Thiếu Niên Nghèo

Chương 2: Gặp Mặt Tạ Đạc


2 tháng


Phó Úc thở phì phò, cậu đi theo hướng dẫn, tìm đến được một đại lộ cây cối xanh um tươi tốt. Hai bên đường trồng các loại cây cối cao lớn, đặc trưng của người phương Bắc, bóng râm che trời. Cậu men theo con đường này đi xuống, bỗng nhiên thấy được con đường rộng rãi phía trước, nguyên lai cậu đã tiến vào biệt thự xả khu. Nơi đây hai bên ven đường đều là những khu biệt thự độc lập, mỗi gian đều có khoảng cách rất lớn, mỗi tòa đều rất cao.

Phó Úc đi tìm từng nhà một, cuối cùng cũng tìm thấy được một căn có biển số nhà 008, cậu khẩn trương đứng đó sửa sang lại nếp gấp trên bộ quần áo sớm đã sờn cũ của mình, xong xuôi, lúc này mới vươn tay nhấn vào chuông cửa phía bên cạnh.

'Ai đó?'

Từ phía bộ đàm bên kia truyền ra âm thanh lạnh lẽo trầm thấp nam tính, ngữ điệu còn mang theo một chút nóng nảy giống như vừa mới ngủ dậy.

Phó Úc bị hoảng sợ, ngay sao đó liền ấp úng mở miệng: 'Chào.. Tôi, tôi là Phó Úc, là sinh viên năm nhất khoa máy tính của đại học thủ đô, là giáo sư Bạch kêu tôi tới.'

Bộ đàm bên kia truyền đến âm thanh 'Nga' một tiếng, sau đó cậu thấy được cánh cửa sắt trước mặt liền mở ra.

'Vào đi.' Âm thanh đối phương từ bên kia phát ra.

Phó Úc đi đến con đường nhỏ phía sau cửa sắt, hai bên con đường này là hai hoa viên nhỏ. Phong cách của nó Phó Úc xem không hiểu tuy vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cậu cảm thấy nó rất đẹp. Kỳ thật đây là do giáo sư Bạch thiết kế, được tham khảo theo phong cách Sơn Thủy của Nhật Bản, mỗi viên đá được xếp lại với nhau theo hình cuộn sống cùng với lốc xoáy, bên cạnh điểm xuyến mấy cây tùng.

Phó Úc không dám lại xem quá nhiều, cậu bước nhanh đi qua hoa viên, đến cánh cửa trước mắt.

Cánh cửa phía trước kêu một tiếng su đó được mở ra từ bên trong, một bóng người xuất hiện trước mặt Phó Úc.

Đây là lần đầu tiên Phó Úc nhìn thấy Tạ Đạc. Sau giờ ngọ mặt trời đã lên cao, bầu trời xanh thẳm. Người mở cửa là một nam sinh tóc ngắn, cái trán xinh đẹp, đường cong trên gương mặt cũng rất tốt, hai mắt đen thẳm tựa như hai viên hắc diệu thạch, bên trên cổ có một hình xăm nhỏ, tổng quan nhìn qua thật sắc bén, hắn ta không bận áo trên, bên dưới lại chỉ xuyên một cái quần đùi vận động màu đen.

Nam hài đứng ở cửa liếc mắt nhìn Phó Úc, dùng ngữ khí lãnh đạm nói: 'Tôi kêu Tạ Đạc, vào đi.'
 

Phó Úc ngơ ngác 'Ân' một tiếng, nhút nhát sợ sệt mà đi theo sau Tạ Đạc, cậu thay đổi dép lê, lúc này mới bước vào trong nhà.

Biệt thự đơn lập này tổng cộng có ba tầng, một tầng là phòng khách, hai tầng còn lại gồm có ba phòng ngủ và một gian thư phòng, Tạ Đạc kêu Phó Úc ngồi trên sô pha, hắn từ tủ lạnh lấy ra một lon coca cùng một lọ thủy tinh đưa cho Phó Úc, mở miệng nói: ' Cậu cứ ngồi yên ở nơi này đi, đọc sách hoặc là làm bài tập đều được.'

Nói xong hắn liền xoay người muốn rời đi, Phó Úc thấy vậy liền lấy dũng khí mở miệng nói: ' Cái kia, cậu là nhi tử của Bạch giáo sư phải không? Chừng nào chúng ta mới có thể bắt đầu học bổ túc.'

Tạ Đạc quay đầu lại, liếc mắt nhìn Phó Úc một cái, nói: 'Cậu là do giáo sư Bạch tìm tới, cùng với tôi không có quan hệ, tôi căn bản không muốn học bổ túc, cậu liền ngồi ở chỗ này hai giờ liền có thể rời đi.'

“Này…… Này không được tốt cho lắm đi.” Phó Úc nhỏ giọng nói, “Tôi cầm tiền học bổ túc của mẹ cậu rồi, một giờ 200 tệ, nếu không, nếu không cậu nghe tôi nói một chút đi, toán học của tôi rất tốt……”

“Cậu như thế nào nói nhảm nhiều như vậy?” Tạ Đạc đánh gãy lời Phó Úc, không kiên nhẫn mà nói: “Ngồi ở đây hai giờ liền có tiền, còn không có thỏa mãn?”

Tạ Đạc cao khoảng 1m9, vai rộng chân dài, nửa người trên trần trụi lại có sáu khối cơ bụng, rất giống thân thể của vận động viên bóng rổ. Phó Úc bởi vì từ nhỏ thường xuyên bị đánh, đối với những nam nhân cao lớn liền theo bản năng mà sợ hãi, cậu nghe thấy Tạ Đạc nói như vậy, đành phải an tĩnh gật gật đầu.

Mà Tạ Đạc thấy vậy liền xoay người đi xuống lầu đến tầng hầm ngầm. Chỉ chốc lát sau, Phó Úc liền nghe thấy âm thanh âm nhạc phát ra từ tầng hầm ngầm truyền đến.

Hai giờ sau, Tạ Đạc xoa mày từ tầng hầm ngầm đi lên. Phó Úc thấy hắn tới, co quắp bất an mà đứng dậy. Tạ Đạc vẫn như cũ dùng ngữ khí lãnh đạm nói: “Đã đến giờ, cậu đi đi.”

Phó Úc gật gật đầu, do dự mãi, mới nhỏ giọng nói: “Tôi…… Tôi hôm nay vốn dĩ có soạn bài một chút để giảng cho cậu, cậu nếu có rảnh liền nhìn xem đi, nếu có chỗ nào không hiểu, chờ tôi lần sau tới có thể hỏi tôi.”

Tạ Đạc hơi hạ mi, đối với những lời Phó Úc nói cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Mẹ của hắn trước kia cũng tìm cho hắn mấy sinh viên làm gia sư, nhưng vừa nghe nói chỉ cần không quấy rầy đến hắn, ngồi hai giờ là có thể kiếm được tiền, đều lựa chọn không hề lo chuyện bao đồng.

Phó Úc này cậu ta còn muốn làm tròn trách nhiệm.

Tạ Đạc cầm lấy vở mà Phó Úc đưa qua, nhìn vài lần, theo sau nói: “Uy, thêm cái WeChat.”

“A? Cái, cái gì?” Phó Úc cho rằng chính mình nghe lầm, vẻ mặt hoang mang mà nhìn Tạ Đạc.

Tạ Đạc móc di động ra, hướng Phó Úc quơ quơ, nói: “Cậu không phải nói tôi có chỗ nào không hiểu liền hỏi sao, kia thêm cái WeChat.”

 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play