “Lái xe cẩn thận, nhớ về sớm.”
Thượng Tri Ý thả lỏng, cười vẫy tay.
Sau khi lên xe cô ngồi im lặng mấy giây, cố gắng xua tan nỗi bất an ở trong lòng. Sau khi bình tĩnh lại, khởi động xe, nhìn vào kính chiếu hậu, căn nhà của ông ngoại ngày một xa.
Buổi tối hẹn Tề Chính Sâm ăn cơm, kỳ nghỉ hè hơn hai tháng nhưng cô chỉ có một tuần ở trong nước. Tuần sau phải quay về Manhattan thực tập, cô vô cùng may mắn, lần đầu tiên đi thực tập đã nhận được offer của Vốn Viễn Duy.
Vốn Viễn Duy là một tổ chức đầu tư toàn cầu, bối cảnh của nó vô cùng phức tạp. Người sáng lập là Lộ Kiếm Ba, từng là huyền thoại trong giới đầu tư mạo hiểm, người này khá bí ẩn và kín tiếng. Vào thời kỳ đỉnh cao của Vốn Viễn Duy ông đã tuyên bố nghỉ hưu, từ đó trở đi tin tức liên quan đến ông đã ít lại càng ít hơn.
Có tin tức nói rằng đến giờ ông vẫn chưa kết hôn, hơn năm mươi tuổi vẫn chưa có con.
Nhưng lại có tin đồn nói rằng Tưởng Ti Tầm – một trong những đối tác hiện nay của Viễn Duy chính là con trai ông.
Mọi suy đoán vẫn chưa được chứng thực.
Viễn Duy thành lập rất nhiều chi nhánh ở trên thế giới, người phụ trách chi nhánh ở Manhattan là Tưởng Ti Tầm. Cô chưa từng gặp Tưởng Ti Tầm ngoài đời, nghe nói vẻ ngoài của anh xuất chúng, có thiên kim Hồng Kông nhìn trúng anh, vì để theo đuổi anh mà đã bảo người nhà bỏ vốn lập quỹ gia tộc đưa cho Viễn Duy quản lý.
Không thể xác định thật giả.
Thế giới tùy hứng của những người có tiền, cô không hiểu.
Rất nhanh xe đã lái ra khỏi con hẻm quen thuộc, rẽ vào đường lớn.
Điện thoại rung, có người gọi đến.
Thượng Tri Ý thu hồi suy nghĩ, gõ nhẹ vào màn hình hiển thị trên ô tô nhấn nghe.
“Alo bố ạ.”
“Vẫn đang ở nhà ông ngoại sao?” Thượng Thông Hú tràn đầy tâm sự.
“Con vừa đi ạ, tối nay con ăn cơm với anh Hai.” Thượng Tri Ý không khỏi lo lắng, hỏi: “Mẹ vẫn chưa bận xong ạ?” Vẫn chưa đi xét nghiệm m á u sao?
Cô rõ ràng cảm nhận được bố muốn nói nhưng lại thôi.
“…. Vẫn chưa, hôm nay sếp bên tổng bộ của bà ấy đến, không đi được. Con ăn cơm xong thì về sớm, lái xe chú ý an toàn.”
“Bố, bố đợi chút đã, đừng cúp máy.”
“Sao thế?” Thượng Thông Hú kiên nhẫn hỏi.
“Bố đừng giấu con, có phải mẹ đã đến bệnh viện rồi không ạ?”
Thượng Thông Hú muốn phản bác, còn chưa đợi nói đầu bên kia đã truyền đến một tiếng ‘rầm’ to đùng truyền đến.
“Tri Ý!”
Không có ai trả lời.
Lúc Thượng Tri Ý tỉnh lại đã nằm trên giường ở bệnh viện, mũi cô tràn ngập mùi nước khử trùng. Khí đó bị khí an toàn làm cho bất tỉnh, bây giờ đau đầu, lồ ng ngực cũng âm ỉ đau.
Thượng Thông Hú sờ đầu con gái, đau lòng không thôi: “Coi như là tỉnh rồi.”
Thượng Tri Ý cử động cánh tay và chân mình, không g ã y.
Thượng Thông Hú vẫn còn hoảng sợ: “Cảnh sát nói con không chú ý xe đối diện rẽ qua, cũng may là con phản ứng nhanh, rẽ xe đâm vào gốc cây ở bên đường. Có hơi bầm tím, không có chỗ nào khác bị thương. Vô cùng may mắn.”
“Con hôn mê bao lâu rồi ạ?”
“Hơn hai tiếng?”
“Lâu vậy ạ?
“Có lẽ là do hôm qua h i ế n m á u, thân thể suy nhược.”
Thượng Tri Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, bây giờ mới nhớ ra chuyện hẹn Tề Chính Sâm ăn cơm, “Anh Hai có gọi điện cho con không ạ?”
“Gọi rồi, mẹ con nghe, không nói cho thằng bé con đang ở viện, nói con h iế n m á u cơ thể suy ngược, ngủ bù vẫn chưa tỉnh. Thằng bé nói để hôm khác ăn cơm, bảo con nghỉ ngơi cho tốt.”
Thượng Tri Ý gật đầu, lại hỏi: “Mẹ con đâu ạ?”
“Vừa đi làm thủ tục nhập viện cho con, đang ở bên ngoài nghe điện thoại của khách hàng.”
Con gái muốn nói gì đó, Thượng Thông Hú ra hiệu con gái nhắm mắt nghỉ ngơi, cố gắng ít nói chuyện.
Thượng Tri Ý nào ngủ được, bố không nhắc một chữ đến nhóm m á u của mẹ, căn bản là né tránh nhóm m á u của mẹ, nỗi bất an trong lòng cô không khỏi tăng thêm.
Hôm nay ở nhà ông ngoại, cô đã tìm muốn cuốn album, lật xem từng tấm ảnh một. Cho dù là ông bà ngoại lúc còn trẻ hay là mẹ lúc còn nhỏ, cô không nhìn ra được một chút bóng dáng nào của mình ở trên người họ.
Diện mạo của cô và ông bà ngoại càng không có một chút giống nhau nào.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình không phải con ruột, họ hàng đều khen ngợi cô, hưởng hết nét đẹp của mỗi người trong nhà. Dáng người cao ráo giống cậu, làn da trắng giống mẹ, bộ não thông minh giống bố.
Bây giờ nghĩ lại, không có ai nói ngũ quan của cô giống ai trong nhà.
Đầu lại đau, Thượng Tri Ý nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đáy lòng Thượng Thông Hú thở dài, đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh.
Tiêu Mỹ Hoa khoanh tay đứng ở bên cạnh cửa sổ cuối hành lang thất thần, có người đi đến gần bà cũng hoàn toàn không nghe được.
“Gọi xong điện thoại sao không đi vào, con gái tìm bà.”
Tiêu Mỹ Hoa nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, không trả lời chồng.
Thượng Thông Hú đút hai tay vào túi, trong túi vô thức xoa xoa ngón tay. Sáng nay vợ đã đến bệnh viện kiểm tra nhóm máu, là nhóm máu A. Hai người đều là nhóm máu A, không thể nào sinh ra được con nhóm máu AB.
Mấy năm nay con cái không giống hai vợ chồng, bọn họ cũng chưa từng hoài nghi, đều cho rằng con gái xinh đẹp như vậy là do ông trời ưu ái, trúng xổ số gen di truyền.
Tiêu Mỹ Hoa nhìn ông, một lúc sau mới nói: “Tôi muốn làm xét nghiệm ADN.”
Quyết định của vợ trong dự liệu của Thượng Thông Hú, ông thương lượng: “Tri Ý vẫn còn nằm trên giường bệnh, có thể nào tạm thời nói dối giấu con bé, nói bà là nhóm m á u B không?”
Ánh mắt của Tiêu Mỹ Hoa gần như khép lại: “Thượng Thông Hú, ông đang sợ cái gì? Sợ con gái không phải của ông, nhưng lại có quan hệ huyết thống với tôi sao?”
Thượng Thông Hú không nói nên lời: “… Tôi có gì sợ chứ?”
Ông ra hiệu dừng lại, không muốn cãi nhau trong bệnh viện.
“Nếu như con gái không phải của ông, vậy cũng chắc chắn không phải của tôi, xét nghiệm ADN bắt buộc phải làm, sáng mai làm! Bên phía xét nghiệm ông liên hệ.” Tiêu Mỹ Hoa xoay người rời đi.
Thượng Thông Hú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đằng sau lưu lại một chuỗi tiếng giày cao gót nặng nề.