Phó Úc gật gật đầu, ngượng ngùng mà móc ra chính mình di động. Di động của cậu đã thập phần cũ, thậm chí đến cháu trai ở dưới quê của bảo mẫu nhà Tạ Đạc đều không dùng cái loại này.
Tạ Đạc nhìn chằm chằm điện thoại Phó Úc, ánh mắt lại nhìn theo ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Phó Úc, nhìn đến cánh tay trắng nõn cùng bả vai mảnh khảnh, lại hướng lên vẻ mặt đang băn khoăn của Phó Úc.
mi mục cũng rất thanh mục tú, Tạ Đạc nghĩ thầm, cùng thỏ con giống nhau.
Chuyện Tạ Đạc có gia sư mới rất nhanh đã bị các thành viên khác trong ban nhạc của hắn biết được.
Tạ Đạc thành lập ban nhạc từ lâu, thành viên trong nhóm gồm có bốn người, đều là đám phú nhị đại gai cảnh giàu có. Bọn họ thường xuyên tụ tập lại tấp luyện với nhau, Tạ Đạc bởi vì không ở cùng gia đình, hơn nữa ở tầng ngầm nhà hắn các thiết bị ấm nhạc để luyện tập đều đầy đủ, cho nên nó liền trở thành phương án thứ hai để bọn họ đến luyện tập khi không ra ngoài.
Lúc này tây trống Trần Thịnh Hi đang uống bia, cười hỏi Tạ Đạc: 'Lần này tên gia sư mới kia của mày như thế nào?'
Tạ Đạc nghe vậy đem đàn Ghi-ta để sang một bên, ngẩng đầu dậy, vươn đầu lưỡi liếm răng nanh một chút, trong đầu nhớ tới bộ dạng của Phó Úc hôm nay, nói: 'Giống con thỏ.'
Trần Thịnh Hi híp mắt nhìn hắn một cái, cười nói: 'Đây là muốn thao người ta đi.'
Tạ Đạc cho hắn một quyền: 'Cút đi, tao có thói ở sạch.'
Người phụ trách Bass nghe xong cũng bắt đầu ồn ào, hỏi Tạ Đạc: 'Gia sư giống con thỏ kia của mày trông như thế nào, cho bọn tao nhìn thử xem.'
Tạ Đạc bất đắc dĩ móc di động, mở một cái ứng dụng, lấy vài tấm ảnh của Phó Úc ra.
Có bộ dáng lúc cậu cuối đầu đọc sách, có thời điểm đang ngửa đầu uống coca, cũng có lúc đang vùi đầu viết lại bài soạn cho hắn.
Nhà Tạ Đạc lắp rất nhiều Camera, ở phòng khách hay thậm chí là phòng ngủ đều có, chỉ cần có người lạ ở nhà, Tạ Đạc liền sẽ đem toàn bộ Camera toàn bộ mở ra, tất cả đều được ghi lại sau đó chuyển đến một phần mềm riêng trên điện thoại hắn.
'Thao!' Trần Thịnh Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Phó Úc ở trên di động, kinh ngạc nói: 'Con thỏ này mẹ nó lớn lên cũng đẹp quá đi!'
Sau khi thấy cậu ta coi xong, Tạ Đạc liền lấy lại di động, giống như tùy ý mà tỏ vẻ: 'Nhìn cũng không tệ đi.'
Trần Thịnh Hi nói: 'Xem xem, tay chân tinh tế này, nhìn kiểu gì cũng là một xử nam.' Cậu ta cười xấu xa nhìn Tạ Đạc: 'Sao, không phá xử cho cậu ấy hả?'
Tạ Đạc nhíu nhíu mày, 'Thao' một tiếng, sau đó lại cầm lấy đàn Ghi-ta bên cạnh lên luyện tâp.
Vào ban đêm khi Tạ Đạc đang tắm rửa, đột nhiên hắn ta lại nhớ đến Phó Úc, một cảm giác nóng bức từ thân dưới truyền đến, dương vật to lớn ở giữa hai chân hắn cũng ngẩng đầu dậy.
'Mẹ nó.' Tạ Đạc bất đắc dĩ mà di chuyển vòi hoa sen để nơi khác, một tay đặt trên gạch men suy yếu chống đỡ cơ thể, một tay khác cầm lấy dương vật chính mình, bắt đầu nhanh chóng loát động.
Một nam sinh 18 tuổi tính dục rất kinh người, hắn cả đêm nghĩ về Phó Úc bắn ra tận ba lần. Nghĩ đến cái gương mặt vô tội của Phó Úc, hầu kết nho nhỏ, bả vai mãnh khảnh cùng với cánh tay trắng nõn kia, còn có cặp chân dài thẳng tắp...
Thậm chí đến ngay cả trong mơ hắn đều nghĩ đến Phó Úc, trong mộng hắn thấy được bởi vì nhà Phó Úc rất nghèo, trong nhà thiếu tiền, không thể không bán đứng thân thể bản thân, mà Tạ Đạc hắn liền trở thành khách nhân đầu tiên của cậu, mua đi lần đầu tiên của cậu, Phó Úc nghe theo yêu cầu của hắn mà mặt vào trang phục thủy thủ, bộ váy ngắn đến mức khó khăn lắm mới che lại được cặp đùi tuyết trắng...
'Mẹ!' Tạ Đạc mở choàng mắt, đem chăn mỏng sốc lên, ý thức thanh tỉnh mà nhận ra được chính mình vừa mới mộng tinh.
Tạ Đạc bất đắc dĩ mà chống trán, lẩm bẩm: 'Cậu ta thô ráp đến như vậy, còn có nghèo kiết xác, hắn nhàn rỗi quá mức rồi mới có thể mơ thấy cậu!'
Ban ngày nghĩ đến cái gi, ban đêm sẽ mơ thấy cái đó.
Từ sau đêm hôm ấy, Tạ Đạc bắt đầu không tự chủ được mà để ý đến Phó Úc.
Cái tiểu gia sư này vừa nhìn là đã biết là một tên nghèo, di động dùng đến là kiểu lỗi thời, cặp sách cũng đã sớm cũ nát, nga, cặp sách đã thay đổi đi, mẹ nó, cư nhiên là cái loại vật kỉ niệm do đại học Thủ Đô phát ra,
Áo sơmi mặc trên người cũng đã tẩy đến trắng bệch, bất quá nhìn qua cũng thật sạch sẽ.
Chạng vạng hôm nay, theo như thường lệ Phó Úc đến nhà Tạ Đạc để học bổ túc, nhưng vừa mới rời khỏi tàu điện ngầm đã có một trận mưa to tầm tã, khu biệt thự này lại đến một chỗ trú mưa cũng không có, Phó Úc đành phải cứ như vậy mà chạy đến nhà Tạ Đạc.