Ngọn lửa bị đánh tan, nhưng vẫn có một bộ phận tóe ra bắn về phía Mạc Chi Chi, cô nắm chặt tay, túm chặt góc áo, hô hấp trở nên dồn dập, một đôi tay ở đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cách quần áo, truyền tới một xúc cảm ấm áp.
Người đột nhiên xuất hiện, kéo Mạc Chi Chi tới trước mặt hắn, một tay lười nhác ôm eo cô, một tay triệu hồi hắc kiếm, hắn không cúi xuống nhìn Mạc Chi Chi đang ở trước người, mà nhìn thẳng vào Xích Ô yêu, thờ ơ nói: "Xích Ô yêu?"
Ống tay áo màu thiên thanh chạm vào món tóc đen tuyền của Mạc Chi Chi, cô ngẩng đầu nhìn khuôn cằm hoàn mỹ của người nọ, là Thẩm Đường.
Lúc Thẩm Đường chạy tới, đúng lúc nghe được Mạc Chi Chi nói câu đạo lữ kia, chưa kịp lên tiếng đã thấy nữ yêu muốn hại mạng người, đành ra tay cứu Mạc Chi Chi.
Xích Ô yêu thấy con mồi sắp tới tay bị người cứu đi mất, phẫn nộ khàn khàn rít lên: "Không thể nào! Sao ngươi có thể tới đây nhanh như thế?" Vừa thốt ra nghi hoặc ả vừa ra tay với Thẩm Đường, chiêu thức tàn nhẫn, chiêu chiêu trí mạng.
Thẩm Đường không hề do dự, nháy mắt buông Mạc Chi Chi ra, đẩy cô ra sau mình, đối mặt với Xích Ô yêu, đồng thời căn dặn: "Bảo hộ Thanh Hòa, mấy người tránh xa một chút!"
Mạc Chi Chi biết mình không giúp được gì, chân tay nhanh nhẹn kéo Thanh Hòa đang hôn mê trên đất sang một bên, lấy ra một lá phù phòng ngự, dùng linh lực kích hoạt nó, bảo hộ hai người.
Thẩm Đường tay cầm hắc kiếm, trong nháy mắt đã triền đấu cùng Xích Ô yêu, không được bao lâu, Xích Ô yêu đã có xu thế bại trận.
Bóng kiếm của hắn chém ra, sắp sửa hàng phục Xích Ô-
Đột biến xảy ra, một thôn dân nhào tới chặn thế công của hắn, Thẩm Đường không thể không thu kiếm, đẩy thôn dân kia ra.
Xích Ô yêu thừa cơ hóa thành bản thể, dang hai cánh bỏ chạy về rừng ăn thịt người.
Mạc Chi Chi đứng một bên thấy mà tức, cô thu phù chú phòng ngự về, bước lên trước nhìn thôn dân mà quát: "Sao ngươi có thế chắn kiếm thay yêu vật kia?"
Thôn dân bị cô kéo, cúi gầm, hai mắt đờ đẫn, không nói năng gì.
Cô đột nhiên phát hiện không đúng, dùng linh lực tra xét, không có khí tức của người sống!
Người này đã chết rồi!
"Thẩm Đường, ngươi lại xem người này nè." Mạc Chi Chi vẫy tay với Thẩm Đường đang xem xét tình hình của Thanh Hòa, gọi hắn qua.
Thẩm Đường xác nhận Thanh Hòa không sao, bèn buông cổ tay của cậu xuống, bước về phía thôn dân.
Hắn chỉ nhìn tướng mạo của người nọ, đã nói: "Ngỗi thi."
"Gì cơ?" Mạc Chi Chi hoảng hồn, ngỗi thi trong nguyên văn có đề cập, khi nam chủ Tạ Vân Diễn xuống núi lịch luyện, đã gặp phải ngỗi thi, vật này cực kì khó chơi. Mà thủ đoạn chế tác ngỗi thi cực kỳ âm độc, chính là khi người còn sống, dìm vào quỷ khí để luyện ra, là cấm thuật ở Quỷ giới.
"Ngươi từng gặp rồi?" Con mắt đen của Thẩm Đường nhìn chằm chằm Mạc Chi Chi, như muốn nhìn ra gì đó.
Mạc Chi Chi giải thích: "Ta từng thấy trong dã văn quái chí của gia tộc, chứ chưa gặp bao giờ."
Cô thấy sắc mặt Thẩm Đường không tốt, e là cũng cảm thấy tình hình hiện giờ không đúng lắm, Xích Ô yêu gần đạt Kim Đan, lại xuất hiện cả ngỗi thi, cái này đáng lẽ không phải là nhiệm vụ lịch luyện của một đám đệ tử Trúc Cơ.
Thẩm Đường không lên tiếng, dường như đã chấp nhận lời giải thích của cô, hắn lấy ra túi bắt yêu đem con ngỗi thi cất tạm vào trong đó.
Quay về phía Thanh Hòa, nói: "Tiêu Nguyên ở đâu, ngươi biết không?"
"Đúng rồi, cậu ta còn ở nhà Tiểu Quỳ, chúng ta mau qua đó, tránh để con Xích Ô yêu quay lại hại cậu ta." Bị hắn nhắc nhở, Mạc Chi Chi mới nhớ tới Tiêu Nguyên được cô dùng pháp bảo bảo hộ trong nhà.
Cô vội vàng bế Tiểu Quỳ hôn mê trên đất lên, dẫn đầu đi trước, nhanh chân chạy vào nhà Tiểu Quỳ.
Ánh mắt Thẩm Đường thâm trầm nhìn bóng lưng của Mạc Chi Chi.
Mạc Chi Chi chạy vào nhà trước tiên, thu hồi pháp bảo phòng ngự vào vòng tay sau đó mới đặt Tiểu Quỳ xuống.
Thẩm Đường mang Thanh Hòa vào ngay sau đó, nhìn cái đã thấy Tiêu Nguyên cũng bị hôn mê như thế, hắn đặt Thanh Hòa xuống bên cạnh bàn xong, lại bắt mạch cho Tiêu Nguyên, nói: "Tình huống cũng giống Thanh Hòa, trúng yêu khí của Xích Ô."
"Nữ.. Mạc Chi Chi." Thẩm Đường đột nhiên gọi cô.
"Hả?" Mạc Chi Chi kinh ngạc nhìn hắn.
"Có biết đào hố không?" Hắn bình tĩnh nói.
Mạc Chi Chi: ?
Cô hét lên khó hiểu: "Ngươi muốn chôn sư đệ của mình á?"
Thẩm Đường cạn lời, ôm trán, mất kiên nhẫn nói: "Để chôn cất người phụ nữ trên giường thôi."
"Ngươi bảo ta chôn thi thể á?" Mạc Chi Chi không thể hiểu nổi vì sao hắn lại kêu một tiên nữ như mình đi đào hố.
Tiên nữ sẽ đào hố chắc?
Thẩm Đường liếc cô một cái, chầm chậm nói: "Hoặc là ngươi tới cứu hai người họ?"
Xem như ngươi lợi hại, Mạc Chi Chi liếc xéo hắn một cái, lấy cái cuộc trong góc phòng đi ra ngoài sân, chuẩn bị đào hố.
Mất nửa buổi, cô mới đào được một cái hố không lớn không nhỏ, miễn cưỡng sử dụng được, đang định quay vào gọi Thẩm Đường đưa thi thể người phụ nữ ra, lại thấy ánh sáng lóe lên, Quý Phó và Dư Nhược Tịch đã quay lại.
Cô vội vẫy tay với hai người, bảo bọn họ qua giúp.
Hai người cũng dễ nói chuyện, thấy đại sư huynh nhà mình đang trị liệu cho hai sư đệ, bèn chủ động giúp Mạc Chi Chi dàn xếp hậu sự cho người phụ nữ, còn mang Tiểu Quỳ đặt lên giường.
Mấy người làm xong hết mọi việc, lại đào thi cốt Thanh Hòa phát hiện ra, ba người đứng trong sân cẩn thẩn xem xét bộ xương người này.
Quý Phó kinh ngạc nói: "Đây là xương của nam tử, chẳng lẽ là.."
Dư Nhược Tịch gật đầu, nói tiếp lời cậu ta: "Hẳn chính là thi cốt của cha Tiểu Quỳ, nhưng người nọ chỉ mất tích một tháng, mà nhìn vào bộ xương, người này đã chết hơn một năm rồi."
"Lẽ nào Tiểu Quỳ nói dối?" Mạc Chi Chi hiện tại càng lúc càng thấy trên người Tiểu Quỳ bao phủ một lớp sương mù, không thể nhìn rõ, thật sự quỷ dị.
"Nói không chừng, có lẽ cô bé cũng không biết, bị phép che mắt nào đó mê hoặc, cha cô bé đã chết mà vẫn không biết." Dư Nhược Tịch cũng không thể xác định, chỉ nói ra suy đoán của mình.
Quý Phó nghĩ tới những hài cốt tìm được trong yêu động, bèn lấy hết tất cả ra, nhất thời trong cái sân không lớn xếp chi chít xương người, quả thật hãi hùng, cậu ta nghiêm túc trịnh trọng nói: "Mặc kệ thế nào, con yêu đó đã hại tính mạng rất nhiều người, yêu tà ở thôn Tiểu Kiều tuyệt đối không đơn giản."
"Không bằng chúng ta đi từng nhà hỏi xem? Nhà ai thiếu người, có lẽ căn cứ những người mất tích có thể đoán được suy tính của Xích Ô." Mạc Chi Chi cúi đầu trầm tư một lát, rồi đề nghị.
Hai mắt Dư Nhược Tịch sáng lên nhưng lại lập tức rũ xuống, nói: "Biện pháp này thì tốt đấy, nhưng hôm qua bọn ta đã thử rồi, thôn dân bên này đã số không muốn nói chuyện với bọn ta, bọn ta lại không thể cưỡng chế vào nhà tra xét được."
Quý Phó như có điều suy nghĩ, nói: "Quả thật rất kì quái, không bằng đi hỏi đại sư huynh xem?"
Nhắc tới Thẩm Đường, chuyện hắn sai cô đi chôn thi thể, Mạc Chi Chi vẫn còn ghi thù đây này, cô vừa định tố cáo đại sư huynh anh minh thần võ của bọn họ, thì thấy hắn đẩy cửa đi ra.
Một thân quần áo màu ngọc bích, phong thái thanh nhã, tràn đầy khí chất thiếu niên, không hợp chút nào với khung cảnh nhà tranh vách đất xung quanh.
Thẩm Đường hiển nhiên là nghe thấy bọn họ nói chuyện, vẻ không đồng ý treo trên mặt, lời nói ra không cho cự tuyệt: "Yêu tà ở thôn Tiểu Kiều hiện giờ không phải bằng mấy người các đệ là xử lý được, bây giờ theo ta về Thành Lạc Nhạn."
Quý Phó và Dư Nhược Tịch tuy có không cam lòng, nhưng không thể không nghe, dù sao sự thật là vậy, quả thật không phải thứ bọn họ đối phó được.
Mạc Chi Chi nhìn Thẩm Đường há miệng, còn chưa kịp nói, ánh mắt Thẩm Đường đã liếc qua Mạc Chi Chi, ý bảo cô đừng nói lung tung.
Thẩm Đường thấy hai người kia đáp ứng, bèn nói: "Đi vào đỡ Thanh Hòa và Tiêu Nguyên, chúng ta đi ngay bây giờ."
"Vậy còn ta?" Mạc Chi Chi còn còn chưa biết ngự kiếm, thấy vài người ngự kiếm sắp đi, cuống quít nói với Thẩm Đường, "Dù gì cũng không thể vắt chanh bỏ vỏ chứ." Ám chỉ cô giúp hắn chôn thi thể.
Thẩm Đường mang hai người hôn mê ra, giao cho bọn Quý Phó, nghe Mạc Chi Chi nói, hắn rũ mắt, dường như có suy nghĩ.
Quý Phó thấy thế bèn nói: "Đại sư huynh, không bằng để đệ chở Chi Chi đạo hữu, huynh chở Thanh Hòa sư đệ."
Mạc Chi Chi thấy cậu ta biết điều như vậy, lập tức chạy tới bên kiếm của cậu ta, dùng cả tay lẫn chân bò lên, cuối cùng quẳng cho Thẩm Đường một nụ cười khiêu khích, sư đệ của ngươi còn đáng tin hơn ngươi.
Thẩm Đường làm ra hành động bọn họ không hề ngờ tới, hắn đưa Thanh Hòa cho Quý Phó, giơ tay kéo, tuột, Mạc Chi Chi xuống.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, sắc mặt không đổi gió: "Sư đệ của ta còn nhỏ tuổi.. nữ đạo hữu."
Thấy hắn gọi mình là nữ đạo hữu, Mạc Chi Chi sao còn không rõ, hắn là sợ cô ôm eo sư đệ hắn, cái tên 'cuồng sự đệ' này.
Cô lập tức đảo tròn mắt, bó tay nói: "Vậy phiền Thẩm Đường đạo hữu chở ta một đoạn đường."
Mạc Chi Chi vừa lên linh kiếm của Thẩm Đường, đã bị linh lực của Thẩm Đường trói chặt vào kiếm, hắn còn ra vẻ nói: "Vì đề phòng Mạc đạo hữu lại rớt khỏi kiếm, đành ủy khuất một chút."
Mạc Chi Chi oán hận trừng trừng nhìn lưng hắn, như muốn trừng ra hai cái lỗ luôn.
Đợi sáu người ngự kiếm tiến về Thành Lạc Nhạn rồi, Tiểu Quỳ đang nằm trong nhà bỗng mở mắt, cặp song đồng bình tĩnh lạnh nhạt nhìn lên trần nhà.