Tạ Đạc vừa mở cửa ra, liền thấy tiểu gia sư đang đứng ngoài cửa, bộ dạng ướt sủng.

Phó Úc bận một cái áo thun ngắn tay bị mưa xối đến ướt đẫm, dán sát ở trên người, Tạ Đạc thậm chí có thể nhìn đến hai đầu ngực đang nhô lên của cậu.

“Khụ khụ,” Tạ Đạc mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, nghiêng người cho cậu đi vào cửa, “Cậu không mang dù sao?”

“Thực xin lỗi, tôi không chú ý xem thời tiết dự báo.” Phó Úc thật cẩn thận mà tiến vào phòng khách, tận lực không để cho nước trên người rớt xuống sàn nhà.

Tạ Đạc giống như nghĩ ra được cái gì đó, nói với Phó Úc: 'Cậu trước mắt nên đi tắm rửa đi, đem quần áo thay ra, đừng để bị cảm lạnh.

Tạ Đạc trước giờ đối với cậu vẫn luôn thực lãnh đạm, mà Phó Úc trước giờ luôn là một người tự ti, cậu không nghĩ đến Tạ Đạc sẽ quan tâm đến mình, Phó Úc chỉ vì một câu nói này của Tạ Đạc mà nổi lên cảm kích.

'Cái kia, thật sự, cảm ơn cậu.' Phó Úc ngẩng đầu, dùng một đôi mắt ướt dầm đề tràn ngập cảm kích mà nhìn Tạ Đạc.

Trong lòng Tạ Đạc thầm mắng một tiếng.

Hắn cư nhiên chỉ vì một ánh mắt này của Phó Úc mà cứng lên.

Phó Úc ở trong phòng tắm của Tạ Đạc đem quần áo của bản thân giặt sạch một chút, sau đó tắm lại bằng nước ấm, thời điểm đi ra cả người liền mang theo hương vị dầu gội quen thuộc mà Tạ Đạc hay dùng, cậu vẫn ngồi trên sô pha như cũ, trước tiên đem các điểm quan trọng liệt ra cho Tạ Đạc, sau đó mới lấy các loại sách nâng cao ra nhìn.

Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, thậm chí còn truyền đến vài tiếng sấm nổ vang.

Tạ Đạc nhìn vùng da trắng nõn phía sau cổ Phó Úc, mất tự nhiên mà nói: 'Cái kia, mưa cũng lớn đến như vậy, hôm nay cậu cũng đừng có trở về nữa, trong nhà cũng có phòng cho khách.'

Phó Úc nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, trời đã tối rồi, tiếng gió rất lớn, phỏng chừng nếu cậu đi ra thì dù cũng sẽ bị thổi bay đi.

Tạ Đạc nhìn thấy cậu vẫn còn đang có chút do dự, liền cầm lấy quyển tập mà Phó Úc đã liệt ra các điểm quan trọng lúc nảy, làm bộ làm tịch mà hỏi: 'A, cậu xem những cái kiến thức cậu liệt kê ra này, thật sự rất hữu dụng, bất quá có nhiều điểm tôi còn chưa hiểu.'

Ánh mắt Phó Úc khi nghe thấy hắn nói về chuyện này hai mắt liền tỏa sáng, rất có tinh thần trách nhiệm mà hỏi ngược lại: 'Cậu có chỗ nào không rõ, đưa đây tôi lại giảng lại một chút.'

Tạ Đạc liền tùy tiện chỉ đến một vài chỗ, 'Đây, chính là nơi này, còn có cái này, đây là như thế nào?'

Phó Úc bởi vì thủ đoạn nhỏ này của Tạ Đạc mà chấp nhận ở lại qua đêm. Tạ Đạc liền an bài cho cậu một phòng khách đối diện với phòng của hắn.

Vào lức nữa đêm, có lẽ bởi vì dầm mưa cho nên cậu liền có dấu hiệu của cảm lạnh, Phó Úc cảm thấy cả người đều nóng lên, miệng khô lưỡi khô, đầu đau đến mức dường như muốn vỡ ra. Câu cố gắng chống đỡ bước ra khỏi giường, muốn tự mình đi rót một chén nước uống.

Cậu lung lay mà chống đỡ đi đến cửa phòng cho khách, nhưng là vừa mới mở cửa, thân thể liền không chịu nghe theo khống chế của cậu, đầu thì ngày càng nóng lên, cậu cảm giác được chân mình bỗng nhiên nhẹ bẫng đi, lập tức liền té ngã ở cửa.

'Xảy ra chuyện gì vậy?' Trận động tĩnh này khiến cho Tạ Đạc vốn không ngủ được liền chạy ra mở cửa.

Hắn vừa ra liền thấy được Phó Úc ngã ngồi ở cửa, chạy nhanh đến đem Phó Úc nâng dậy. Thời điểm Tạ Đạc chạm vào tay Phó Úc, không khỏi thốt lên: 'Như thế nào liền nóng đến như vậy?'

Trước tiên Tạ Đạc đem Phó Úc đỡ vào giường ở phòng cho khách, sau đó sờ sờ trán cậu, xong liền chạy về phòng mình lấy nhiệt kế.

38.5°C, quả nhiên là phát sốt.

Phó Úc trầm trầm mà hôn mê ở trên giường, Tạ Đạc cầm lấy thuốc hạ sốt, lại lấy thêm một bình nước khoáng, chưa từng kiên nhẫn đến như vậy mà đem Phó Úc nâng lên, ngữ khí còn rất ôn nhu mà dỗ dành cậu: 'Há mồm, uống thuốc trước nào.'

Phó Úc nghe như vậy liền ngoan ngoãn mà đem miệng mở ra, đem thuốc cùng với nước một lần uống xuống.

Trên môi của cậu nhiễm một tầng thủy, trông rất nhu thuận.

Tạ Đạc nhìn chằm chằm vào môi Phó Úc mà phát ngốc.

Thật muốn liếm một chút.

Tạ Đạc bị ý nghĩ này cảu mình làm cho hoảng sợ, cảm thấy bản thân đây chính là bị tình dục ăn mòn lý trí rồi đi.

Sau khi xem Phó Úc uống thuốc xong, hắn muốn đem chăn đắp lên cho cậu ngủ. Chính là trên người của Phó Úc trần đầy mồ hôi, Tạ Đạc thấy vậy mà bất đắc dĩ, đành phải đem khăn lông đến, định lau sạch vết mồ hôi trên cơ thể cho cậu.

Hắn cầm khăn lông, đem áo thun mà Phó Úc đang bận trên người cởi ra.

Không thể nghi ngờ, cơ thể Phó Úc thật sự rất mảnh khảnh, trước ngực hai đầu vú phấn hồng, xuống chút nữa là đến phần bụng trắng nõn cùng với cái rốn nho nhỏ, một vòng eo thon gọn mềm dẻo.

Tạ Đạc không khỏi có chút động tâm, hắn nương theo việc lau mồ hôi mà ôm lấy vòng eo của Phó Úc, không khỏi buộc miệng thốt lên: 'Mẹ, eo như thế nào lại nhỏ như vậy.'

Xuống phần eo thêm một chút chính là... Nghĩ đến đây, Tạ Đạc cảm giác trên người mình cũng dần nóng lên.

Hắn vươn tay sờ đến quần dài của Phó Úc, cơ hồ muốn đem nó kéo xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play