Mạc Chi Chi nghe tiếng thì quay đầu nhìn người phía sau, động tác xoay mang theo món tóc dài vẽ nên một vòng tròn.

Phía sau là một thiếu niên áo xanh ngọc, cột tóc đuôi ngựa, ngũ quan cực kỳ tuấn tú, thân hình cực cao, dựa tường ôm kiếm, vẻ mặt vô cảm nhìn hai người bọn họ.

Lại đúng là "Quý Phó" tối qua đưa Mạc Chi Chi tới Thành Lạc Nhạn.

"Đại sư huynh, huynh tới rồi." Quý Phó thấy Thẩm Đường, kích động bước tới cạnh hắn.

Thiếu niên áo xanh ngọc cong môi cười, gật đầu với cậu ta, hỏi: "Tối qua gặp phiền toái khó giải quyết hả?"

"Tin tức của bọn đệ có sai sót, bị ám toán, con yêu vật đó lại đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, cách một bước nữa là đến Kết Đan! Vừa nãy bọn đệ mới từ chạy thoát khỏi yêu động.." Nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, Quý Phó vội nhặt những chuyện quan trọng để nói, rồi bỗng như nhớ ra gì đó, cậu ta quay về phía Mạc Chi Chi, "Đúng rồi, đại sư huynh, vị đạo hữu này là người phát nhiệm vụ hộ tống tối qua đấy."

Mạc Chi Chi đứng bên cạnh yên lặng quan sát hắn, ánh mắt nóng bỏng, bị Quý Phó nhắc tới, bèn nói: "Vị đạo hữu này, tối qua thật sự cảm ơn ngươi, đưa ta an, toàn tới Thành Lạc Nhạn." Ngữ khí nhẹ mà chậm, mang theo ý trào phúng.

"Xì, là ngươi ha, nữ, đạo, hữu." Thiếu niên áo xanh ngọc từng chữ từng chữ đáp trả, ánh mắt chế nhạo, một tiếng nữ đạo hữu nhắc nhở cô về chuyện tối qua.

"Ấy, sao lại gọi khách khí thế, tốt xấu gì ta cũng tính đã chiếu cố một nhiệm vụ cho các ngươi, bổn cô nương tên là Mạc Chi Chi, đạo hữu xưng hô thế nào?" Mạc Chi Chi quả thực chịu không nổi hắn cứ luôn miệng gọi cô nữ đạo hữu, cao giọng hỏi hắn.

Thiếu niên áo xanh ngọc nhướng mày, đáp lời: "Thẩm Đường."

"Đại sư huynh!" Thanh Hòa từ trong phòng đi ra, thấy ba người đứng trong sân nói chuyện, bước tới.

Thẩm Đường thấy Thanh Hòa, hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta, hỏi: "Thanh Hòa, linh lực của đệ vì sao lại bất ổn thế? Là do đêm qua hành động xốc nổi?"

Ánh mắt Thanh Hòa nhấp nháy, cắn môi, có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, đại sư huynh, đêm qua đệ lỗ mãng, hại sư huynh sư đệ bị liên lụy cùng."

"Khí mạch bế tắc, trở ngại tu hành về sau." Thẩm Đường bước tới nâng cổ tay cậu ta lên, bắt mạch, lát sau nói: "Nhắc đệ một câu, đêm qua sư phụ đệ đã phát hiện hồn đăng của đệ khác thường, tốt nhất là đệ báo tin lại cho Minh Tuân đi."

"Sao!" Sắc mặt Thanh Hòa thoáng cái hốt hoảng, run rẩy nói: "Sao sư phụ lại biết?"

"Đệ tử gác đêm phát hiện khác thường, báo lên." Thẩm Đường vỗ vai cậu ta, ném cho cậu một ánh mắt 'tự cầu nhiều phúc' đi.

Quý Phó bước lên ôm vai Thanh Hòa, an ủi tiểu sư đệ: "Nếu trở về Minh Tuân trưởng lão phạt đệ, sư huynh sẽ theo đệ, đừng sợ."

"Khụ khụ."

Nhất thời ba thiếu niên đều nhìn Mạc Chi Chi vừa lên tiếng.

Tuy không muốn cắt ngang sư huynh đệ bọn họ tình thâm, nhưng trước mắt còn một con yêu quái chưa giải quyết, Mạc Chi Chi chỉ đành lên tiếng nhắc bọn họ, "Các vị, nên nhớ còn có một nữ yêu chưa xử lý."

Thanh Hòa vỗ đùi, nói: "Đúng đúng đúng! Suýt thì quên mất, đại sư huynh, mọi người mau theo đệ vào phòng, bọn Dư Nhược Tịch có phát hiện."

Thanh Hòa dẫn đầu, Thẩm Đường bọc hậu, bốn người đi vào nhà.

Hai thiếu niên ở lại trong nhà thấy bọn họ đi vào, tiến lên gọi Thẩm Đường một tiếng đại sư huynh, đem đồ vật phát hiện ra trình lên, là một cái lông chim hình ngọn lửa, màu đỏ chu sa, đẹp vô cùng.

Thiếu niên tên Dư Nhược Tịch chỉ vào lông chim tìm được nói: "Đại sư huynh, đây là lông chim nhặt được dưới giường, phía trên còn lưu lại yêu lực, nhưng không thể biện ra loài yêu quái gì."

Thẩm Đường cầm lấy lông chim, đặt vào lòng bàn tay, hai ngón tay trắng dài bấm quyết, lông chim bị linh lực bao bọc thoáng cái phát ra ánh sáng óng ánh, hắn thu hồi linh lực, nói: "Là một con Xích Ô [1] gần Kim Đan."

[1] Xích Ô: Quạ đỏ

"Xích Ô? Loại yêu này không phải thường ẩn cư thâm sơn, chưa từng nhập thế sao?" Quý Phó kinh ngạc nói.

Thẩm Đường gật đầu, tán đồng cách nói của cậu ta, tiếp lời: "Việc có bất thường tất có người dụng tâm gây ra." Nói đoạn hắn nhìn Tiểu Quỳ hẵng còn đang ôm người phụ nữ hấp hối kia khóc.

Mạc Chi Chi biết mình không giúp được gì, bèn đứng một bên yên lặng nghe, ánh mắt cũng rơi vào người Tiểu Quỳ, vừa khéo chạm vào ánh mắt của Thẩm Đường, cô giơ tay ý bảo hắn xem người phụ nữ kia.

Không ngờ, Thẩm Đường không chút gợn sóng dời mắt đi, nói với Quý Phó: "Chuyện xảy ra tối qua, từ đầu tới đuôi, tất cả mọi chuyện, đều kể lại cho ta."

Quý Phó thành thành thật thật báo cáo: "Hôm qua bọn Thanh Hòa thăm dò thôn Tiểu Kiều, phát hiện chỗ này ban ngày ban mặt mà dân cư thưa thớt, lộ ra mấy phần quỷ dị, ngay khi đó có một con chim ngói vụt qua cắp mất bội túi của Thanh Hòa. Bọn họ một đường đuổi theo chim ngói đến một khu rừng, phát hiện dấu vết nữ yêu, còn có- nửa đoạn xương đùi người, bèn truyền tin cho đệ. Lúc đệ đến nơi, bên cạnh bọn họ ngồi một nữ tử đang khóc, hỏi ra mới biết, đoạn xương người trên đất là di cốt của trượng phu mất tích của nàng ta, đệ thấy nàng ta đáng thương bèn quyết định đưa nàng ta ra khỏi rừng, lại không ngờ bị sa vào Thất Tuyệt Trận của nữ yêu, không thể sử dụng linh lực, bị ả trói về yêu động."

Nói tới đây Quý Phỏ ảo não phất tay áo, ngữ khí yếu đi vài phần: "Bây giờ nghĩ lại nữ tử kia chính là nữ yêu, hài cốt trên đất có lẽ là nữ tử đã chết, do đệ sơ ý không cẩn thận nhìn di hài, dẫn bọn sư đệ rơi vào bẫy."

Thanh Hòa thấy sư huynh ôm trách nhiệm vào người, trong lòng bất an: "Đại sư huynh, không trách Quý Phó sư huynh, là đệ muốn dẫn hai sư đệ vào rừng.. đệ không nên lỗ mãng, đuổi theo cái bội túi ấy."

Trên mặt Thẩm Đường không thấy vẻ trách cứ, chỉ hỏi cậu ta: "Vậy bọn đệ sao lại xuất hiện ở đây?"

Dư Nhược Tịch đứng bên cạnh tiếp lời, "Con yêu đó đặt bọn đệ trong yêu động, rồi bỏ đi. Thanh Hòa sư huynh cưỡng chế nghịch chuyển khí mạch mới khôi phục một chút linh lực, mở túi trữ vật, lấy hồi linh đan cho bọn đệ dùng, mọi người mới khôi phục được linh lực. Trong yêu động quanh co khúc khuỷu, Tiêu Nguyên sư đệ thôi diễn vài lần, mới tuyển được một đường sinh môn, dọc theo đường đó một đêm mới đến sân sau của nhà nông hộ này."

Tu sĩ Trúc Cơ đi hết một đêm mới tới, vậy khoảng cách phải khá xa.

"Yêu động thông với nhà nông hộ này?" Thẩm Đường có chút đăm chiêu, lại đưa mắt về người phụ nữ trên giường, nàng ta gần như không còn thở nữa, "Yêu động ở đâu, đã đánh dấu chưa?" Đệ tử Côn Ngô Tông có học một chiêu thuật pháp cơ sở đánh dấu địa điểm, toàn bộ đệ tử vào nội môn đều phải học.

"Có phải ở một mảnh rừng khô không?" Mạc Chi Chi phản ứng đầu tiên là nghĩ tới mảnh rừng khô cô ở tối hôm qua, cô trực tiếp đưa ra suy đoán của mình.

"Đúng vậy! Giống lời vị đạo hữu này nói, là một khu rừng khô ở cách nơi này rất xa." Một thiếu niên mặt búp bê chưa từng mở miệng, cũng chính là người thôi diễn tìm đường – Tiêu Nguyên, tán thưởng nhìn Mạc Chi Chi.

Thẩm Đường hạ mắt nhìn lông vũ trong tay đến xuất thần, không chú ý tới Mạc Chi Chi.

Thấy hắn không thèm nhìn mình, Mạc Chi Chi 'xí' một tiếng phía sau hắn, rồi mỉm cười đáp lại Tiêu Nguyên, nói "Ta là Mạc Chi Chi, đạo hữu có thể gọi ta là Chi Chi."

Tiêu Nguyên rất nghe lời, ôn hòa nói: "Được, Chi Chi."

Trái lại lại khiến Thẩm Đường liếc nhìn.

Mạc Chi Chi quay lưng về phía hắn không nhìn thấy, cô bước tới cạnh Tiểu Quỳ, nâng cô bé dậy, đỡ cô bé ngồi xuống cạnh giường, vừa dỗ vừa hỏi: "Có thể nói cho tỷ tỷ, mẹ muội bị bệnh bao lâu rồi không? Làm sao mà bị bệnh."

Tiểu Quỳ lau nước mắt, cúi đầu thút tha thút thít đáp: "Một, một tháng rồi, hôm đó mẹ ra ngoài tìm, tìm cha, thật khuya, mới về, ngày hôm sau liền ngã bệnh."

Đây là lần thứ hai nghe cô bé nhắc tới cha, Mạc Chi Chi nhìn đỉnh đầu cô bé, ngữ khí nhẹ đi vài phần: "Vậy có tìm được cha của Tiểu Quỳ không?"

Tiểu Quỳ lắc đầu, không nói.

Thấy cô bé như vậy, Mạc Chi Chi hiểu cô bé không muốn nhắc tới cha, bèn đổi cách hỏi: "Được, vậy không nhắc tới cha nữa, Tiểu Quỳ có biết mẹ đi đâu tìm cha không?"

Tiểu Quỳ lo sợ nắm chặt vạt áo của mình, ngập ngừng nói: "Là, là, rừng ăn thịt người, trong thôn, trong thôn có rất nhiều người bị lạc trong đó.. người đi vào, đều không đi ra."

Mạc Chi Chi sờ lưng cô bé an ủi, nói: "Nhưng mẹ trở về, đúng không?"

Tiểu Quỳ gật đầu, vẫn không ngẩng lên.

"Lúc mẹ trở về, bộ dạng thế nào, muội còn nhớ không?" Thẩm Đường đột nhiên hỏi, lúc nghe tới rừng ăn thịt người, hắn đã bước tới.

Tiểu Quỳ sợ hãi dựa sát vào Mạc Chi Chi, không hiểu sao cô bé rất sợ Thẩm Đường.

Mạc Chi Chi không tán đồng nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Thẩm Đường đạo hữu, ngươi hỏi như thế, quá cứng nhắc, để ta làm."

Thẩm Đường hừ một tiếng, coi như ngầm ưng thuận, nhưng cũng không rời đi, đứng bên cạnh ra vẻ 'xin rửa tai lắng nghe'.

"Ngoan, đừng sợ hắn, nói cho tỷ tỷ được không?"

Tiểu Quỳ liếc nhìn Thẩm Đường, nói: "Lúc mẹ về nhà thì không nhận người nữa, người trong thôn nói mẹ bị, bị mất hồn.. Nhưng là, ngày hôm sau mẹ có thể nhận ra Tiểu Quỳ, chỉ là đột nhiên, không ăn uống được gì nữa, cứ, ho khan mãi."

"Tiểu Quỳ giỏi quá, tỷ tỷ biết rồi, muội ở đây với mẹ trước nhé." Mạc Chi Chi lòng có suy đoán, vỗ vỗ cô bé, để cô bé ngồi xuống.

Mạc Chi Chi đang định đứng dậy, lại bị Tiểu Quỳ kéo lại, nhìn vào đôi mắt đáng thương của cô bé, cô không đành lòng, nói: "Mẹ của muội.. tỷ tỷ cũng không có biện pháp."

Tiểu Quỳ buông tay, hai mắt mất đi ánh sáng, cũng không còn khóc nữa, quay người yên lặng ôm người phụ nữ.

"Ra ngoài lại nói?" Mạc Chi Chi đi qua cạnh Thẩm Đường, chỉ ra ngoài cửa đề nghị.

Thẩm Đường không có ý kiến, mím môi nhìn cô.

Mạc Chi Chi bước ra ngoài trước, vừa dừng lại, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô cong môi cười, nói: "Thẩm Đường đạo hữu, ngươi có phát hiện vấn đề không?"

"Nói thẳng đi." Thẩm Đường hừ lạnh.

Mạc Chi Chi bẹp miệng nói: "Hứ, lạnh lùng thế. Tối qua chỉ là ôm ngươi--"

Thẩm Đường cắt ngang, nói: "Nếu ngươi không nói, ta quay vào."

Nháy mắt không còn hứng trêu chọc hắn, Mạc Chi Chi nói quan điểm của mình ra, "Khu rừng ăn thịt người đó nếu không lầm thì chính là khu rừng có yêu động, nhưng bọn sư đệ của thân là tu sĩ mà còn phải đi cả đêm, huống chi một người phụ nữ bình thường như nàng ta, cho nên.."

Cô đột nhiên áp sát Thẩm Đường, thấy hắn nhíu chặt mày, cười hi hi nói: "Cho nên có hai khu rừng ăn thịt người."

"Ý ngươi nói, là khu rừng chỗ bọn Thanh Hòa đuổi theo chim ngói, phát hiện hài cốt?" Thẩm Đường nhanh trí hiểu ra, tiếp lời.

"Đúng." Mạc Chi Chi nâng cằm, vẻ mặt đợi được khen.

"À." Thẩm Đường kéo dài khoảng cách giữa hai người, từ trên cao nhìn xuống Mạc Chi Chi, cười lạnh: "Ta đã sớm biết rồi."

Dứt lời, hắn quay người trở lại trong phòng.

"Người gì vậy? Mình khổ sở vất vả phân tích cho hắn kia mà." Mạc Chi Chi giận dữ ngưng linh lực thành phong nhận chém tới.

Hắn lại dễ dàng né được, còn quẳng lại một cái Định Thân Chú.

Thuật pháp của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ Mạc Chi Chi không giải được, vội kêu hắn: "Này, ngươi gỡ nó cho ta!"

Hắn đi thẳng vào trong nhà, không thèm quay đầu.

Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn đi ra giải chú, sắc mặt Mạc Chi Chi cực kỳ xấu.

"Chi Chi, đại sư huynh nói qua một khắc nữa, chú thuật sẽ tự giải." Mặt búp bê Tiêu Nguyên từ trong phòng bước ra, áy náy nhìn Mạc Chi Chi, sau lưng là Thanh Hòa đang vui sướng khi người gặp họa.

"Mấy người kia đâu?" Mạc Chi Chi nghiến răng.

Thanh Hòa đi tới trước mặt cô, không thèm che giấu mà chế giễu cô, nói "Xú nữ nhân, ngươi ngoan ngoãn đứng ở đấy đi, bọn sư huynh đã vẽ phù súc địa[2] đi rừng ăn thịt người tìm nữ yêu kia rồi."

[2]: Súc địa - giống như độn thổ

"Gì cơ? Hắn bỏ chúng ta lại đây hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play