Thanh Hòa thấy cô nổi giận, không khỏi trào phúng: "Không thì sao? Đại sư huynh phải mang ngươi đi cùng? Một đứa Luyện Khí trung kỳ để kéo chân à?"

"Thế sao đại sư huynh của ngươi không mang ngươi đi?" Mạc Chi Chi không giận mà bật lại, "Có nghĩa là ngươi cũng giống ta thôi không phải sao?"

"Ngươi!" Thanh Hòa bị cô chọc giận, lấy ngón tay chỉ vào Mạc Chi Chi, nửa buổi mới thốt ra được một từ, cuối cùng phất tay áo đi sang một góc khác trong sân, nhấc chân đá đất cát trên mặt đất.

Tiêu Nguyên đứng một bên thấy hai người cãi nhau như trẻ con, che miệng cười, nói: "Được rồi, hai người đừng giễu nhau nữa, Thanh Hòa khí mạch của huynh bị hao tổn, chớ có tức giận." Thanh Hòa quay lưng về phía bọn họ, hừ một tiếng.

Cậu ta lại nhìn Mạc Chi Chi bị bất động với ý xin lỗi, tới gần nhỏ giọng nói: "Chi Chi, sư huynh ta hơi nóng tính thôi, huynh ấy đối xử với người khác tốt lắm.. Lần này trong lòng huynh ấy áy náy, lại bị thương không thể tham gia bắt yêu, cho nên nói chuyện hơi cục súc."

Mạc Chi Chi chớp mắt với cậu ta, nói: "Ta biết, nhưng mà, vì sao ngươi cũng ở lại?"

Tiêu Nguyên thẹn thùng nói: "Ta tu phù mạch khác với kiếm tu bọn họ, chuyên phù chú và thôi diễn bát quái, nếu bắt yêu thì ta không giúp được sư huynh bọn họ"

"Côn Ngô Tông không phải là kiếm tông sao?" Mạc Chi Chi tò mò hỏi, cô nhớ Côn Ngô Tông là đệ nhất kiếm tông, nguyên nam chủ Tạ Vân Diễn là đệ tử thân truyền của chưởng môn, tu luyện Vô Tình kiếm đạo, mà trong sách không hề nhắc tới Côn Ngô Tông còn có một nhánh phù chú.

Tiêu Nguyên thấy cô nghi hoặc bèn giải thích: "Côn Ngô Tông quả thực phần đông là Kiếm tu, phù mạch là mạch đơn truyền của Côn Ngô Tông, sư tôn của ta lánh đời ít ra ngoài, chỉ thu một mình ta làm đồ đệ, đáng tiếc ta học nghệ không tinh, không giúp được mấy."

Mạc Chi Chi thông cảm nhìn cậu ta, nếu cô không bị định thân, nhất định sẽ vỗ mạnh vai cậu ta, huynh đệ có tiền đồ, độc đinh cơ mà.

Tiêu Nguyên bị cô nhìn đến ngượng, mặt đỏ lên.

"Đây là cái gì?" Từ chỗ Thanh Hòa vang lên tiếng kinh hô.

Hai người nhìn cậu ta, chỉ thấy Thanh Hòa quay lưng với họ ngồi xổm trên đất, nhìn chằm chằm thứ gì đó xuất thần.

Đúng lúc đó, Tiểu Quỳ từ trong nhà chạy ra, nước mắt lăn dài trên mặt, túm lấy Mạc Chi Chi, khóc lóc nghẹn ngào nói: "Tỷ Tỷ, mẹ, mẹ muội đi rồi.."

"Tiểu Quỳ.. đừng khóc nữa, Tiêu Nguyên ngươi đi giúp Tiểu Quỳ xử lý hậu sự cho mẹ muội ấy, ta cử động được sẽ qua sau." Mạc Chi Chi đành xin Tiêu Nguyên hỗ trợ.

Tiêu Nguyên cùng Mạc Chi Chi trao đổi một ánh mắt, rồi gật đầu, theo sau Tiểu Quỳ vào nhà.



"Đai sư huynh, chính là đây." Quý Phó chỉ vào phù chú đánh dấu vẽ trên đất, nói.

Thẩm Đường nhìn xung quanh, trong động tối tăm, yên tĩnh không một âm thanh, hắn thi triển Dẫn Hỏa Thuật, vài người liền nhìn thấy trên đất tản mát xương thú lớn bé khác nhau, nhưng không hề có xương người, cũng không có khí tức của yêu vật.

Hắn lấy cây lông vũ màu lửa đỏ lúc trước ra, đưa tay kết ấn, vẽ phù truy tung lên chiếc lông.

Lông vũ lơ lửng giữa không trung, sau đó bay vọt về một hướng.

Thẩm Đường lạnh giọng nói: "Bám theo."

Quý Phó và Dư Nhược Tịch toàn lực theo sát Thẩm Đường, theo dấu cây lông vũ thâm nhập huyệt động.

Nhưng, đuổi theo một lúc, lông vũ vẫn không dừng lại.

Phát giác không đúng, Thẩm Đường giơ tay ý bảo hai người dừng lại, rút bội kiếm ra, cắm xuống đất, miệng niệm chú: "Phá!"

Bỗng, cây lông vũ đang bay lập tức rớt xuống hóa thành tro bụi, khung cảnh xung quanh vỡ ra như mặt gương, lộ ra thứ bị che giấu bởi thuật che mắt.

Mọi người tập trung nhìn, hóa ra là xương người bị che lấp bởi vô số lông vũ của Xích Ô, tính sơ qua không dưới mười, chứng tỏ người bị hại trong thôn không chỉ có cô gái đó và cha Tiểu Quỳ.

Quý Phó đỏ vành mắt, cả giận nói: "Con yêu quái này, đã hại quá nhiều người."

Dư Nhược Tịch không phát biểu ngay, cậu ta ngồi xổm, đặt bội kiếm xuống, đưa tay kiểm tra hài cốt trên đất, nói: "Sư huynh các huynh lại mà xem, những cái xương này."

Thẩm Đường quét mắt, liền nói: "Không có xương cốt của nam tử."

Dư Nhược Tịch ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt đầy kinh ngạc, đáp: "Đúng, quan sát xương đùi và xương chậu của những hài cốt này, chỉ có phụ nữ và con nít, nam tử trưởng thành không hề có."

Sau khi nhập môn cậu ta thường nghe mọi người nói, đại đệ tử Thẩm Đường đứng đầu Tuân Nhật Phong thông tuệ dị thường, thiên phú tu luyện cực cao. Nhưng dọc đường không thấy huynh ấy ra tay can thiệp, cậu ta cũng không có cảm giác gì, giờ thấy sư huynh liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ khác thường, không khỏi cảm thán, thật không hổ là đệ tử đứng đầu.

"Vậy di hài của cha Tiểu Quỳ ở đâu? Lẽ nào y còn sống?" Quý Phó bước tới hai bước, cũng ngồi xổm xuống nhìn xương cốt trên đất, nghi hoặc nói.

Thẩm Đường trầm mặt, lấy ra một nhúm tóc, nói: "Không ở trong yêu động này, lúc nãy trước khi tới đây ta đã lấy một ít tóc của cô bé kia, khi thi pháp thì có thể tìm được người có quan hệ huyết thống, nhưng hiện tại không hề có cảm ứng gì."

"Chúng ta ra rừng ăn thịt người bên ngoài nhìn xem." Hắn rút bội kiếm trên đất ra, cất bước ra ngoài, Dư Nhược Tịch và Quý Phó vội vàng xách kiếm chạy theo.

Một hàng người theo đuôi Thẩm Đường ra bên ngoài cửa động, mới phát hiện yêu động nằm ở trung tâm rừng ăn thịt người, trong tầm mắt đều là những cây khô đen đúa trụi lủi.

"Hóa ra là ở đây." Thẩm Đường hừ một tiếng, nơi này rõ ràng là rừng cây khô đêm qua hắn tới đón Mạc Chi Chi.

"Sư huynh, huynh từng tới đây?" Quý Phó hỏi.

Thẩm Đường gật đầu, chỉ về nơi xa xăm nói: "Nhiệm vụ đón Mạc Chi Chi đêm qua chính là ở đây."

"Sư huynh đêm qua có gặp nữ yêu không?"

Thẩm Đường lấy phù truy tung ra, dán trên đất, đáp: "Chưa hề, đêm qua ở đây mọi thứ đều bình thường."

Phù truy tung được phát động xong cũng không dán vào vật nào cả, mà tự bốc cháy tại chỗ.

Thấy vậy, Thẩm Đường trở nên nghiêm túc hơn, hắn nhắm mắt, kết ấn, trải thần thức ra, bắt đầu khuếch đại phạm vi tra xét rừng ăn thịt người.

"Đại sư huynh, thế này là sao?" Quý Phó không hiểu phù chú, nhưng cậu ta cũng biết, phù chú tự bốc cháy là không bình thường.

Sau một lần hít thở, hắn đặt tay xuống, thần sắc không tốt: "Mau quay về, nữ yêu không ở đây."

Nghe thế, hai người Quý Phó, Dư Nhược Tịch không dám chậm trễ, lập tức lấy ngọc bội ra liên hệ bọn Thanh Hòa, chuẩn bị dùng kết nối giữa ngọc bội đệ tử của Côn Ngô Tông để nhanh chóng truyền về.

Thế nhưng, ngọc bội không hề có phản ứng.

Ba người thầm nghĩ không ổn.

Thẩm Đường lạnh mặt, tế phi kiếm ra, lập tức nhảy lên, dặn dò: "Ta đi trước, hai đệ vẽ trận súc địa, trở về gần thôn Tiểu Kiều, không được truyền về chỗ cũ, con nữ yêu đó vẫn ở trong nhà nông hộ đó!"

"Dạ, đại sư huynh!"



Tiêu Nguyên vừa đi vào không bao lâu, định thân chú trên người Mạc Chi Chi rốt cuộc cũng giải, cô xoa bóp tứ chi cứng ngắc, chuẩn bị đi vào nhà.

"Này, Mạc Chi Chi, ngươi mau tới đây." Thanh Hòa vẫn luôn yên ắng, bỗng hạ thấp giọng gọi tên Mạc Chi Chi.

Mạc Chi Chi nghi ngờ nhìn sang phía cậu ta, chỉ thấy mặt đất bên cạnh cậu ta đã bị cậu ta lấy vỏ kiếm đào lên, lộ ra một cái hố không lớn không nhỏ, cậu ta đang cứng còng vẫy Mạc Chi Chi tới.

Thấy thế, Mạc Chi Chi cũng hiểu ra, có lẽ cậu ta đã phát hiện gì đó.

Cô nhanh chân bước sang bên đó, đưa mắt nhìn vào hố, không khỏi hoảng hồn, vừa nãy vào chỗ sân này cô không phát giác trong cái hố tản ra linh lực này có rải rác một bộ hài cốt, cô không nói gì ngay, mà chuyển mắt nhìn vào trong căn nhà bằng đất.

Thanh Hòa gật đầu với cô.

"Vậy.. Tiêu Nguyên bị nguy hiểm rồi?" Nói đoạn Mạc Chi Chi ngưng tụ linh lực nơi ngón tay, định xông vào nhà.

Mặc kệ thế nào, Tiêu Nguyên cũng vì nhận lời nhờ vả của cô mới đi vào, cô không thể thấy chết mà không cứu.

Thanh Hòa đưa tay kéo cổ tay cô, nói vội: "Không được, chúng ta còn chưa biết tình hình trong đó.. ta không thể tùy tiện hành động nữa, làm vậy sẽ hại sư đệ."

Nghe cậu ta nói vậy, Mạc Chi Chi từ từ bình tĩnh lại, phân tích: "Chúng ta chia ra hành động, ta giả vờ không biết gì đi vào trước, ngươi liên hệ mấy sư huynh của ngươi đi."

Thanh Hòa do dự một lát, không buông tay, lại nói: "Ta không thể để một người mới Luyện Khí như cô mạo hiểm, việc này.. nói ra sẽ làm mất mặt sư phụ ta!"

Mạc Chi Chi gỡ tay cậu ta ra, nghiêm túc quát khẽ: "Con yêu kia đã lừa được sư huynh ngươi, tất phải có pháp bảo ẩn nấp trên người, đừng miễn cưỡng nữa, mau liên hệ bọn họ, tình hình bây giờ không phải ta và ngươi xử lý được, càng kéo dài tình hình càng tệ hơn."

Dứt lời, thừa dịp cậu ta không chú ý ném ra một câu chú định thân, rồi cất bước vào nhà, Thanh Hòa chỉ có thể đứng yên tại chỗ trừng trừng nhìn cô.

Mạc Chi Chi đến cửa mới giải chú cho cậu ta, dùng khẩu hình nói "Mau--đi--" sau đó tiến vào đầy dứt khoát.

Thanh Hòa được tự do xong, phẫn hận nhìn bóng lưng vào trong nhà của cô một cái rồi lập tức rời khỏi sân nhỏ.

"Tiểu Quỳ?" Trước khi Mạc Chi Chi vào nhà không hề nghe thấy tiếng Tiểu Quỳ và Tiêu Nguyên, vừa bước vào vừa đánh tiếng.

Không ai trả lời cô.

Cô từng bước áp sát cái giường, thi thể của người phụ nữ yên tĩnh nằm trên đó, Tiêu Nguyên mặt hướng xuống sàn, nằm ghé vào mép giường.

Mạc Chi Chi tiến lên kiểm tra cậu ta còn thở không, lại bắt cả mạch, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn may, chỉ bị ngất đi thôi.

Mà trong phạm vi tầm nhìn của cô, không thấy Tiểu Quỳ!

"Không tốt rồi, Thanh Hòa!" Mạc Chi Chi xốc váy chạy ra ngoài, tới cửa phòng lại quay trở lại,

Chỉ do dự một giây, cô vẫn lấy từ vòng trữ vật ra một pháp bảo phòng ngự, phủ lên người Tiêu Nguyên.

Cô xem xét pháp bảo trong vòng tay, loại công kích cô không biết dùng, chỉ có thể lấy ra vài phù chú phòng thân, làm xong xuôi, cô không hề do dự mà chạy ra ngoài.

Lúc Mạc Chi Chi tới nơi, Thanh Hòa đã nằm trên đất, phía trước là một nữ tử yêu dã, y phục đỏ rực như lửa, y phục của ả như những đám lửa bám trên người, đôi đồng tử giống rắn dò xét từng tấc trên người Mạc Chi Chi, trong tay túm lấy Tiểu Quỳ đã hôn mê.

"Ngươi chính là Xích Ô yêu?" Mạc Chi Chi nắm chặt phù chú trong tay, trấn định nói.

Cô không cảm ứng được yêu lực trên người Xích Ô, có thể thấy yêu lực của Xích Ô hơn cô rất nhiều, chỉ có thể dùng mưu.

"Xì~~linh hồn thật tinh khiết, ha ha." Xích Ô ném Tiểu Quỳ đi, bước về phía Mạc Chi Chi, trong mắt ánh lên vẻ tham lam.

Ả cao hơn Mạc Chi Chi nửa cái đầu, lúc này ý đồ cúi xuống trước mặt để ngửi cô.

Mạc Chi Chi cuống quít lùi lại vài bước, không để ả chạm vào mình, đồng thời cảnh giác nhìn ả.

Xích Ô cũng không giận, tiến lên vài bước, dùng yêu lực trói cô bằng một vòng lửa, giơ tay lên, dùng móng tay nhọn hoắt cà dọc theo gò má trắng nõn của Mạc Chi Chi xuống đến cằm, thuận thế nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào ả, cười khẽ: "Tiểu cô nương, giúp tỷ tỷ kết đan cái được không."

Mạc Chi Chi nghiến chặt răng, chuẩn bị sử dụng phù chú, nói: "Ngươi nằm mơ!"

Xích Ô đi quanh cô một vòng, bất ngờ tóm chặt lấy cằm cô, con mắt đỏ tươi đầy hung ác, lời nói ra lại vô cùng ôn nhu: "Chậc chậc, ngươi trông đẹp thế này, tỷ tỷ cũng không nỡ, đáng tiếc ta tu luyện năm trăm năm mới gặp được một hồn phách tinh khiết như ngươi, ài-ngươi nói xem, ngươi có giãy dụa cũng vô dụng."

Không đợi Mạc Chi Chi lấy phù chú đánh lén, Xích Ô đột nhiên dùng yêu lực hóa thành thừng, quấn chặt lấy Mạc Chi Chi, quát lên: "Khuyên ngươi đừng giãy dụa vô ích nữa." Thanh âm thô ráp khó nghe, so với lúc nãy như hai người khác nhau.

Không dùng được phù chú, Mạc Chi Chi con mắt quay vòng, treo lên mặt nụ cười ngọt ngào, nịnh bợ nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, vừa nãy Chi Chi bị dọa, huống hồ Chi Chi cũng vì tốt cho tỷ thôi."

Xích Ô bị cô chọc cười, âm điệu khàn khàn lại chuyển thành tiếng nữ tử lúc nãy: "Ngươi nói xem, vì tốt cho ta ở chỗ nào?"

Mạc Chi Chi lại nói tiếp: "Vừa nãy tỷ thấy thiếu niên áo xanh kia chứ? Đó là đạo lữ của ta, hắn đã là tu sĩ Kim Đan, nếu hắn phát hiện không đúng sẽ nhanh chóng quay về cứu ta đó."

"Hừ, trong yêu động đã bị ta bài bố mê trận, dù cho hắn có là tu sĩ Kim Đan, cũng đừng mong thoát thân được ngay." Xích Ô hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời nói dối của Mạc Chi chi, "Bây giờ ta sẽ nướng ngươi thành nhân đan, miễn cho đêm dài lắm mộng!"

Xích Ô hóa hai tay thành trảo, từ lòng bàn tay ném ra một luồng lửa bản mạng, hướng thẳng vào Mạc Chi Chi-

Một thanh hắc kiếm lấy thế phá quân phi tới, phá tan ngọn lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play